Vu Tiểu Uyển trừng mắt nhìn cô: "Lại trêu tớ nữa! Nếu nhue vậy, tớ gán ghép cậu và hoàng tử Joel nhé. Tớ và anh cậu đã đính hôn rồi, bọn tớ là vợ chồng chưa cưới của nhau. Còn cậu và hoàng tử Joel thì rốt cuộc là thế nào đấy? Hình như tớ nghe nói, hôm kia hoàng tử Joel đã mời cậu đến nhà của anh ấy chơi, còn tự tay tạc tượng với cậu nữa? Tớ còn nghe rằng hoàng tử Joel còn để cậu vào phòng ngủ của anh ấy nữa?"
Thẩm Hà lập tức đỏ mặt: "Không phải như cậu nói đâu! Tớ giúp anh ấy lấy ít đồ! Mà cái đó lại để quên trong phòng ngủ!"
"Trong nhà có nhiều người như thế, người giúp việc có thể vào lấy mà! Sao lại bảo cậu đi chứ? Cậu ngốc thật hay giả ngốc đấy hả?" Vu Tiểu Uyển nhãn nhã trả lời.
"Tớ..." Bỗng nhiên Thẩm Hà không biết nên đáp lại thế nào nào nữa, cô chỉ có thể nhìn xung quanh rồi nói: "Trời ạ, được rồi, được rồi. Không phải chúng ta đang nói về chuyện anh Tiểu Nhiên sắp về ư? Sao tự nhiên lại nhắc đến anh Joel thế?"
Vu Tiểu Uyển nghiêm mặt: "Tiểu Hà, nếu như cậu đã biết Tư Nhiên sắp quay về rồi. Vậy thì có rất nhiều việc cậu buộc phải lựa chọn đấy."
"Lựa chọn cái gì." Thẩm Hà bĩu môi rồi nằm bò ra bàn giả chết.
Lần này, Vu Tiểu Uyển không bỏ qua cho cô: "Trước đây chúng ta vẫn còn nhỏ, cậu có giả vờ ngốc ngếch thì mặc kệ. Bây giờ chúng ta đã lớn cả rồi, có nhiều chuyện không thể trốn tránh nữa. Tiểu Hà, cậu đã từng nghĩ rằng cậu sẽ giải quyết đoạn tình cảm này thế nào chưa?"
Thẩm Hà nằm bò lên bàn, cô không nói gì nữa.
Vu Tiểu uyển vẫn nói tiếp: "Cậu và hoàng tử Joel, cậu và Tư Nhiên, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào vậy?"
"Cậu vẫn nhắc thiếu mất một người." Thẩm Hà bĩu môi: "Còn có anh trai vẫn rất thần bí kia nữa. Đến bây giờ anh ấy vẫn không xuất hiện. Tiểu Uyển, cậu nói xem, có phải anh ấy không hề thích tớ không? Bằng không, tớ đã lớn thế này rồi mà sao anh ấy vẫn không xuất hiện?"
Vu Tiểu Uyển không biết nên nói sao cho phải, cô chỉ có thể tiếp tục: "Tiểu Hà, cậu có thể thực tế một chút không? Những người đang ở bên cạnh cậu bây giờ thì cậu không nắm bắt, cậu nhất định cứ phải chờ một người không rõ lai lịch như thế à?"
"Tiểu Uyển, tớ cũng không miêu tả được đó là cảm giác gì. Tớ cứ luôn cảm thấy rằng anh ấy là người mà tớ phải tìm kiếm, phải chờ đợi." Thẩm Hà chống cằm: "Ngoài tặng quà cho tớ ra, anh ấy không hề nói hay làm cái gì khác, thế mà tớ lại cảm thấy rằng anh ấy đã làm quá nhiều điều cho tớ."
Vu Tiểu Uyển thở dài một tiếng: "Ý cậu là, chỉ cần người đó liên tục tặng quà cho cậu thì hoàng tử Joel và anh Tư Nhiên sẽ không có cơ hội, đúng không?"
Thẩm Hà không trả lời, nhưng điều đó cũng chẳng khác nào cho Vu Tiểu Uyển một câu trả lời rồi.
Ngày hôm sau, cuối cùng Tư Nhiên cũng đã trở về.
Hôm cậu trở về, rất nhiều người đã đến sân bay để đón cậu.
Tư Nhiên và nhóm của cậu tách nhau ra.
Tư Nhiên về thẳng thành phố còn những thành viên trong nhóm của cậu thì đi đến chỗ khác, hoặc đi xử lý chuyện khác.
Vừa xuống máy bay, Tư Nhiên đã nhìn thấy người nhà đứng chờ ở phía xa rồi.
Thẩm Hà ra sức vẫy tay với Tư Nhiên: "Anh Tiểu Nhiên!"
Thấy Thẩm Hà, Tư Nhiên bỗng nở nụ cười, cô vẫn tinh quái như hồi nhỏ.
Tư Nhiên sải bước đến, sau đó ôm lấy từng người một.
Mọi người đều bộc lộ sự niềm nở của mình, sau đó cả nhà vui vẻ trở về.
Về đến nhà, mọi người mở tiệc chào mừng Tư Nhiên, ai ai cũng rất vui vẻ.
