Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1190



Thẩm Hà với ánh mắt chưa tỉnh ngủ mà xuống lầu, thấy Cung Tử Á đang mặc tạp dề bận rộn trong bếp, không kiềm được dựa vào tường, mặt đầy nụ cười nhìn Cung Tử Á nói: “Cám ơn cậu chuẩn bị bữa sáng cho bọn tớ. Nhưng, về sau đừng làm thế. Chúng tớ là có bảo mẫu.”

Cung Tử Á ngẩng đầu nhìn Thẩm Hà, cười rất vui: “Tớ biết, vừa rồi dì bảo mẫu bị tớ mời về nghỉ ngơi rồi. Tối qua mọi người ngủ trễ, hôm nay tinh thần nhất định không tốt lắm, cho nên tớ chuẩn bị cho mọi người bữa sáng thông suốt tinh thần.”

Thẩm Hà cúi đầu nhìn, mới thấy trên bàn đã sắp sẵn bốn phần bữa sáng rất dễ thương, bánh mì đều làm thành hình thù động vật nhỏ, còn có rất nhiều thức ăn vặt rất dễ thương rất tinh tế, đều rất vui tươi và sống động.

Dì bảo mẫu tuy rằng biết làm bữa sáng, nhưng không biết làm những thứ dễ thương này.

Không thể không thừa nhận, bữa sáng mà Cung Tử Á chuẩn bị, thật sự có thể đánh vào trái tim mơ mộng của thiếu nữ.

Vu Tiểu Uyển cũng ngáp dài mà đi xuống: “Chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng!” Thẩm Hà và Cung Tử Á cũng chào với Vu Tiểu Uyển.

Sau đó ba người cùng nhìn ssang phòng của Gia Cát Du Du.

Bên đó hình như chưa có động tịnh gì.

Thẩm Hà nhìn đồng hồ treo trên tường, nói: “Giờ này rồi sao còn chưa thức nữa? Còn không thức, thì sắp trễ rồi! Tớ đi kêu cậu ấy!”

Thẩm Hà đi đến trước cửa của Gia Cát Du Du, cốc cốc cốc mà gõ cửa: “Gia Cát Du Du, dậy nào! Hôm nay còn phải đi học! Còn không dậy nữa là trễ đó!”

Trong phòng không có tiếng.

Huh? Thật kỳ lạ, sao không có động tĩnh?

Vu Tiểu Uyển cũng đi sang, cùng gõ cửa: “Gia Cát Du Du? Dậy án sáng! Sắp thi cuối kỳ rồi đó, không thể đến trễ!”

Nhưng hai người không cần biết gõ như thế nào, đều không có trả lời.

Chính vào lúc này, cửa ký túc xá liền mở rộng. Gia Cát Du Du từ ngoài trở về, cả người rất mệt mỏi.

Sau đó bốn người trong ký túc xá đều ngây ra.

Cô ấy đây là ra ngoài từ sớm sao, hay là nữa đêm đi ra, vừa mới về tới?

Gia Cát Du Du hiển nhiên không ngờ đến ba người họ sớm như vậy mà đi xuống, cô ấy cũng thật bị dọa cả người, cả buổi mới ấp a ấp úng nói: “Chào buổi sáng! Sao các cậu lại sớm như vậy?”

“Gia Cát Du Du, cậu đây là đi đâu?” Thẩm Hà hỏi: “Cậu đi tập thể dục buổi sáng? Hay là...”

“A, đúng vậy!” Gia Cát Du Du liền trả lời nói: “Tớ... lúc sáng ngủ không được, liền ra ngoài dạo một vòng. Tớ đi thay đồ đây!”

Nói xong, Gia Cát Du Du nhanh chóng đi về phòng của mình.

Khi đi ngang người của Vu Tiểu Uyển, Vu Tiểu Uyển rõ ràng nhìn thấy trên cổ của Gia Cát Du Du có dấu của vết như quả dâu.

Dấu vết quả dâu?

Vu Tiểu Uyển và Thẩm Hà, trao đổi với ánh mắt mơ màng.

Họ thật sự không biết Gia Cát Du Du rốt cuộc đi làm gì rồi!

Thời gian trôi qua rất nhanh liền tới kỳ nghỉ đông.

Tư Nhiên cũng đến ngày khởi hành rời khỏi.

Chuyện Tư Nhiên đến Columbia học tập. Cũng xem như là chuyện quan trọng của Thẩm gia.

Tư Y Cẩm từ sớm đã huẩn bị xong mọi thứ cho Tư Nhiên đến Columbia, tuy rằng cô ấy cũng biết, không gì đáng để chuẩn bị cả.

Nhưng thân là người mẹ, lần đầu đưa con đi học xa nhà, thứ tâm trạng đó cũng rất nhói lòng.

Thẩm Tứ càng sớm hơn mua một căn hộ ở Newyork, tiện cho việc đi thăm Tư Nhiên.

Thấy sự chăm chú long trọng của cả nhà, Tư Nhiên cũng có phần cảm động.

Thẩm Hà cuối cùng cũng tặng món quà cho Tư Nhiên, mừng anh ấy thi đỗ trường Columbia.

Người trong nhà đều tặng quà cho anh ấy, Tư Nhiên đều nhận lấy cả.

