Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em

Chương 57



Hóa ra thật là Thiên Ý

Trang Nghiêm nheo mắt mỉm cười nhìn người đànông trước mắt, anh siết chặt nắm tay, tỏ rõ anh đã dùng sức khắc chế thế nào.

“Không thể tưởng được khi tôi đi rồi, người anh luyếntiếc nhất lại là tôi, anh còn không từ mệt nhọc đến tiễn tôi vậy.”

Lời trêu chọc và chế nhạo cũng không làm Lạc Kì xaođộng, vẻ mặt anh vẫn khổ sở nặng tình.

“Đừng thấy cảm giác tôi tốt bụng, tôi rất mong anh đikhỏi đây! Tôi đến, là là muốn xác nhận một chuyện.”

Trên mặt Trang Nghiêm bày ra vẻ đã sớm đoán được, vẻmất mát của anh ta làm cho Lạc Kì cũng có chút không thoải mái.

Nếu anh đoán ra sự thật, thế chẳng phải anh đã đượctiện nghi còn khoe mã!

Người ta đã muốn đau khổ bỏ đi,mà hành động này củaanh thật sự là hành động ném đá xuống giếng.

“Sao, không muốn hỏi nữa?”

Trên mặt Lạc Kì vừa có vẻ mâu thuẫn vừa rất phấnkhích, Trang Nghiêm lại không lòng dạ nào thưởng thức, sau khi bị đối thủ mìnhbại dưới tay đồng tình, cảm giác này rất không tốt.

“Trang Nghiêm, tôi phải thừa nhận, anh là đốithủ rất mạnh, tồn tại của anh vẫn làm cho tôi bất an.”

“Cám ơn lời khen của anh, tôi cũng rất tiếc vì khôngthể diễn một vai đối thủ chân chính cho anh.”

Anh gợi khóe môi, cho dù anh là thiên hạ vô địch haylà anh hùng thì cũng chả có đất dùng võ, bởi vì Tề Phàm, căn bản chưa từng choanh cơ hội lên sân khấu.

====

Lái xe tới đường sân bay, anh quay đầu đi vừavặn thấy máy bay Trang Nghiêm càng bay càng xa lao thẳng vào trongmây.

Đúng là anh chưa hỏi, nhưng anh đã có được đáp án anhmuốn.

Hiện tại, anh chỉ muốn lập tức về nhà, kéo người phụnữ tùy hứng làm bậy tới đùi hung hăng đánh vào mông vài cái.

Cô thật sự là càng ngày càng vô pháp vô thiên , chuyệnđứa nhỏ lớn như vậy, thế mà cô cũng dám gạt anh.

Lòng như lửa đốt về nhà, Tề Phàm hẳn là là vừa rờigiường không lâu, lúc này đang thảnh thơi ăn bữa sáng tình yêu anh làm,cả con đường lửa giận tích góp từng tí một giờ nhìn thấy nụ cười làm nũng củangười phụ nữ này nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.

Cô thật sự là năng lực cao siêu, vần vò lòng anh mềmnhũng, coi mọi việc như chả liên quan tới mình!

“Sáng sớm anh đi đâu? Trời lạnh quá!”

Chu đôi môi hồng nhuận, vừa giúp anh vừa thanthở oán giận.

Tối hôm qua có anh ở đây, cô an tâm nên ngủ sâu. Nhưngvừa tỉnh, đã thấy nơi anh ngủ đã sớm không có độ ấm, hại cô nghĩ tối hôm quacảm giác chân thật anh gắt gao ôm mình là do nằm mơ!

“Trang tổng sáng nay bay, anh đi tiễn.”

Ánh mắt vẫn chú ý tới cô, quả nhiên khi anh nhắc tớiTrang Nghiêm vẻ mặt cô có chút biến hóa.

“Em cũng không biết, hai người tình cảm sâu như vậy,còn muốn tự mình đi biểu diễn một màn chia tay lưu luyến. Này, hai người khôngphải có quan hệ đó đó chứ. . . . . .”

Tim đập thình thịch , anh biết chưa? Trang Nghiêm nóitất cả cho anh?Lời này của anh là đang thử mình sao?

Tự nói mình đừng hoảng hốt, dù sao anh mới là ngườixấu, người sai ở đây cũng vốn là anh không phải cô!

“Tề Phàm, sao trong đầu em luôn muốn làm chuyện quáigở thế, ai dạy em!”

Cô lại tự chuyển hướng đề tài, anh thật nên giáo huấncô một chút, để anh là một nhà đứng đầu uy tín!

“Anh dạy em, không phải anh nói, nếu em là đàn ông,anh cũng sẽ vậy, chẳng lẽ không đúng, hả?”

