Lập Quốc Ký II

Chương 11: Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách!





Chương 11: Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách!
Sáng sớm mùng bốn tết, trời vẫn còn se se lạnh. Đống củi lớn người dân Đào đô đốt cháy suốt đêm qua vẫn còn đang tí tách. Trong vực sâu lạnh giá, mà đốt lửa lớn kiểu này nên đã gây ra mấy trận gió lớn suốt đêm trong Tĩnh Thiên quan. Lửa đốt cháy không khí, khí nóng bốc lên cao thì khí lạnh sẽ thay nhau tràn tới. Cơn gió lạnh suốt đêm đã góp công lớn trong kế hoạch tấn công quân Thanh Trà.
Lạc Nhân đã cười từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa ngừng lại. Lạc Mai nhìn đại ca mình e ngại, nếu cười thêm nữa e rằng hắn nín thở mà chết mất thôi.
- Đại ca, cười như vậy đủ rồi đó! – Nàng nhăn nhó nói với hắn.
- Tiểu muội ... ha ha ... tại đêm qua muội không thấy được đó thôi. Bọn quân Thanh Trà đó hét “Quỷ, a quỷ” như vầy nè. – Lạc nhân giả bộ gương mặt hốt hoảng, la hét. – Ha ha ha ... đến cả cái cách lấy nước tiểu đồng tử ra trị quỷ cũng nghĩ ra ... ha ha ... Ta chết cười mất.
- Sư huynh, quả nhiên huynh liệu việc như thần. Cái kế “man thiên quá hải” này của huynh thật sự lợi hại.
Y Thần đứng gần đó, nhìn đám hình nhân quấn vải trắng vắt đầy cung tên. Đêm qua hắn cưỡi đại ưng, bên dưới kéo theo một đám hình nhân quấn đầy vải trắng. Chỉ bay có một vòng qua trại Thanh Trà, đã hù doạ bọn chúng hồn xiêu phách lạc. Thậm chí còn mượn thêm được vô số tên như thế này.
Mấy tên binh sĩ Đào đô đang xúc tuyết xung quanh, bỏ vào thùng sắt lớn để nấu. Sau đó bọn họ lấy mớ nước mới nấu được tưới lên hình nhân để làm sạch tên. Mượn được nhiều tên như vậy quả thật lợi hại, nhưng đám quân Thanh Trà bẩn thỉu quá, cả cung tên hôi thối như vậy mà cũng bắn ra được. Người bên Đào Đô phải rửa sạch mớ tên này, mới thu vào được.
- Sư đệ! – Lạc Nhân vỗ vai Y Thần. – Nhiều kế hay hơn vẫn còn phía sau. Đám Thanh Trà này, cứ tự hào mình cái gì mười ngàn năm văn hiến. Chỉ là một đám thủ cựu, cứng đầu, mê tín. Lần này sư huynh ta sẽ dùng chính kế sách của chúng để đánh bại toàn quân Thanh Trà, “dùng gậy ông để đập lưng ông”. Đêm qua chỉ mới là kế thứ tám “vô trung sinh hữu”, kế thứ mười bốn “man thiên quá hải”. Mấy ngày sau quân ta nhất định phải tấn công quân Thanh Trà dồn dập hơn nữa, thực hiện kế thứ hai mươi ba “Di dật đãi lao”. Khiến quân Thanh trà tiêu hao sức lực, tinh thần mệt mỏi. Đến lúc ấy mới đem hết toàn bộ cung tiễn mang trả về cho chúng.
Lạc Nhân cười to vang rần, Y Thần cũng sảng khoái cười theo. Sư huynh đa mưu túc trí, sư đệ dũng mãnh vô song. Hai sư huynh đệ bọn họ cùng nhau hợp sức, e rằng dưới vòm trời này không có ai là địch thủ.
^_^

Ba đêm liên tiếp, quân Thanh Trà không có lúc ngủ yên. Có đêm đang ngủ đột nhiên có người hô “Cháy a, cháy!” toàn quân nháo nhát thức dậy, lục tung xung quanh cũng không thể tìm ra nổi một đám cháy. Sau đó là các sự kiện âm hồn, quỷ sai quấy nhiễu. Đôi khi nghe tiếng khóc nức nở não nề. Nhưng trong quân Thanh Trà làm gì có nữ nhi mà khóc lóc thê lương đến vậy. Lúc lại nghe tiếng kèn đám ma theo điệu quê nhà của quân Thanh Trà. Khiến toàn bộ quân binh không ngày nào yên, sức cùng lực kiệt, tinh thần mệt mỏi.
