Câu hỏi ấy chính thức đẩy Cao Mẫn chìm vào hố đen tình cảm vẫn chưa được khai sáng. Cô ngây ngô cùng ngại ngùng đến mức lúng túng ra mặt, nhưng vẫn vờ như chẳng có gì quan trọng.
"Ờ, nhớ nói không yêu đấy. Mai mốt tôi yêu người khác, thì đừng có ôm gối mà khóc bù lu bù loa." Tề Hàn thong thả cân nhắc trước.
"Còn lâu nha." Cao Mẫn bĩu môi.
Người đàn ông khẽ cười. Sau đó, anh mang máy sấy cất vào hộc tủ, rồi mới quay lại chỗ cô gái. Lúc này, thái độ đã trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều với lời đề nghị.
"Em nghĩ sao, nếu bản thân thành thạo một số vũ khí, đại loại như súng?"
"Lưu trữ vũ khí nóng là trái pháp luật, tự dưng anh kêu em học mấy cái đó làm gì?" Cao Mẫn vẫn ngây thơ đối đáp. Nói thật, cô hoàn toàn chưa biết rõ về thân thế của người đàn ông trước mắt mình. Cao Mẫn chỉ biết, Tề Hàn là chủ tịch của một tập đoàn lớn, có tiếng tăm trong thành phố này. Cả những người thân của anh, hôm nay cũng là lần đầu cô được nhìn thấy.
Tề Hàn rơi vào thế khó xử, anh phải đấu tranh giữa việc nói thật và tiếp tục che giấu bí mật của mình. Anh cũng chẳng muốn cô suy nghĩ quá nhiều thứ, mà chỉ muốn cô cứ hồn nhiên như vậy và sống một đời vô tư. Nhưng cục diện mỗi lúc càng khiến anh khó kiểm soát, làm sao có thể chắc chắn anh luôn bảo vệ được cho cô mọi nơi, mọi lúc...
"Thật ra xung quanh chúng ta luôn đầy rẫy nguy hiểm, chỉ là không biết khi nào nó sẽ ập tới. Nên tôi muốn em có đủ khả năng lẫn bản lĩnh bảo vệ an nguy cho chính mình. Biết đâu một ngày nào đó tôi không thể ở bên cạnh, thì em cũng biết cách trách được sự tấn công của kẻ xấu." Tề Hàn ẩn nhẫn giải thích và thuyết phục một cách cặn kẽ. Cao Mẫn lắng nghe chăm chú và cô cũng cảm nhận được sự nghiêm túc trong ánh mắt của người đàn ông. Lần đầu tiên, cô lên tiếng hỏi ra nghi vấn:
"Có phải... Môi trường sống của chúng ta không hề đơn giản như vẻ ngoài thường thấy, đúng không? Anh, là xã hội đen..."
Đôi mắt dò xét, chợt làm Tề Hàn chột dạ.
Vội tránh né cô, anh quay lưng nhìn về hướng khác để trầm ngâm tự vấn cho thật kỹ. Mãi một lúc sau, chất giọng trầm ấm của anh mới vang lên.
"Đúng là không có gì đơn giản, nên mới buộc em phải học cách sử dụng súng cho thành thạo."
Im lặng một chút, Tề Hàn mới nói:
"Tôi là người trong giới họp đêm."
Cao Mẫn nghe xong, cũng giải đáp được thắc mắc trong lòng mình bấy lâu. Nhưng hiện tại, cô chẳng tỏ ra bàng hoàng hay kinh sợ.
"Chỉ chờ anh thừa nhận nữa thôi, mà cũng thật quá lâu." Sự bình thản của cô gái, đổi lại khiến người đàn ông thoáng ngạc nhiên. Lẽ nào cô đã biết từ trước, nếu vậy cô còn biết những gì khác không đây?
"Mẫn Mẫn, em đã biết được những gì rồi?"
"Trông anh nghiêm trọng hóa vấn đề vậy? Em nghi ngờ bấy lâu nay rồi, nên giờ biết thì cũng đâu có gì kinh ngạc. Cơ mà anh yên tâm, Mẫn Mẫn không có sợ anh đâu. Ngược lại còn mong chờ anh tự nhận, để em có thể khẩn xin một yêu cầu."
Lúc này, chuyển sang Cao Mẫn trở nên nghiêm nghị. Cô đứng lên song song với anh, trong ánh mắt thật sự chứa đựng nhiều mong muốn chưa nói.
"Anh có thể điều tra về cái chết của ba mẹ em, được không? Em có cảm giác hung thủ thật sự vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
Cao Mẫn vẫn nhớ như in cái thời khắc gia đình gặp phải biến cố lớn vào năm cô tròn tám tuổi. Hôm đó, cô đang chơi với bà Vυ" trên phòng thì chợt nghe tiếng súng, đến khi được nhìn thấy mặt ba mẹ lần cuối đã là lúc họ không còn hô hấp và cảnh sát thì đang áp giải hai người đàn ông lạ mặt đưa đi.
Sau đó, cô được đưa vào cô nhi viện vì không còn nội ngoại, người thân trong dòng họ cũng chẳng ai chịu nhận nuôi. Qua thêm vài hôm, cô lại được nghe các sư cô trong trại bảo rằng hung thủ sát hại ba mẹ cô đã bị xử án chung thân.
Lúc đó cô còn quá nhỏ để hiểu biết thấu đáo nhiều chuyện, cho tới khi lớn hơn, cảm giác oan ức của ba mẹ vẫn chưa được giải lại càng lớn. Thật ra, nhờ anh điều tra giúp, cũng chỉ là cách tự trấn an bản thân.
Nhưng điều đó đối với Tề Hàn mà nói, lại là một vấn đề khó lòng giải đáp ổn thỏa. Bởi vì...