Biểu tình cố ý làm chuyện rối bù lên, đầu lưỡi linhhoạt đem hạt cơm ở khóe môi cong lên cãi lại, vừa lòng ngắm ánh mắt trầmxuống của anh, hầu kết cũng không tự giác lên xuống.

“Xem ra em thật sự là không đánh không được!”

Lạc Kì cảm thấy có một cỗ khí nóng, xông thẳng dưới hạthân.

Cô cố ý, cô tuyệt đối là cố ý !

Biết anh hiện tại không thể đụng vào cô, còn làm độngtác như vậy câu dẫn anh!

“A, anh làm chi!”

Lập tức cô bị ôm lấy, cô bị hành động thình lình củaanh làm hoảng sợ, tiếng thét chói tai làm đau lỗ tai anh.

“Để làm chi? Cho em biết sự lợi hại của anh chứ làmchi!”

Thấy anh đi về hướng phòng ngủ, cô lại kinh hãi, côcái này chơi với lửa làm hỏa hoạn rồi!

“Lạc Kì, không được a. . . . . .”

Nhẹ kéo góc áo anh, quyệt miệng nháy mắt đã dùng giọngthương lượng với anh.

Cô cũng muốn anh, chính là, không được thôi!

Anh dường như lập tức mềm lòng , nhưng tưởng tượng đếnhành vi ác liệt của cô, anh lại khẽ cắn môi quyết tâm.

Vừa đến phòng ngủ, hạ cô xuống đặt trên đùi mình, giơtay lên, dùng sức đánh lên mông cô.

Tề Phàm không rõ ý anh, trong lúc nhất thời không rõràng đã xảy ra chuyện gì, anh đã đánh cô!

“Đứa nhỏ là của anh có phải không? Thế mà em dám liênhợp với Trang Nghiêm gạt anh! Rõ ràng trong lòng yêu anh, lại không chịu gậtđầu đó là anh! Em là người phụ nữ xấu xa, thật sự là không đánh không được!

Vừa nói xong, Lạc Kì lại đánh thêm phát nữa.

Tề Phàm lập tức ủy khuất chảy nước mắt, Lạc Kìkhốn nạn, giờ lại dám trả đũa!

Dùng sức cắn lên đùi anh, anh quát to một tiếng đặt côlên giường, đứng lên, vẫn thấy đau.

“Sao em cứ thích cắn người vậy!”

“Em chỉ cắn anh, cắn cái đồ xấu xa không tim khôngphổi! “

“Là anh tự không tin đứa nhỏ là của anh trước, là anhkhông để cho em cơ hội nói chuyện, là anh phản bội em và Thiên Ân trước, làanh bên ngoài… Chúng ta mới ly hôn, nhưng anh lại không biết xấu hổchiếm tiện nghi của em, là anh không cẩn thận em mới mang thai!”

“Là anh! Là anh! Là anh!”

“Rõ ràng toàn là anh sai, anh dựa vào cái gì mà đánhngười!”

Ngồi dậy trên giường, anh đánh cô, mông cô không đau,nhưng đau lòng.

“Chuyện thế ai chả nghĩ đứa nhỏ không phải của anh!Ngay từ đầu em vẫn không chịu để anh giải thoát ở bên trong, sau đó chúng talại có dùng bảo hiểm”

“Ngay sau đấy em đã nói có đứa nhỏ, lúc ấy anh bị tứcđến mờ mắt, làm sao dự đoán được là chuyện ngoài ý muốn!”

Lạc Kì bị cô khóc mà rối loạn tâm thần, cô nói rấtđúng, đều là lỗi của anh.

Nhưng vì sao sau đó cô vẫn không nói, chẳng lẽ cô cứtính giấu diếm cả đời sao?

“Người khác có thể không thể tin được, nhưng anh khôngthể! Anh là Lạc Kì mà em yêu như vậy, sao anh có thể không tin!”

Nước mắt cô càng lúc càng nhiều, từng giọt rơi xuốngnhư rơi vào tim anh, làm cho anh khổ sở.

“Được rồi, được rồi, đừng khóc, em khóc lòng anh sẽ bịbóp nghẹt mất. Là anh sai, tất cả là do anh sai, anh cam đoan về sau sẽ khôngtái phạm, tha thứ cho anh!”

Anh ngồi bên giường đem cô ôm vào trong ngực, nhẹnhàng vỗ phía sau lưng của cô, hy vọng có thể làm cho cô dễ chịu chút ít.

“Cái đồ khốn nạn này, anh dám đánh em!” Nắm tay lại côđánh vào ngực anh, anh kệ cô đánh chửi, vẫn tiếp tục trấn an cô.

Cô mệt mỏi, liền ôm lấy thắt lưng anh, vẫn ủy khuấtnhỏ giọng nức nở .