Người lớn chỉ ăn uống chứ không tham gia hoạt động sau đó. Họ tản ra để bọn trẻ ngồi với nhau.
Tư Nhiên bị mấy đứa em vây quanh, chúng hỏi hết cái này đến cái khác nhưng Tư Nhiên vẫn kiễn nhẫn trả lời.
Thẩm Mạch thấy Thẩm Hà phía xa xa, cô bé bỏ lại tất cả những người khác rồi chạy về phía cô: "Chị cả, chị cả!"
Thấy Thẩm Mạch không dừng lại được, Thẩm Hà liền vội vàng bắt lấy cánh tay cô bé: "Em đã mười sáu tuổi rồi đấy, sao mà vẫn cứ hấp ta hấp tấp thế hả?"
Thẩm Mạch bĩu môi: "Là tại đôi giày của em không tốt, không có tính ma sát!"
Thẩm Hà thở dài một tiếng: "Khắp nơi trong nhà chúng ta đều được lót thảm lông cả, em gái của tôi ơi, em còn muốn ma sát thế nào nữa!"
"Chị cả, chị cả, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Nghe chú Phạm nói, chị lại sắp nhận bộ phim thứ hai rồi ạ?" Thẩm Mạch hỏi.
"Xuỵt xuỵt!" Thẩm Hà vội vàng thực hiện động tác đừng lên tiếng: "Nhỏ tiếng thôi! Đừng để người khác nghe thấy!"
Thẩm Mạch ngoan ngoãn thực hiện động tác kéo khóa miệng lại, sau đó cô bé kéo tay làm nũng Thẩm Hà: "Chị, chị thân yêu."
"Dừng! Dừng ngay! Đừng có làm nũng nữa! Nói, em tìm chị làm gì? Còn nữa, sao em biết chị sắp quay bộ phim thứ hai?" Thẩm Hà nhéo tay Thẩm Mạch rồi hỏi: "Không nói thật thì sẽ phải chịu phạt."
Thẩm Mạch tỏ ra kính trọng mà nhìn Thẩm Hà: "Chị, chị mang em theo được không? Là em đã ép chú Phạm nói, chú Phạm bị em giày vò ghê quá nên không còn cách nào khác. Cho nên chú ấy buộc phải nói cho em biết!"
"Em ấy à!" Thẩm Hà búng trán Thẩm Mạch: "Một đứa bé thì nên ngoan ngoãn ở nhà đi, đứng có dính vào thị phi!"
"Người ta lớn rồi mà! Người ta đã mười sáu tuổi rồi đấy!" Thẩm Mạch bĩu môi: "Chị đừng có lúc nào cũng xem người ta như trẻ con nữa được không? Lúc mười sáu tuổi, chị đã yêu đương với anh Joel rồi còn gì?"
"Này! Con bé này, chị yêu đương với anh ấy lúc nào hả?" Gương mặt Thẩm Hà hơi đỏ lên: "Ai nói bậy bạ với em thế hả?"
"Vậy, người chị thích là anh Tư Nhiên à?" Thẩm Mạch nghiêng đầu rồi nhìn chằm chằm Thẩm Hà.
Thẩm Mạch là một ví dụ tiêu biểu cho sự ngờ nghệch, hơn nữa cô bé lại là con gái của Sùng Minh nên rất được cưng chiều.
Đừng nghĩ Sùng Minh là vua của thế giới ngầm mà đánh giá, thực ra hắn bảo vệ con gái mình rất tốt, hắn không định để cô tiếp xúc với những thứ đen tối đó đâu.
Nhưng, Thẩm Hà lại không đồng ý với kiểu dạy dỗ này nên thường ngầm phá đám, cô đã dạy cho Thẩm Mạch rất nhiều đạo lý.
Vì vậy, càng ngày Thẩm Mạch lại càng bám lấy Thẩm Hà!
Thấy Thẩm Hà phá đám nhưng Sùng Minh sao nỡ trách mắng cô chứ? Vì vậy, hắn cứ âm thầm chấp nhận như thế.
Đều là bảo bối trong nhà, có đứa nào mà không phải là máu thịt chứ! Làm sao hắn có thể đành lòng trách mắng được!
Con cháu của Thẩm gia và Hạ gia càng ngày càng nhiều, hơn nữa ai ai cũng từ từ lớn lên, bắt đầu từng bước thay thế những người đi trước, bộc lộ tài hoa của riêng mình.
Thực ra, nhừng người phụ huynh như họ đều rất vui mừng.
Thấy tình cảm của bọn trẻ tốt như thế, đương nhiên bọn họ sẽ càng vui mừng.
Thẩm Hà nhéo mũi Thẩm Mạch: "Đã nói rồi, trẻ con thì đừng có hỏi linh tinh."
Thẩm Mạch lập tức ôm lấy cánh tay của Thẩm Hà rồi làm nũng: "Chị, em mặc kệ. Dù sao chị cũng phải mang em theo, nếu không thì chị nói với em chị thích ai đi!"
Thẩm Hà đành chịu, cô chỉ có thể gật đầu: "Được thôi, cho em đi theo cũng được. Nhưng không được gây phiền phức, nhất định phải nghe lời!"