Cô ta biết Cố Thành Kiêu đang theo dõi mình, nhưng lại không biết Cố Thành Kiêu đã theo dõi cô ta từ hai năm trước.
Đội đặc nhiệm D3ã Lang nắm trong tay mạng lưới quan hệ của Dương Liễu Nhi.
Một mình cô ta lối ra cả đống người, ai cũng là ông lớn ấn sâu trong gi5ới tư bản của giới giải trí.
Khi những ông lớn đó bị cảnh sát bắt, trong lòng thật sự rất căm hận Dương Liễu Nhi.
Cộng đồng mạng còn dậy sóng hơn.
Mức độ bình luận có liên quan tới Dương Liễu Nhi thậm chí còn cao hơn cả bình luận vào thời kỳ đang lên của cô ta.
“Trời đất quỷ thần ơi, đây chính là Dương Liễu Nhi đã từng xây dựng hình tượng nhà từ thiện' đấy hả?” “Đâu chỉ có thể, ả còn nói mình là Bồ Tát sống, Quan Âm chuyển thể, ả ta không có mặt mũi đến thế nào mới có thể nghĩ ra mấy danh xưng đó?” “Địa ngục mênh mông vắng vẻ, ma quỷ ở chốn nhân gian, nếu không bị phán tử hình thì đúng là không còn thiên lý nữa rồi.” “Trước đây tôi đúng là bị mù mới thích loại người để tiện như Dương Liễu Nhi, con người này sao mà xấu xa vậy chứ?” “Ở đâu phải người, ả còn không bằng cầm thú, xử bắn là quá hời cho ả rồi.
Nên vứt ả vào lò lửa, để ả nếm thử cảm giác của những người thương vong.” “Giới giàu có loạn quá, nghĩ thôi đã thấy sợ”
Đám cư dân mạng bàn tán sôi nổi cả tuần lễ, tất cả đều lên tiếng cho người bị hại.
Lâm Tiểu và Lam Phi Nhi là ngôi sao tham dự cuộc thi tuyển chọn tài năng vừa mới debut không lâu, mức độ chú ý đương nhiên sẽ cao hơn những người khác.
Nhất là Lâm Tiểu, số phận long đong của cô ta đã thu hút sự đồng tình sâu sắc của đông đảo cư dân mạng.
Những người đó đều không có quan hệ, thậm chí là hoàn toàn xa lạ với Lâm Tiêu ngoài đời mà còn cảm thấy đau lòng cho cảnh ngộ của Lâm Tiêu.
Còn Chu Mạn Ngọc, mẹ ruột của cô ta thì lại đang vui vẻ rong chơi với người tình trong lúc con gái đang chịu giày vò.
Hôm đó, Cố Đông Quân đến bệnh viện thăm bệnh với Lâm Du.
Lúc điều6 tra phá án vụ này, cảnh sát và tất cả thành viên của đội Dã Lang, gồm cả Cố Thành Kiêu đều cảm nhận sâu sắc sự đáng sợ của người phụ nữ n8ày.
Cố Thành Kiêu cho cả đội được nghỉ hè, vốn định để con rắn độc Dương Liễu Nhi nới lỏng cảnh giác, nhưng không ngờ cô ta lại lậ5p kế hoạch mưu sát biển thái và mất nhân tính như thế.
Cô ta muốn tiêu hủy toàn bộ chứng cứ và tất cả những nhân viên có liên quan tới cô ta trong vụ hỏa hoạn này, tính sơ sơ cũng gần sáu bảy chục người, nhưng không ngờ trong những người đó có hơn phân nửa là người vô tội.
Cô ta còn ngây thơ muốn kéo Lâm Thiển xuống nước, muốn đổ tất cả mọi tội lỗi thành tai nạn ngoài ý muốn.
Chuyện này quả thật nhìn mà than thở.
Hai người họ đến phòng bệnh của Lâm Bồi trước.
Lâm Bồi đã tỉnh, đồng thời có thể trả lời những câu hỏi “phải, không đơn giản.
Bác sĩ bảo đó là kỳ tích.
Sau đó bọn họ lại đến khoa Bỏng, khử trùng xong thì Lâm Du đi vào, còn Cổ Đông Quân đứng ở ngoài đợi.
Lâm Tiêu đã đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, sau khi khống chế vi khuẩn nhiễm trùng được một thời gian ngắn thì nó lại bộc phát mất kiểm soát.
Bây giờ, đừng nói là nói chuyện, ngay cả thời gian tỉnh lại của cô ta cũng rất ngắn.
Bác sĩ nói, thời gian cô ta tỉnh lại sẽ càng ngày càng ngắn, càng ngày càng ít, cho đến khi ngừng thở.
Dù đã làm khử trùng nghiêm mật nhưng Lâm Du cũng phải đeo khẩu trang.
Cô không dám cúi xuống quá gần Lâm Tiêu, cô chỉ có thể đứng xa xa ở giữa, nắm tay Lâm Tiêu, nói chuyện xa xa với cô ta.
“Chị, cảnh sát đã phá án rồi, kẻ chủ mưu đã bị bắt.
Người đó chính là Dương Liễu Nhi, tất cả bọn chị đều bị cô ta lừa rồi.” Không cần biết Lâm Tiêu có nghe được hay không thì Lâm Du vẫn nói, vì cô sợ nếu không nói thì vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nữa.
