Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 391: Đánh trả (2)



Lý Bất Ngữ không ngừng kiên trì thử đi thử lại, cuối cùng cũng phá giải được tư liệu thật phía sau tài khoản DissLQ kia. Tài khoản này đã dùng tư liệu nhập học trước kia của Nam Âm để đăng ký. Sau khi Nam Âm bị đuổi học, thông tin tài khoản vẫn còn, nên cô ta vẫn có thể đăng nhập vào diễn đàn của đại học B.

Hơn nữa, Lý Bất Ngữ còn phát hiện, những chủ bài viết đả kích tự xưng là bạn bè kia hoàn toàn đều là nick ảo của Nam Âm. Tất cả những thông tin tài khoản đều là tài khoản của bạn học ở đại học B,là người dùng ảo trong diễn đàn.

Chuyện này khiến Lâm Thiển thật khó tin, tại sao Nam Âm lại có thông tin tài khoản của các bạn học chứ?

Điều này càng làm cho Lâm Thiển tin chắc rằng, sau lưng Nam Âm còn có ai đó.

Nhớ lại tất cả các sự kiện, cô nhở tài khoản DissLQ này là người đầu tiên tung lời đồn về nhà họ Cổ trong diễn đàn của trường, sau đó mới tới nhóm hàng xóm “vạch trần” trên các diễn đàn lớn. Sau khi các diễn đàn lớn phong tỏa các lời đồn liên quan, DissLQ lại bắt đầu hoạt động mạnh ở diễn đàn trường, dẫn dắt dư luận trong đại học B.

Như vậy, vấn đề quan trọng là: Sao Nam Âm lại biết Thành Để bị tập kích?

Chuyện Thành Để bị tập kích đã được phong tỏa ngay từ đầu, chỉ có nhà họ Cổ và một vài người thân thiết với nhà họ Cố mới biết. Nam Âm là người ngoài sao lại biết được? Lý Bất Ngữ xuất viện về Thành Đề. Trên mũi cô vẫn còn dán băng cá nhân, nứt xương phải cần một thời gian từ từ dưỡng thương.

Chuyện có người biết thì sẽ có khả năng bị tiết lộ. Trên đời này không có bức tường nào có thể hoàn toàn chắn gió.” Lâm Thiển cẩn thận nhớ lại, nói: “Sở Mặc Phong cũng biết chuyện này. Sau khi xảy ra chuyện, cậu ta còn cố ý tới nhà thăm hỏi. Nhưng với sự am hiểu của tôi về cậu ta, cậu ta sẽ không nói cho Nam Âm biết.” Lý Bất Ngữ đề nghị: “Vậy thì chúng ta bắt đầu điều tra từ nhà họ Sở.”

Liên quan tới nhà họ Sở, Lý Bất Ngữ điều tra hai ngày đã xong.

Hai vị bề trên lớn tuổi nhất của nhà họ Sở đều đã về hưu từ lâu, gia chủ Sở Hà Châu bề bộn rất nhiều việc, cô gái út Sở Dương dạo này đều đi đóng phim ở ngoài, cháu trai Sở Mặc Phong thì đã xuất ngoại, người nhàn rỗi nhưng cũng sôi nổi nhất đó là con dâu Tôn Vân của nhà họ Sở.

Lý Bất Ngữ âm thầm theo dõi Tôn Vân hai ngày, phát hiện hai ngày đó Tôn Vân đều đến gặp mặt Dung Tử Khâm, quan hệ giữa hai người họ khá tốt. Sau khi nghe tin, Lâm Thiển vẫn không hiểu, “Theo lời cô nói thì mẹ của Sở Mặc Phong rất thân thiết với dì Dung đúng không? Bà Sở biết, vậy dù Dung rất có thể cũng đã biết, thể thì có liên quan gì tới Nam Âm chứ?”

Dù gì Lý Bất Ngữ cũng là thành viên của Đội đặc nhiệm Dã Lang, hơn nữa cô có thể được Cố Thành Kiêu chọn ra trong nhiều nữ binh như thế để âm thầm bảo vệ Lâm Thiên, vậy cô nhất định phải có chút tài năng.

“Thiếu phu nhân, chị xem này, đây là biên bản ghi chép thư tín trong khoảng thời gian gần đây của Nam Âm, một nửa là cuộc gọi trong nước, nửa còn là điện thoại quốc tế “Gọi điện thoại quốc tế?”

“Đúng vậy, hình như cô ta có hai người bạn khá thân ở nước ngoài. Chị đều biết cả hai người bọn họ.”

“Ai?”

Lý Bất Ngữ chỉ vào một dãy số, nói: “Đây là số điện thoại bên Mỹ của em gái chị, Lâm Duy Nhất.”

“Lâm Duy Nhất?” Lâm Thiển giật nảy mình, “Lâm Duy Nhất thân thiết với Nam Âm từ lúc nào? Không phải, bọn họ quen biết nhau từ khi nào mới đúng?”

Lý Bất Ngữ lại chỉ vào một dãy số khác, “Một người nữa tên là Uông Dương. Trước khi xuất ngoại người này cũng là sinh viên của đại học B, chị có ấn tượng không?”

“Có, đương nhiên là có! Tên Uông Dương này luôn theo đuổi Nam Âm, hắn còn nghe theo lời xúi giục của cô ta cho người đánh hội đồng tôi. Cũng may mà tôi có bản lĩnh, nhớ năm xưa... Được rồi được rồi, hảo hán không nhắc lại sự dũng cảm năm đó, ha ha ha ha.” Nói mình có bản lĩnh trước mặt cô em Bất Ngữ, cô ngại lắm!