“Là thời điểm nào thế? Hẳn là có thể tính ra ngàynhỉ.”

Kéo tay cô,vỗ về ngón tay mảnh khảnh của cô, quay mặtcô ra hỏi.

Cô chớp mắt, mặt lập tức đỏ.

“Chắc là ngày dùng bảo hiểm,tính ngày thì là ngày đó”

“Hóa ra anh bắn tên lại chuẩn vậy, thật là thiên ý. TềPhàm, anh rất vui.”

“Em cũng vậy!”

Từ khi biết được sự tồn tại của đứa nhỏ, chỉ cần tưởngtượng đến cô có cục cưng, mỗi ngày anh đều cảm thấy rất hạnh phúc, dù thời điểmanh hiểu lầm anh cũng thế.

“Tìm một ngày, chúng ta đi làm thủ tục, sau đó cùngbốn người lớn tuổi thương lượng định ngày nhanh một tí, bằng không chờ bụng emnhìn rõ, sao mà mặc nổi áo cưới?”

“Áo cưới?”

Cô không có nghe sai, anh nói áo cưới ư?

“Phàm Phàm, anh nhớ rõ, anh còn thiếu em một hôn lễ.”

Có chút đau lòng nhìn cô, người phụ nữ này, yêu anhlâu như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, anh lại ngay cả một cái hôn lễ cũngchưa thể cho cô.

Bị lời anh nói làm cảm động, anh nói sẽ cho cô một hônlễ, cô rốt cục cũng đã đợi được anh nguyện ý!

Nhưng tưởng tượng đến hành vi ác độc cảu anh, cảm giáccái mông còn ẩn ẩn đau đớn, trong đầu có chủ ý không tốt.

Anh nên bị giáo huấn, bằng không anh vĩnh viễn khôngbiết, đắc tội ai chứ, không được đắc tội phụ nữ.

Sâu sắc nhìn anh, đôi môi mỏng khẽ mở.

“Em không cần!”

Yêu phải một người phụ nữ như vậy

Lạc Kì không tin mình nghe thấy , cô không nói“Em đồng ý” , mà là”Em không cần” !

Vì cái gì, vì sao mà không cần!

“Phàm Phàm, em vừa nói cái gì đấy? Em nói lại lần nữaxem!”

Mặt anh gần sát mặt cô, trong ánh mắt có cả thấtvọng và đau đớn anh khó có thể tin, trông anh như thể bị một khối nam châm húthồn vào, cô thiếu chút nữa đã nói to lời trong lòng “Em đồng ý”.

“Em nói em không cần, em có thể cùng anh khôi phụctình trạng kết hôn, nhưng em không cần hôn lễ của anh!”

Dùng sức đẩy anh ra, muốn giãy ra khỏi trong lòng anh,bất đắc dĩ hai người lực lượng thật sự kém quá xa, một cánh tay của anh cô đãkhông thể nhúc nhích.

“Vì sao?”

Cô dùng sức muốn thoát khỏi anh, anh không muốn buôngra lại sợ làm cô bị thương, đành phải lấy tay khóa tay chân đang múa loạn lêncủa cô.

“Là anh nói mà, em là một người xấu xa, lại sợ nhấtnhục nhã. Giờ em lại nổi danh như vậy, sao có thể truyền ra tin tức kếthôn!”

“Tề Phàm, còn một việc quan trọng hơn so với việc đãkết hôn hơn ở đây, lí do này của em làm anh nhận thế nào nổi”

Tay đặt trên bụng cô, cô muốn tìm cái cớ thì phải tìmhay chút, giờ đứa nhỏ ở đây rồi, chẳng lẽ cô xuẩn đến mức muốn học người ta taybịt trộm chuông?

“À anh không nói thiếu chút nữa em quên, giờ ngay cảphục hôn với anh em cũng không cần!”

Tề Phàm lập tức đôi mắt tròn tròn , bộ dáng xinh đẹpdiễm lệ, lời nói ra lại làm cho Lạc Kì phát điên.

“Lần này lại là vì cái gì!”

“Em vừa mới biết anh có tính bạo lực, làm sao em dámmạo hiểm sinh mệnh lấy anh!”

Lạc Kì dường như có thể đoán được đầu đề báo ngày mailà tin tức giải trí trong nước, một tổng giám đốc trẻ chết sớm, nguyên nhân saukhi pháp y xem xét là người này bị một cô gái trẻ xinh đẹp chọc tức cho đếnchết.

“Tôi Lạc Kì thề, đời này sẽ không đánh mông TềPhàm nữa, nếu như trái lời, sẽ làm cuộc đời này không ai yêu!”

Nghiến răng nghiến lợi nói xong lời thề, nhìn môi cômà ánh mắt phun ra lửa như muốn thiêu người.