Một vạn năm ngàn quân bổ sung của Hắc Sa thành cũng đã kéo đến. Sáng ngày mùng sáu tháng giêng, Sầm Lương Đống phát lệnh toàn quân tấn công Đào đô. Quân Thanh Trà đã không thể chịu nổi nơi này được nữa. Chỉ sợ đóng quân thêm mấy ngày, e rằng lòng quân tan rã, sĩ khí không còn.
Hai vạn quân Thanh Trà tổng lực tấn công. Trên con đường quan đạo giữa hai hẻm núi, chỉ có thể xếp quân được thành mười hàng mà chạy tới. Người đông, đường hẹp, quân Thanh Trà tiến quân ào ào như sở trường chiến đấu trên thảo nguyên. Khí thế như lũ quét chảy về hạ nguồn. Bất cứ thứ gì cản đường, cũng đều bị giẫm nát.
Y Thần và Lạc Nhân đứng trên vọng quân đài nhìn xuống cơn lũ người của quân Thanh Trà. Khí thế tiến công mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh. Đúng là toán quân lừng lẫy của vùng thảo nguyên. Hai người đứng im bất động, chẳng lẽ vì quá hoảng sợ trước khí thế của quân Thanh Trà mà bất tri bất giác rồi. Nếu lúc này có ai nhìn vào đôi mắt họ chắc có lẽ sẽ thấy được một ánh chớp loé lên. Đó không phải là ánh mắt của con mồi đang sợ hãi, đó là ánh mắt của người thợ săn đang rình rập con thú.
“Đúng rồi, tiến nhanh hơn nữa đi, tiến nhanh đến vị trí đó đi.”
Quân tiên phong của Thanh Trà đột nhiên sụp xuống bẫy. Tiếng kêu la thảm thiết vang trời. Thế nhưng tiếng kêu của họ chẳng thể nào sánh được với tiếng quân hò reo. Tốc độ tiến công nhanh khiến những người chạy phía trước chẳng thể nào dừng lại được, tiếp tục sụp hầm bẫy lớp thứ hai. Đội quân phía sau vẫn không kịp hay biết gì, cứ giẫm lên xác đồng đội mà tiến. Mà cơ bản là bọn họ cũng không thể dừng lại được, nếu dừng lại, kẻ bị giẫm tiếp theo chính là bọn họ.
Đến khi mấy tên phó uý phát hiện, ra lệnh đoàn quân chậm lại thì quân Thanh trà đã bị giẫm chết hơn ba ngàn. Lạc Nhân nhéch mép mỉm cười, kế “tá đao sát nhân” này nếu không phải là một đội quân kiêu ngạo như Thanh Trà thì dễ gì thành công được.
Trong quân Thanh Trà có một nhóm lính đặt biệt cầm kèn để truyền mệnh lệnh. Những tiếng kèn thổi vang báo hiệu cho đoàn quân tiến công chậm lại. Lạc Nhân nháy mắt với Y Thần một cái. Hắn mỉm cười hiểu ý.
Một cây cung cao hơn đầu người, cùng một mũi tên dài hơn một mét được mang tới. Y Thần cầm cây cung nặng cả trăm cân đó lắp mũi tên vào. Đây là một cây cung cực lớn, thường dùng tới một đội ba người mới có thể bắn được. Y Thần dùng chân phải làm trụ, chân trái đạp lên thân cung, dùng hết sức kéo căng cây cung. Thân cung bị kéo căng bằng cả thân người nên lực đạo cực lớn, Y Thần nhắm kỹ một hồi mới buông dây cung ra. Mũi tên vừa rời khỏi cung vút đi hoả tiễn, vượt qua cả khoảng cách sáu trăm thước cắm dính tên lính đang thổi kèn báo ghim vào vách đá. Tiếng kèn báo lập tức im ngay
- Tại sao không nghe kèn báo của toán quân phía trước nữa? – Sầm Lương Đống dẫn đoàn quân phía sau hỏi
- Bẩm tướng quân, binh liên lạc vừa mới trúng một mũi tên mất mạng.