Hôm trước khi đi, trong nhà tổ chức bữa tiệc đưa tiễn cho Tư Nhiên.

Sau khi ăn xong, Tư Nhiên cùng Thẩm Hà, Vu Tiểu Uyển, Thẩm Duệ trò chuyện riêng với nhau.

Khóe mắt Thẩm Hà đỏ hoe, hiển nhiên là lén khóc qua.

Nếu nói đành lòng, thực sự trong lòng vẫn không đành?

Tuy rằng bây giờ phương tiện giao thông phát triển, nói về là có thể về, nói qua là có thể qua.

Nhưng trên tâm lý vẫn cảm thấy khoảng cách xa vời.

Vu Tiểu Uyển an ủi Thẩm Hà mấy câu, Tư Nhiên cũng nói: “Được rồi, nha đầu ngốc, khóc gì chứ! Anh chỉ là đi học mà thôi.”

“Người ta mới không khóc! Anh hai năm đó khi đi huấn luyện em cũng không khóc.” Thẩm Hà chu miệng mà kháng nghị.

Thẩm Duệ trêu đùa: “Không phải nhỉ? Anh nhớ rõ khi anh đi, người nào đó khóc như cún, sau đó ép mami ghi hình gửi cho anh, nói với anh khóc sướt mướt rồi!”

Anh ruột trêu chọc, Thẩm Hà liền xông qua, cùng Thẩm Duệ đùa thành một hội.

Nhìn Thẩm Duệ và Thẩm Hà vẫn chơi đùa như lúc nhỏ, Vu Tiểu Uyển nói với Tư Nhiên: “Lần này sao lại đột ngột vậy?”

“Con đường sớm muộn gì cũng phải đi, thế thì đi xong cho sớm. Thời gian năm năm, tớ sẽ quay lại.” Tư Nhiên thấp giọng nói: “Sau năm năm, chúng ta đều khôn lớn, có thể gánh lấy một số chuyện. Bây giờ chúng ta vẫn nhỏ, còn nhiều chuyện chưa gánh vác được.”

“Xem ra cậu đều dự tính xong cả rồi. Thể thì tớ chỉ có thể nói, chúc cậu thành công!” Vu Tiểu Uyển quay đầu nhìn Tư Nhiên.

Tư Nhiên cười gật đầu: “Cám ơn! Những ngày tháng tớ vắng nhà, Tiểu Hà nhờ cậu chăm sóc nhé.”

“Nên làm.” Vu Tiểu Uyển gật đầu: “Tâm tư Tiểu Hà đơn giản, chưa nghĩ sâu xa. Thời gian năm năm, có lẽ đối với chúng ta mà nói, vừa hay.”

Tư Nhiên gật đầu.

“Thuận buồng xuôi gió.” Vu Tiểu Uyển từ trong túi mình lấy ra một món quà, đưa cho Tư Nhiên: “Mong chờ năm năm sau sự quay về hào nhoáng của cậu!”

“Cám ơn.” Tư Nhiên đưa tay nhận lấy quà của Vu Tiểu Uyển, tự tin vô cùng trả lời nói: “Tớ sẽ không nhận thua dễ dàng như thế! Tớ sẽ chứng minh, tớ không hề thua cho hoàng tử Joel!”

“Được! Cố lên!” Vu Tiểu Uyển mĩm cười khích lệ.

Ngày hôm sau của buổi tiệc, Tư Nhiên dẫn theo đoàn của mình, lên máy bay bay đi Mỹ.

Tiểu Cát và những người khác, cũng cùng Tư Nhiên lên máy bay.

Thẩm Hà từ xa vẫy tay chào từ biệt với họ, Tư Nhiên dùng sức vẫy tay, sau đó quay người lên máy bay.

Cậu ấy lo là nếu nhìn tiếp, cậu ấy sẽ không kiềm được mà từ bỏ Columbia, cậu ấy không kiềm được mà về bên cạnh Thẩm Hà.

Cậu ấy bây giờ cần phải nhịn.

Cần khiến mình trở nên mạnh mẽ.

Mới có thể cạnh tranh với hoàng tử Joel, đoạt về người con gái của anh ấy!

Thẩm Duệ ôm lấy em gái mình, đưa tay sờ đầu cô ấy: “Ngoan, đừng khóc, năm năm sau cậu ấy sẽ thành công quay về! Chờ khi chúng ta đều khôn lớn, chúng ta đều sẽ không xa nhau nữa!”

Khóe mắt Thẩm Hà đỏ ửng mà gật đầu: “Ừm, em biết rồi. Em có thời gian sẽ đi qua Columbia thăm anh ấy.”

Tư Y Cẩm bên cạnh cũng với vẻ cảm thái: “Thời gian trôi qua thật nhanh! Chớp mắt, con trai ta cũng đã lớn vậy rồi.”

Sau đó cả đám người đi qua an ủi Tư Y Cẩm, chọc cô ấy vui.

Tư Y Cẩm dở khóc dở cười, nói: “Được rồi, được rồi. Các con không cần an ủi ta đâu, chuyện này ta sớm đã có chuẩn bị tất cả. Nói lại, ta hỏi các con nè, nghỉ đông đến rồi, các con có dự tính làm sao mà trải qua đây? Nghe nói, các con đều muốn làm một hội trại đông? Tính đi đâu? Làm sao tiến hành? Có cần mợ giúp không?”