Lý Bất Ngữ: “Vâng, vậy thì đúng rồi, Nam Âm và Uông Dương có liên lạc với nhau, dựa theo tần suất và thời gian trò chuyện, rất có thể họ là bạn trai bạn gái. Quan trọng là, Uông Dương học về IT, hắn nhận được rất nhiều giải thưởng lớn về lập trình ở trường học. Nói cách khác, đối với hắn, mã hóa tài khoản nào đó thì dễ như ăn bữa sáng.”

Sự việc dân sáng tỏ, Nam Âm biết được tin tức Thành Để bị tập kích qua Lâm Duy Nhất, tiếp theo lại lợi dụng Uông Dương mã hóa tài khoản của mình, còn trộm rất nhiều tài khoản ma trong diễn đàn trường. Sau cùng, cô ta không chút kiêng dè dẫn dắt phát động dư luận.

Trước đây cô ta dùng tài khoản chính DissLQ đăng bài công khai nói xấu Lâm Thiên, dùng rất nhiều tài khoản ma hùa theo để tạo ra hiệu ứng đám đông.

Cứ thế, cô ta bịa ra những tin đồn như thật, có rất nhiều người có thể chứng minh. Rốt cuộc Lâm Thiên đã làm rõ tất cả những mối quan hệ trong này. Cô đã từng lĩnh giáo sư nham hiểm của Nam Âm, cũng từng được lĩnh giáo lòng ghen tị của Lâm Duy Nhất. Hai người này cùng hợp lực nhắm vào cô, chẳng qua chỉ lợi dụng đối phương để đạt được mục đích của riêng mình. Nhưng điều khiến cô cảm thấy thất vọng và đau lòng nhất chính là Dung Tử Khâm. Ba của cô và Dung Tử Khâm cùng chung chăn gối hơn mười năm. Ông vì những lời đồn gây bất lợi cho con gái mình mà đêm đến không thể say giấc, đau lòng tột độ. Thế nhưng, Dung Tử Khâm lại vờ như chẳng hề hay biết gì trước mặt ba cô. Giữa vợ chồng, chẳng phải không nên có bất kỳ bí mật nào sao? Giữa vợ chồng, chẳng lẽ không thể thẳng thắn với nhau sao? Cô không yêu cầu xa vời Dung Tử Khâm có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về mà đối đãi với cô như con gái ruột. Nhưng bà ta cũng đừng lén lút làm chuyện nham hiểm như thế, còn giấu giếm cả ba cô.

Tâm trạng của cô lập tức chùng xuống, hoàn toàn mất hết cảm giác hưng phấn khi tìm ra được nguyên nhân, “Nếu đến cuối cùng tôi vạch trần chuyện này thì ba tôi sẽ khó xử cỡ nào?” Lý Bất Ngữ và Lý Bất Ngôn là hai anh em mồ côi, từ nhỏ đã mất hết cha mẹ, càng không biết khái niệm “mẹ kế” là gì. Cho nên cô cũng không biết phải an ủi Lâm Thiển thế nào.

Thiếu phu nhân, còn chuyện này nữa, chị có muốn nghe không?” Lâm Thiển điều chỉnh lại tâm trạng, “Muốn, cô nói đi.” Vẫn là phần ghi chép về thông tin qua lại kia, Lý Bất Ngữ chỉ vào một số điện thoại trong nước xuất hiện khá thường xuyên, nói: “Đây là số điện thoại của đại gia Đổng Tự Cường nổi danh Thủ đô. Tôi điều tra được hiện tại Nam Âm không sống cùng ba mẹ, mà sống trong căn hộ tư nhân do Đổng Tự Cường đứng tên. Đổng Tự Cường này đã ngoài bốn mươi tuổi, ông ta cùng người vợ kết tóc tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, đến bây giờ tài sản của hai vợ chồng đã hơn trăm triệu. Bọn họ có hai đứa con, con gái lớn mười tuổi, con trai út vừa tròn một tuổi.”

Đầu óc Lâm Thiển xoay chuyển cực nhanh, “Ý cô là... Nam Âm được Đổng Tự Cường bao nuôi?” Lý Bất Ngữ: “Trước mắt chỉ là phỏng đoán thôi, tôi vẫn chưa kịp đi lấy bằng chứng.”

Lâm Thiển kinh ngạc đến sắp rơi cả hàm, “Vậy chẳng phải Uông Dương coi tiền như rác rồi sao?”

Cô chưa từng có ý định hại người, cũng chưa bao giờ biết hận một người đến mức muốn hủy hoại đối phương là chấp niệm gì. Gia đình cô bị người thứ ba phá hoại, làm cô mất đi ba mẹ từ nhỏ, nhưng cô cũng không hận đến nỗi khiến người thứ ba đi tìm cái chết. Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định đánh trả, cho dù không vì mình thì cũng phải vì Cố Thành Kiêu và nhà họ Cố. Cô tuyệt đối không cho phép ai có ác ý tung tin đồn nhảm bôi nhọ nhà họ Cổ.

“Bất Ngữ, có thể tra ra được địa chỉ căn hộ tư nhân của Đổng Tự Cường không?” “Có thể, địa chỉ ở đây, tôi đã tra ra rồi, đang định xuất viện sẽ đi lấy bằng chứng.”

“Tôi cũng đi.” “Cái này... Thiếu phu nhân à, tôi đi là được rồi.” “Vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn, đến lúc đó cô chỉ huy, tôi hành động.”

“Nhưng mà...”

“Bất Ngữ, tôi không thể cứ sống mãi dưới sự bảo vệ của cô. Tôi cũng phải học cách sinh tồn. Cô âm thầm theo tôi lâu vậy rồi, chắc hẳn cũng biết tôi không phải kiểu người ngoan ngoãn ngồi ở nhà chờ tin tức.”

Lý Bất Ngữ bất đắc dĩ thở dài, đành phải đồng ý.