Đứng trên sân thượng của tòa cao ốc 99 tầng, gió lộng tứ bề. Tề Hưng tâm tư phức tạp đứng nhìn về xa xăm, trên tay ông cầm điếu xì gà thượng hạng, rít lấy một hơi rồi phả làn khói mờ đυ.c ra không trung.
Con người này luôn trầm tĩnh như sơn, nhưng mấy ai biết bên trong ông ấy luôn toan tính thật nhiều âm mưu, mà tất thảy đều vì quyền lực.
“Ông chủ, nếu lỡ như chuyện này thật sự gây ảnh hưởng tới tính mạng của lão đại thì sao?” Đào Cẩn đứng phía sau, dè dặt hỏi.
Trước đó thật ra đã có một người khác vừa rời khỏi đây, cũng chính điều đó mới khiến Đào Cẩn trở nên lo lắng.
“Chẳng phải cậu muốn cứu mạng người trong lòng mình sao? Việc tôi bày ra, vừa vặn đúng ý cậu rồi còn gì.” Tề Hưng điềm đạm trả lời.
Đào Cẩn nghe xong lại càng cau chặt đôi lông mày, nét mặt tỏ rõ thái độ dằn vặt một cách khó hiểu. “Tôi không nghĩ ông sẽ dùng cách này để thay đổi cục diện, lỡ như Cao Mẫn…”
“Con ranh đó không có bản lĩnh đến vậy đâu. Yên tâm trở về đi, người ta còn đang đợi cậu trong xe đấy.” Ông ta cười quỷ dị, nói rồi lại rít thêm hơi thuốc lá.
Chuyện rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, Đào Cẩn chỉ còn cách cất bước ra về. Xuống tới xe, Ciin vẫn đang chờ hắn, gặp lại nhau nhưng không ai nói với ai lời nào, cho tới khi người phụ nữ chủ động lên tiếng:
Rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới, đêm đó họ đều không trở về nhà. Quấn lấy nhau trong khách sạn đến khi tan hết hơi men, họ mới bắt đầu nghiêm túc đối mặt với vấn đề hiện tại. “Có thể vì tôi mà rời khỏi đây? Tôi hứa, sẽ cho em cuộc sống như ý muốn.” Đào Cẩn trầm giọng đưa ra đề nghị.
Ciin nghe xong liền nhếch môi cười khẩy. Lấy khăn quấn quanh cơ thể, cô ta bước xuống giường và tìm tới thuốc lá trong túi xách, châm ngòi, hút một hơi, đầy đủ thủ tục nhả khói, rồi mới nói:
“Nếu có thể dễ dàng thoát khỏi lão già đó, Tề Hàn đã không để Cao Mẫn chịu cực như hiện tại.”
“Đó là do cô ta không chịu rời xa Tề Hàn. Hai chuyện này không giống nhau.”
“Giống chứ. Trong mắt lão Tề, cô ta là vật cản trở, còn tôi là kẻ đã biết quá nhiều chuyện về Tề gia, liệu lão sẽ cho phép tôi toàn mạng rời đi sao?” Ciin bình thản đáp trả, điếu thuốc trên tay cũng đã tàn gần nửa điếu.
“Tôi sẽ bảo vệ em.” Đào Cẩn vẫn không từ bỏ ý định thuyết phục. Ciin lại cười một cách nhạt nhẽo.
“Lão đại còn chưa nắm chắc khả năng bảo vệ được người phụ nữ của mình, anh thì dựa vào đâu?”
…----------------…
Hôm sau là ngày bắt đầu vòng thử thách vũ khí và mức độ nhạy bén khi bị tấn công. Đào Cẩn đưa Cao Mẫn và Ciin đến khu rừng nằm ngoài thành phố.
Ở đây, nhóm sát thủ của ông nội Tề đã mai phục từ trước. Lát nữa khi đến đó, họ sẽ lập tức bước vào quá trình thi đấu.
Lúc này, tâm trạng của Cao Mẫn lại không được tốt vì bên cạnh không có Tề Hàn. Sáng sớm ngủ dậy đã không thấy anh đâu, hỏi Đào Cẩn cũng không biết anh đi đâu. Kết quả, cô đành lủi thủi trang bị cho bản thân, rồi lên đường.
Xe ngưng lăn bánh, trước mặt là rừng rậm đầy nguy hiểm. Cao Mẫn chợt thấy căng thẳng, Ciin ở bên cạnh lại bình thản cất lời.
“Có muốn đi cùng tôi không? Lát nữa, sẽ bật mí cho cô biết về cái chết của ba mẹ mình năm xưa.”
Ẩn ý nói xong, Ciin liền mang súng tiến thẳng vào rừng. Cao Mẫn mặc dù chưa hiểu đối phương có mục đích gì, nhưng khi nghe nhắc tới cái chết còn nhiều uẩn khúc của ba mẹ, thì lại khơi dậy bản năng muốn tìm hiểu, dĩ nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Theo như thông tin được biết trước, thì khu rừng này đã bị sát thủ bao vây, nên mỗi bước chân họ đi, đều hết sức cẩn thận.
Nhưng lạ thay, cả hai tiến sâu vào rừng đã hơn 500 mét vẫn chưa thấy ai tấn công. Đúng lúc này, Ciin lại dừng bước và quay đầu nhìn về phía Cao Mẫn.
“Có nhã hứng nói chuyện với tôi một chút không? Bảo đảm sẽ có bí mật hay ho đấy.”
Biết đánh vào điểm yếu của đối thủ, sẽ gặt lấy thành công. Và Cao Mẫn đã chứng minh cho Ciin thấy sự thành công đó, bằng câu hỏi:
“Cô biết gì về cái chết của ba mẹ tôi?”
“Tất nhiên biết rõ hung thủ thật sự là ai rồi. Chỉ sợ nói ra, sẽ khiến cô sốc tới mức ngất xỉu.” Ciin nhoẻn cười nham hiểm.
Càng nói, lại càng làm Cao Mẫn kích động.
“Cô đang ám chỉ ai thì nói thẳng đi, đừng dài dòng nữa.”
“Tề Hàn, tôi đang muốn nói tới Tề Hàn. Chính anh ta mới thật sự là hung thủ sát hại ba mẹ cô vào mười năm trước.”
Nghe xong mấy câu nói của đối phương, Cao Mẫn lại bất giác bật cười.
“Cô xem tôi là đứa con nít ba tuổi, ai nói sao thì tin vậy ư?”