- Lý nào là vậy, chúng ta còn cách Đào Đô đến tận nửa dặm. Cung tiễn nào mà bắn tới?
- Dạ đúng, đây là tiễn Băng Dực của Bạch Lăng quân. Phải ba người mới bắn nổi, hơn nữa còn bay xa đến nửa dặm.
- Muốn cản tin thông truyền của quân ta? - Sầm Lương Đống đã nhìn thấy ý đồ của đối thủ. – Đưa tên thổi kèn khác lên!
Một tên thổi kèn khác được đưa lên thì cũng lại bắn hạ xuống. Sầm Lương Đống giận dữ truyền thêm một tên thổi kèn đến, thi gan cùng với đối thủ ở Đào đô. Để xem ngươi có thể bắn hạ được bao nhiêu người. Quân của ta mạnh nhất chính là ở chỗ đông người.
Lạc Nhân đứng bên cạnh nhìn thấy Y Thần bắn liên tục đã chín mũi tên, mỗi mũi tên đều đoạt mạng một tên lính hiệu.
- Sư đệ, “cầm tặc cầm vương”, muốn bắt giặt phải hạ tướng trước! – Y cười cười gợi ý.
- Tướng quân của Thanh Trà vẫn còn ở xa quá, đoàn quân của chúng kéo dài đến hơn một dặm, mà tướng quân chết nhát kia vẫn còn ở phía sau. Chưa lọt vào tầm cung tiễn của đệ. Ít nhất gã đó phải lọt vào trong phạm vi một dặm mới được.
- Đợi đến khi tướng giặt lọt vào phạm vi một dặm, thì e là quân tiên phong của chúng đã kéo đến chân thành rồi. – Lạc Nhân thở dài. – Cho đội cung tiễn thủ chuẩn bị đi.
- Cho đội cung tiễn thủ chuẩn bị. – Một tên lính thông truyền hét to. – Trong chiến dịch lần nà Thần giao cho Lạc Nhân toàn quyền điều động quân binh.
Bất cứ tên lính hiệu nào lên thổi kèn cũng đều bị Y Thần hạ gục. Tiếng kèn báo mất đi thì quân Thanh Trà phía trước lại tiếp tục lao lên và sụp bẫy. Tốc độ tiến quân của Thanh Trà lúc chậm, lúc lại tăng lên giống như nước lũ tràn bờ. Chẳng mấy chốc đã tiến đến gần Đào đô.
Khoảng đường năm trăm thước đặt đầy bẫy chỉ tiêu diệt được hơn bốn ngàn quân Thanh Trà. Bọn chúng vẫn còn đến một vạn sáu ngàn quân xông lên như vũ bão.

- Thượng tiễn tập! – Lạc Nhân mỉm cười ra lệnh
Quân cung tiễn thủ nghe lệnh lập tức lắp tên, bắn thẳng lên trời.
Khi quân Thanh Trà đến gần Đào đô khoảng một trăm thước. Một cơn mưa tên lao xuống, ngay lập tức giết chết hơn năm trăm tên lính tiên phong.
- Đội thuẫn bài lên! – Phó tướng của quân Thanh Trà hô lớn.
Đội thuẫn bài là quân phòng thủ hạng nặng. Mỗi tên đều có cầm một thuẫn bài cao bằng thân người, tất cả xếp lại thành một lá chắn che hết phía trên cho quân Thanh Trà tiến lên.
- Trung tiễn tập!
Cung Tiễn thủ của Đào đô đứng ở dưới Thiên Tĩnh quan, lắp tên nhắm thẳng quân thù trước mặt mà bắn. Quân Thanh Trà hết lớp này bị bắn lại tới lớp khác tiến lên, ào ào liên miên giống như sóng vỗ bờ.
Thanh Trà tuyển quân không chỉ là những loại người nghèo liều mạng, mà còn có cả bọn tù phạm, thậm chí tử tù cũng bị đem ra chiến trường. Đám quân này đáng sợ ở chỗ là bọn chúng không biết sợ thứ gì. Cứ một người ngã xuống, lại có hai người tiến lên. Bọn họ không hề biết thương xót đồng đội hoặc lo cho tính mạng bản thân.
