Nhưng cậu bé vẫn gật đầu, rồi quay sang nhìn Thẩm Hà một cái, trong đáy mắt cậu kèm theo sự tuyệt vọng.
Người con gái cậu bé muốn có nhất, chắc là không thể cưới được rồi.
Thẩm Duệ mở lời nói: “Bây giờ cách giải quyết duy nhất là, Eddie cậu về nhà xin hủy bỏ hôn ước với Tiểu Uyển, sau đó nói với mọi người trong nhà, trong lúc bạn theo học tại trường, đã nảy sinh tình cảm với bạn học Gia Cát Du Du, không kìm nén nổi nên đã có con. Như vậy mới bảo toàn được thể diện của Hoàng thất và thể diện của gia đình cậu, như vậy trường học cũng sẽ không vì bạn Gia Cát Du Du có bầu mà đuổi học hai người.”
Thẩm Duệ nói xong, sắc mặt mọi người ở đó mỗi người một vẻ.
Thẩm Hà nhíu mày một cái. Có thể hủy bỏ hôn ước, là điều tốt nhất rồi.
Trong mắt Vu Tiểu Uyển thoáng qua chút suy tư, cô bé nghĩ đến một vấn đề sâu xa hơn, cô bé nghĩ không biết gia đình có sắp xếp một đối tượng kết hôn khác cho mình không, nếu có, sẽ là ai đây.
Gương mặt Hoàng tử Joel không có gì thay đổi, rõ ràng là cậu bé cũng cảm thấy như vậy là ổn.
Sắc mặt Eddie càng khó coi hơn. Đây chính là kết cục mà cậu không muốn nhìn thấy nhất, nhưng lại không còn cách nào đành bất lực chấp nhận.
Sắc mặt Gia Cát Du Du không hoàn toàn vui sướng, phải nói là người mà Gia Cát Du Du muốn lấy nhất vẫn là Thẩm Duệ.
Tuy Eddie cũng không tồi, nhưng so với Hạ gia, thì kém hơn rất nhiều rồi. Nhưng dù sao vẫn là lựa chọn không tồi trước mắt.
Chỉ tiếc là, nếu cô bé lấy Eddie rồi, sẽ không thể giúp được bố những việc trong nước nữa. Tên trọc phú đó cũng không biết có thực hiện thỏa thuận không, nhưng mà, đứa bé này là con của ông ta, có lẽ ông ta sẽ không mặc kệ không quản đâu. Eddie thật sự không giúp được gì, dùng vốn của nước ngoài ủng hộ quan chức trong nước, như vậy là chuyện không thể.
Nếu không phải có thai ngoài ý muốn, cô bé cũng không đến nỗi chân tay luống cuống như vậy.
Gia Cát Du Du mở lời nói: “Tớ tớ đồng ý.”
Eddie liếc nhanh Gia Cát Du Du một cái, sau một hồi giằng co, cậu bé mới từ từ mở lời nói: “Tớ cũng đồng ý.”
“Vậy chuyện này, hãy chờ về đến trường học rồi nói tiếp. Mấy ngày hôm nay mọi người đều bận quay như chong chóng, không thể có thời gian và sức lực xử lý việc này được.” Thẩm Duệ đưa tay lên nhìn đồng hồ trên tay, rồi nói: “Thời gian chúng ta chỉ còn lại không đến mười ngày, các vị, thành bại là ở bước cuối cùng này rồi! Chuyện này, chỉ có các vị có mặt ngày hôm nay biết là được rồi. Tạm thời không được truyền ra bên ngoài, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Học viện Quý tộc Duệ Hà đấy.”
“Được.” Những người khác đều lần lượt gật đầu.
Thẩm Duệ tiếp tục nói: “Chúng ta trở về hết vị trí của mình đi. Để mấy ngày nữa rồi nói tiếp! Đi thôi!”
Hoàng tử Joel cũng theo đó đi ra ngoài, khi đi đến bên cạnh Thẩm Hà, cậu bé ấn yêu nhẹ vào đầu mũi Thẩm Hà: “Lớn nhanh lên em.”
Nói xong câu này, Hoàng tử Joel rời đi luôn.
Thẩm Hà ngơ ngác nhìn bóng dáng Hoàng tử Joel, quay sang hỏi Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, câu nói này của anh ta là ý gì vậy? Tớ đã lớn rồi mà! Tớ đã 16 tuổi rưỡi rồi!”
“Có lẽ là vẫn chưa đủ lớn vậy.” Vu Tiểu Uyển vẻ mặt bất lực. Tại sao chỉ số IQ của người Hạ gia lại không đồng đều thế? Chỉ số IQ của Thẩm Duệ thì cao chót vót, chỉ số IQ của Thẩm Hà, thật sự là giống hệt Chủ tịch hội đồng quản trị Hạ gia bây giờ!
Mặt Thẩm Hà vẫn ngơ ngác: “Á?”
“Được rồi, đi thôi nào!” Vu Tiểu Uyển kéo tay Thẩm Hà đi ra ngoài, không hề nhìn Eddie và Gia Cát Du Du một cái nào.