Tuy rằng anh rất tức giận, tuy rằng giọng nói anhkhông dịu dàng, nhưng lời nói của anh vẫn làm cho cô vui vẻ một lúc lâu.

“Hôm nay anh sẽ chuyển đến đây ở với em, chăm sóc choem. Đợi một lát anh sẽ gọi người đem đồ tới đây, Thiên Ân nghỉ, chúng ta sẽ đemnó đến đây cùng.”

Anh có thể yêu cô, nhưng không thể theo đuổi tính tìnhhồ nháo của cô, nhất định phải đặt cô bên người mới an tâm.

Chờ anh tìm cơ hội nói với bốn vị lão nhân, anh sẽ xincưới hỏi đàng hoàng đem cô quay về Lạc gia!

“Anh chuyển đến đây là có ý gì? Tính rời nơi thườngtrú?”

“Nhưng mà, lúc này anh tính sai rồi, nhà này em đãbán, chả mấy chốc mà em cũng biến ra ngoài”

Tề Phàm không thấy quen, cô sắp chào tạm biệt với nơinày.

“Em nói đúng, anh tính lâu dài với em, anh cũng khôngtin, anh không thể rước cô nàng liều lĩnh yêu anh về”

“Về phần phòng ở, em không cần lo lắng, cũng không cầnđi, bởi vì người mua nhà em, là anh.”

Ngón tay vuốt ve bụng cô, anh nghĩ muốn cảm thụ sinhmệnh nhỏ có liên hệ mật thiết với anh và Tề Phàm.

“Anh mua ? Anh lắm tiền vậy? Không phải tham ô đấychứ? Sao anh có thể như vậy! Ba mà biết sẽ tức thế nào!”

Căn nhà này Tần Đan hơn một ngàn vạn! Bố vẫn là chủThịnh Thế, anh ở Thịnh Thế chẳng qua là lấy lương quản lý cao cấp, hơn nữa bìnhthường anh tiêu tiền như nước, sao có nhiều như vậy.

Tiền này nhất định là anh không có cách nào mà ăn rútcủa Thịnh Thế!

Nghĩ đến đây, lại một trận mưa đấm tay hướng trênngười anh, sao anh có thể làm chuyện ngốc vậy.

“Đừng đánh, sao em cứ luôn gấp gáp vậy, không nghengười ta giải thích !”

Đè hai tay hai chân của cô, anh đánh mông cô sáu cái,giờ cô lại hạ trọng quyền trên người anh phải đến vô số, nói đến bạo lực, là cômới phải!

“Giải thích? Được, em thật muốn nghe xem, anh giảithích thế nào!”

“Tiền là anh kiếm, công ty anh ở Mĩ, chỉ là sau khianh về nước, công việc giao cho đối tác ở bên kia xử lý, chuyện cụ thể cần bànbạc, bọn anh đều họp qua mạng”

“Công ty của anh hoạt động tốt, doanh thu cũngnhiều, chút tiền ấy sao làm khó anh. Thế nào, chồng em giỏi chứ?”

Kiên nhẫn giải thích cho cô nghe, thấy cô không kíchđộng như vừa rồi, anh mới thả lỏng tay chân cô.

“Không biết xấu hổ, ai là vợ anh!”

Hạnh phúc ngọt ngào mỉm cười cứ như thế dào dạt trênmặt cô, dù cô nghiêng mặt cúi đầu cũng che dấu không được.

“Sao không biết xấu hổ? Anh là bố của là Lạc Thiên Ân,Lạc Thiên Ý, tất nhiên là chồng của Tề Phàm .”

“ÔI! Nhưng lời anh vừa nói , là thật sự?”

“Phàm Phàm, em không tin anh?”

“em tin.”

Dùng sức gật đầu, cô thật sự tin tưởng.

“Phàm Phàm, trước đây, cái gì anh cũng không để ý. Cótiền cũng được , người cũng được, cái gì đến thì đến, cái gì đi thì đi. Nhưngbây giờ, anh muốn để ý cái gì đó càng ngày càng nhiều, buông không được, chỉmuốn bắt đầu giữ lấy.”

“Phàm Phàm, tất cả thay đổi của anh, đều nhờ em. Nhờcó em, anh mới có ý nghĩ quý trọng, muốn bảo hộ cái gì đó.”

“Lạc Kì, em yêu anh.”

“Anh cũng vậy, nhưng mà sau đây, cũng nên nói sau nàychúng ta thế nào”

Câu trả lời của Tề Phàm, là hung hăng hôn Lạc Kì.

Lạc Kì đè đầu cô lại, đảo khách thành chủ, người phụnữ này, chưa bao giờ ngoan ngoãn nghe lời!