Bọn chúng dẫm lên xác đồng đội mà tiến, khí thế tàn ác đó không khỏi khiến quân Đào đô kinh hoảng. Còn năm mươi thước nữa là quân Thanh Trà tiến đến chân thành Đào đô rồi. Lạc Nhân lập tức cho rút đội cung tiễn thủ bên dưới chân thành lên trên Đào đô hết. Sau đó y ra lệnh phá huỷ hết cầu treo, thang nối từ dưới đất đến Hạ môn của Đào đô.
- Hạ tiễn tập!
Cung tiễn thủ đứng bên trên Đào đô hạ mũi tên bắn ào ào như thác đổ vào quân địch đang kéo tới bên dưới thành, khiến bọn chúng tử thương vô số. Những nhóm quân của Thanh Trà đã tiến đến quan ải bên dưới Đào đô. Nhưng cũng như khó khăn lần trước, không có thang bọn chúng cũng không biết cách nào vào thành. Đào đô lơ lửng, vị trí thấp nhất cũng cách mặt đất đến hơn hai mươi thước. Quân Thanh Trà đã tiến đến bên dưới Đào đô càng lúc càng nhiều, nhưng tất cả chỉ đứng yên tại đó, không biết làm gì.
Bên dưới Đào đô là vị trí chết, cung tiễn thủ bên trên Đào đô không thể nào bắn xuống đây. Vì vậy những tên lính Thanh Trà ở phía sau liều mạng vượt qua cơn mưa tên để lao đến vị trí này.
Nhìn lại phía sau bọn họ vẫn còn rất nhiều quân Thanh Trà đang tiến lên, chẳng mấy chốc sẽ không còn chỗ đứng mất. Đứng một chỗ cũng không xong, lui lại thì không thể nào, bọn chúng hết cách đành phải chạy về phía trước, hướng thẳng phương nam mà tiến.
Sầm Nghi Đống ở phía sau nhìn thấy cảnh ấy vô cùng kinh hoàng. Ý định của gã chỉ là đánh chiếm Đào đô. Với thực lực hiện nay, thì quân binh của gã vẫn chưa thể nam tiến được. Đào đô là vị trí trọng địa, ở giữa Tĩnh Thiên quan. Từ Đào đô mà muốn ra khỏi Tĩnh Thiên quan còn phải đi hơn trăm dặm. Nếu chưa chiếm được Đào Đô mà nam tiến bây giờ, chắc chắn sẽ bị đoạn đường lương thực. Dù có ra khỏi được Tĩnh Thiên quan thì cũng ngay lập tức bị quân Thần Châu tiêu diệt thôi.
Gã nhìn thấy quân đội của Đào đô chỉ tập trung bắn tên ở mạn bắc, hoàn toàn để hở mạn nam. Chẳng phải là “vẽ đường cho hươu chạy” đó sao. Ép quân Thanh Trà nam tiến bằng kế sách “dục cầm cố túng”. Muốn bắt hết quân Thanh Trà lại vờ như thả họ chạy về phương nam.
Sầm Lương Đống hoảng sợ, khi nhận ra mình đã rơi vào liên hoàn kế của quân. “Tổ tiên ơi là tổ tiên, người viết ra nhiều kế sách như vậy, lại để kẻ thù học được, bây giờ đem đi hại lại con cháu người nè”. truyện copy từ
Thấy việc không xong, Sầm Lương Đống quyết định rút lui. Kế sách của tổ tiên “Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách”.
Đứng ở Vọng Quân đài có một người đang nhéch mép mỉm cười. Cuối cùng con mồi cũng đã lọt vào tầm ngắm. Y thần buông dây cung, mũi tên lao thẳng về phía Sầm Lương Đống. Gã bị mũi tên kéo ngã xuống đất, ghim chặt xuống nền đá. Mắt gã mở trừng trừng, “Vẫn còn một dặm nữa mới đến gần Đào đô mà”. Câu cuối đời của Sầm tướng quân chỉ là mấy chữ lẩm bẩm.
- Tiễn thuật kinh nhân!