Xảy ra chuyện kinh tởm như vậy, cô bé cũng có lòng tự trọng của mình chứ!
Những chuyện vô liêm sỉ như vậy, cô tuyệt đối không thèm nhìn đến.
Gia Cát Du Du một lần nữa khiến Tiểu Uyển cảm thấy ghê tởm.
Chờ sau khi mọi người đi hết rồi, Eddie tức giận nhìn Gia Cát Du Du: “Lần này thì cô hài lòng rồi chứ?”
Gia Cát Du Du cố nén những bực bội trong lòng, Eddie không muốn lấy, cô bé cũng không muốn cưới!
Nếu không phải vì.
Thôi vậy, làm người tình của tên trọc phú đó, thì làm vợ của Eddie còn hơn!
Gia đình Eddie, hơn hẳn tên trọc phú đó gấp mấy trăm lần đấy!
Gia Cát Du Du đành nhịn nhục trả lời, cô nói: “Cậu tưởng tôi muốn thế sao? Tôi cũng không ngờ một lần thôi là có bầu ngay!”
Eddie quay người ngoảnh đầu đi luôn, không thèm nhìn Gia Cát Du Du một cái nào.
Khóe miệng Gia Cát Du Du hơi cong lên, cô bé nở một nụ cười rất đắc ý.
Tất cả đều diễn ra theo kế hoạch, rất là hoàn hảo!
Những ngày tháng tiếp theo, Gia Cát Du Du thật sự không có việc gì làm.
Tổ trưởng tổ quảng cáo phân hết việc của Gia Cát Du Du cho người khác làm.
Trong lúc bận không làm kịp, tổ trưởng tổ quảng cáo gọi điện thoại cầu cứu Cung Tử Á, Cung Tử Á nhận lời ngay, sau khi bận xong việc của mình là qua giúp luôn.
Nhiều lúc Cung Tử Á bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm, vẫn cố gắng giúp đối phương hoàn thành những công việc đó.
Thấy Cung Tử Á chịu khó và yêu nghề như vậy, những người khác đều thấy rất cảm động, thấy Cung Tử Á không kịp ăn cơm, mọi người lại để dành những đồ ăn của mình, mang cho Cung Tử Á.
Quan hệ của Cung Tử Á và tổ quảng cáo ngày càng tốt, mọi người cũng càng ngày càng thân thiết với nhau.
Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, tổ trưởng tổ quảng cáo kể cho Cung Tử Á nghe rất nhiều chuyện trước đây Cung Tử Á không biết. Cung Tử Á học hỏi được rất nhiều, càng biết hơn, sau này sẽ làm việc cho Thẩm Hà như thế nào.
Bản chất chịu thương chịu khổ của học sinh bình dân, được thể hiện ở mức tối đa trong chuyến trại đông lần này.
Học sinh hai bên đều biết được ưu điểm của đối phương và biết được khuyết điểm của mình, mọi người đều cảm thấy thu hoạch lớn nhất của trại đông lần này, không chỉ là dùng hành động chứng minh bản thân, mà là khiến bản thân hiểu được thế nào là lợi thế của mỗi người.
Mười ngày tiếp theo, tất cả các bạn học sinh rất thân thiết với nhau, hợp tác rất tốt.
Cách xử lý và tầm nhìn tinh tế của học sinh con nhà giàu, cũng mang lại cho các học sinh bình dân có cái nhìn và cảm nhận trực quan nhât.
Tạo dựng được một nền tảng chắc chắn cho đề thi sát hạch lần này, cho dù trong một năm tới họ không thể đến đây, nhưng cũng có thể chỉ đạo từ xa cuộc đấu ở đây.
Điểm này đã thử thách khả năng chiến lược và tầm nhìn đại cục của họ.
Các con dùng hành động của mình, đưa ra một đáp án đề thi viên mãn.
Vào ngày rời khỏi hòn đảo, tất cả các bạn học sinh đều khóc.
Rõ ràng là cuộc sống ở đây khổ như thế, nhịp sống ở đây nhanh đến nỗi khiến dây thần kinh của mọi người gần như sụp đổ.
Nhưng mà, trại đông lần này mang lại thu hoạch cho mọi người thật sự là quá quá quá quá lớn.
Hình như họ đã hoàn thành việc lột xác, chỉ trong thời gian hai tháng.
Vì vậy, khi ngồi trên thuyền quay về, trên mặt của tất cả mọi người đều có nước mắt, chỉ ngoại trừ Gia Cát Du Du.
Trong trại đông lần này, ngoài thu hoạch được một đứa con, hình như Gia Cát Du Du không thu hoạch được gì khác nữa.
Các bạn học khác đều đang thảo luận về những vấn đề sau khi vận hành, và những tình huống rắc rối có thể xuất hiện và phương án giải quyết.
Một mình Gia Cát Du Du ngồi trong khoang thuyền, trong lòng cô đang vui mừng, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi nơi đáng ghét này rồi.