Lâm Du nắm chặt lấy tay Lâm Tiêu.
Tay Lâm Tiểu bị quấn băng gạc dày cộm.
Trong lớp băng quấn còn có thuốc mỡ rất dày, sờ tới sờ lui không giống bàn tay.
Cô cũng không hề cảm nhận được độ ẩm ở tay Lâm Tiêu.
Nhưng y tá nói với cô, huyết áp và nhịp tim của Lâm Tiêu đang tăng nhanh.
“Dương Liễu Nhi đã bị pháp luật gông cổ rồi.
Em tin rằng không lâu nữa tòa án sẽ đưa ra hình phạt thích đáng với cô ta.
Chị, chị phải chờ đến ngày đó.
Em giúp chị, được không?” Lâm Tiêu vẫn không có phản ứng gì, không nhúc nhích tay hoặc chớp mắt như thường ngày nữa.
Y tá lại nói: “Huyết áp của cô ấy đột nhiên hạ xuống rất nhanh, nhịp tim cũng không tăng lên.
Kiểu lên xuống bất thường này, cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý.” Dù y tá không nói rõ nhưng Lâm Du có thể cảm nhận được đây là sự đấu tranh cuối cùng của Lâm Tiêu.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ lại có tuyết rơi, từng bông tuyết phấp phới từ trên trời rơi xuống.
“Chị, chị nhìn kìa, tuyết lại rơi rồi.
Chị có muốn ngắm tuyết rơi không?” Lâm Tiêu vẫn không có phản ứng, thậm chí tiếng hít thở cũng không lớn.
Lâm Du không biết làm sao, đành phải nói tiếp: “Chị, tuyết rơi rồi.
Lần này giao thông lại tắc nghẽn nữa.
Tiểu Thiển chắc chắn là bị kẹt ở giữa đường rồi.
Chị chờ em ấy được không? Trong ba chị em chúng ta, đầu óc của Tiểu Thiển là nhanh nhạy nhất.
Nó giỏi kể chuyện cười, chờ nó đến, bảo nó kể cho chúng ta nghe được không?” Lâm Du quay sang nhìn y tá, mong nhận được một tin an ủi từ y tá, nhưng đáp lại cô là cái lắc đầu của cô ấy.
Bác sĩ chủ trị nhanh chóng tới nơi.
Sau khi nhìn số liệu, ông cũng yên lặng lắc đầu.
Cuộc đời của Lâm Tiêu chỉ còn lại cái lắc đầu.
Lúc này, có vài tiếng vang vọng vào từ bên ngoài, là Lâm Thiển chạy tới.
Cô vội vã vào phòng khử trùng.
Lâm Du nghẹn ngào nói: “Tiểu Thiển tới rồi.
Chị ơi, chị cổ chịu đựng chút nữa nhé.
Nó đang thay đồ rồi, xong ngay thôi.” Thiết bị đo lường đặt ngay bên giường bệnh, Lâm Du liếc nhìn, cô không hiểu số liệu chuyên môn nhưng cô có thể hiểu báo động đỏ đang tràn ngập màn hình.
Đường hiển thị nhịp tim đã gần như thẳng hàng, chỉ còn biến độ yếu
öt.
Vừa rồi lúc nhịp tim đập nhanh, chứng tỏ Lâm Tiêu có ý thức, cô ta có thể nghe thấy tiếng của Lâm Du, nhưng sau đó số liệu đột ngột thay đổi thành đường thẳng, chứng tỏ cô ta đã sắp không chống chọi nổi nữa rồi.
Cô ta vừa sợ hãi vừa trông chờ về thế giới bên kia.
Lâm Thiển chẳng làm gì, chỉ khoác áo khử trùng rồi đi vào phòng, còn há miệng thở phì phò.
Sao rồi? Cô hỏi Lâm Du bằng ánh mắt.
Mắt Lâm Du đỏ hoe, lắc đầu, nhưng ngoài miệng lại vui vẻ phấn khích nói: “Chị, Tiểu Thiển tới rồi.
Nó tới rồi này, bảo nó kể chuyện cười cho chúng ta nghe được không?” Lâm Thiển vừa đi đến trước giường bệnh, còn chưa kịp nói chuyện đã thấy Lâm Tiêu liều mình dùng hết sức, đột nhiên cố gắng mở mắt, đồng thời há to miệng.
Cô ta muốn nói chuyện, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Cô ta muốn tận mắt nhìn thấy người thân ở thế giới này lần cuối, nhưng chỉ có Tiểu Du và Tiểu Thiển, ba mẹ cô ta đều không ở đây.
“Chị...
chị...” Lâm Du kéo khẩu trang xuống, cùng Lâm Thiển một trái một phải nắm chặt tay cô ta, lớn tiếng gọi cô ta.
Trong lúc hấp hối, khóe mắt Lâm Tiêu chảy xuống một dòng nước mắt, đó là niềm vui khi thấy người thân, cũng là sự tiếc nuối khi không thấy ba mẹ.
Cuối cùng, thiết bị đo lường phát ra một tiếng “tít” dài.
Đường nhịp tim biến thành đường thẳng.
Cuối cùng Lâm Tiêu cũng vĩnh viễn ngủ thiếp đi trong trận tuyết lớn đầy trời...