Quân mất tướng như rắn mất đầu. Đám quân Thanh Trà nháo nhào như ong vỡ tổ. Hàng ngũ, đường lối chiến thuật đều rối loạn. Quân chủ lực khoảng tám ngàn, đã vượt qua Đào đô chạy thẳng về phương nam. Quân hậu cần khoảng năm ngàn người rút lui về phương bắc. Số còn lại đã chôn thây ở Thiên Tĩnh Quan vì loạn tiễn.
Bên trên Đào Đô quân Bạch Lăng hò reo ăn mừng. Trận chiến này bọn họ không mất một binh một tiễn, đem toàn bộ tiễn đã mượn trả lại hết cho quân Thanh Trà. Chưa bao giờ Bạch Lăng quân lại chiến thắng một trận vẻ vang đến như vậy. Coi như có thể trả được mối thù mất hai vạn quân ở Hắc Sa thành.
- Bốn ngày nữa nhất định quân Thanh Trà sẽ chạm trán với quân tập hợp của mười hai bộ lạc. Chuyện bây giờ cần làm là chúng ta phải phái truy binh, đuổi theo bọn lính Thanh Trà kia, ép bọn họ nam tiến cho bằng được. – Lạc Nhân vừa cười, vừa thong thả uống chén trà đã nguội lạnh của mình. Vừa mới trải qua một cuộc chiến lớn, nói hắn không căng thẳng thì quả là nói điêu. Chỉ là hắn giỏi ra vẻ nhàn nhã mà thôi.
- Việc này dĩ nhiên do đệ dẫn đầu rồi. Sư huynh, huynh ở lại thủ thành. Đề phòng bọn lui binh lúc nãy quay lại. – Y Thần đặt một tay lên vai Lạc Nhân, tin tưởng giao phó toà thanh cho sư huynh.

- Sư đệ, đệ cũng nên cẩn thận. Quân Thanh Trà lúc nãy chạy qua Đào đô cũng có đến tám ngàn tên, truy quân Đào đô của chúng ta còn chưa đến ba ngàn.
- Huynh không tin đệ cũng nên tin kế sách của mình chứ. Đây không phải là lúc mưu kế thứ hai mươi ba “dĩ dật đãi lao” mà huynh đã vạch ra, phát huy hiệu quả sao?
Cả hai nam tử cùng cười lớn.
Y Thần cáo biệt Lạc Nhân lên đường. Hắn khoát trường bào đỏ thẫm, ngồi trên con ngựa trắng to lớn. Con ngựa đó có tên là Ngạo Phong, là giống chiến mã thuần, dũng mãnh nhất phương bắc. Bóng dáng hắn uy nghi lẫm liệt, giống hệt khí thế của Hàn Bá tướng quân năm xưa. Quân Bạch Lăng khí thế bừng bừng, sĩ khí dâng cao. Đây là lúc để đòi lại món nợ với quân Thanh Trà.
Có một bóng người núp từ trên cao dõi theo bóng hắn khuất xa dần. Người ra trận không hề quyến luyến quay đầu lại nhìn lấy một lần.
Lạc Mai lo lắng vô cùng. Từ hồi gặp gỡ đến nay, nàng chưa từng xa hắn hơn một ngày. Đợt này xuất quân, nếu thuận lợi ắt hẳn cũng phải bảy tám hôm mới về. Nếu có chuyện không biết có phải kéo dài đến nửa tháng. Không ai bên cạnh chăm sóc, liệu bệnh tình của hắn mà tái phát thì làm sao. Lạc Mai thở dài, lần đầu tiên trong đời nàng mới thấu hiểu nỗi lòng của chinh phụ tiễn quân lên đường.
“...Lòng thiếp tựa bóng trăng theo dõi,
Dạ chàng xa tìm cõi Thiên San.
Múa gươm rượu tiễn chưa tàn,
Chỉ ngang ngọn giáo vào ngàn hang beo,
Săn Lâu Lan, rằng theo Giới Tử,
Tới Man Khê, bàn sự Phục Ba,
Áo chàng đỏ tựa ráng pha,
Ngựa chàng sắc trắng như là tuyết in.
Tiếng nhạc ngựa lần chen tiếng trống,
Giáp mặt rồi phút bỗng chia taỵ
Hà Lương chia rẽ đường này,
Bên đường, trông bóng cờ bay ngùi ngùi...”