“Tiểu Hà, em cứ bớt giận đã.” Tư Nhiên thấy Thẩm Hà sầm mặt, đang định đạp cửa, thì anh vội vàng kéo Thẩm Hà lại.
Một đám người đứng ở trên hành lang.
Vẻ mặt Thẩm Hà u ám: “Em muốn nhìn xem rốt cuộc là người phụ nữ như nào có thể khiến em trai em si mê đến mức này, đến nhà cũng không cần, bỏ bê cả chuyện học hành! Nhà họ Văn chỉ có mình nó, đúng là hỏng hết rồi, người làm ba mẹ phải làm sao đây?”
Nét mặt Tư Nhiên đầy vẻ bất đắc dĩ, nói: “Vậy thì em cũng không thể giận đùng đùng đi vào đó được. Em sẽ khiến Văn Gian Thanh hoảng sợ! Nó kính trọng em nhất, em hung dữ như vậy, nó...”
Hoàng tử Joel cũng nói: “Như này đi, cứ để tôi vào nói chuyện với nó trước! Các người đều là người nhà của nó, có lẽ nó sẽ có tâm lý chống đối. Tôi không phải người trong nhà họ Hạ, có lẽ nó sẽ không đến nỗi chống đối tôi như vậy đâu.”
Vu Tiểu Uyển vội nói: “Em nghĩ cách này cũng được đấy. Joel, đành nhờ anh vào trong xem vậy, chúng em lên quán cà phê trên tầng thượng đợi anh nhé!”
Nghe thấy Vu Tiểu Uyển nói như vậy, sắc mặt Thẩm Hà mới dịu đi, nói: “Cũng được! Nếu thằng nhãi đó vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, thì tớ sẽ chặt chân nó rồi nhốt ở trong nhà luôn!”
Những người khác nghe thấy vậy đều toát mồ hôi.
Công chúa quốc dân đã giận lên thì không dễ dàng mà nguôi giận được!
Vu Tiểu Uyển ra hiệu với Thẩm Mạch, Thẩm Mạch lập tức kéo tay Thẩm Hà đi về phía thang máy: “Chị ơi, em khát nước, chúng ta đi uống cốc cà phê đi!”
Sắc mặt Thẩm Hà dịu xuống, nói: “Chẳng phải em không thích uống cà phê sao? Thôi cứ uống trà sữa đi!”
“Được được được, vậy chị đi uống trà sữa cùng em đi!” Thẩm Mạch nằng nặc kéo Thẩm Hà đi vào thang máy.
Vu Tiểu Uyển nói với Tư Nhiên và Joel: “Các anh đi đi, em đi với Tiểu Hà.”
Tư Nhiên và Joel gật đầu.
Sau đó Vu Tiểu Uyển cũng đi vào thang máy với Thẩm Hà.
Lúc này, trên hành lang yên tĩnh chỉ còn hai người Tư Nhiên và Joel.
Hai người đều nhìn đối phương.
Âm thầm đối chọi bằng ánh mắt.
Dường như không ai muốn nhận thua một cách dễ dàng.
Bất kể ở phương diện nào.
Hai người cùng đi về phía cửa phòng Văn Gian Thanh, cùng nhau gõ cửa phòng cậu bé.
“Tôi đã nói không được làm phiền rồi, sao lại còn đến?” Giọng nói bực dọc của Văn Gian Thanh lập tức im bặt khi cánh cửa mở ra.
Ở tuổi mười sáu, Văn Gian Thanh đã cao 1m78. Nhưng vì vẫn còn là thiếu niên, cơ thể vẫn chưa phát triển hết, nên nhìn gầy yếu hơn Tư Nhiên và Joel nhiều.
Văn Gian Thanh được di truyền vẻ điển trai của Văn Nhất Phi, và sự khí khái của Lưu Nghĩa, nên ngũ quan vô cùng anh tuấn.
Tuổi còn nhỏ mà đã ra dáng một người đàn ông.
“Anh? Anh Joel? Sao hai người lại...” Khi nhìn rõ Tư Nhiên và Joel, Văn Gian Thanh lập tức sửng sốt.
“Có tiện vào không?” Tư Nhiên lên tiếng hỏi.
Văn Gian Thanh ngây người giây lát mới lùi lại một bước: “Hai anh...”
Tư Nhiên và Joel cùng bước vào trong phòng.
Vừa vào phòng, hai người lập tức nhìn thấy một cô gái trang điểm nhạt ngồi trong đó.
Ừm, ngũ quan thực sự không có gì đặc biệt.
Chính là loại nhan sắc có đầy ngoài đường, nhìn rất thuận mắt, nhưng sau đó sẽ quên ngay.
Thấy Tư Nhiên và Joel bước vào, mắt cô gái sáng lên, sau đó ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào Joel không rời.
Vốn dĩ tướng mạo của Joel có chút... khiến người ta khó mà quên được. Vì thế, cô gái này ngẩn ngơ mà nhìn chằm chằm anh như vậy, cũng không phải chuyện bất ngờ gì.
Joel thấy cô gái nhìn mình chằm chằm một cách suồng sã, anh nhíu mày lại.
Lúc này Văn Gian Thanh mới phản ứng lại, giới thiệu: “Anh, anh Joel, đây là Tranh Tranh, bạn gái của em.”
Văn Gian Thanh lại giới thiệu với Tranh Tranh: “Tranh Tranh, đây là anh Tư Nhiên, đây là anh Joel.”
Văn Gian Thanh không giới thiệu thân phận của Tư Nhiên và Joel cho Tranh Tranh.
Cậu nghĩ chuyện này cũng không cần thiết. Dù sao mọi người đều là người trong giới, có gì đáng để nói chứ?
Nhưng cô gái Tranh Tranh này lại không biết, cô ta cho rằng hai người này đều là thân thích của Văn Gian Thanh.
“Chào hai anh ạ.” Tranh Tranh thu lại tầm mắt, giả vờ thẹn thùng chào hỏi.
“Cô ra ngoài trước đi.” Tư Nhiên không thèm để ý, nói thẳng: “Chúng tôi tìm em trai nói chuyện. Người ngoài không thích hợp ở lại.”
Văn Gian Thanh nói với Tranh Tranh: “Em ra ngoài đi dạo trước đi.”
Sau khi Tranh Tranh đi khỏi, Tư Nhiên và Joel mới ngồi xuống sofa, mỗi người ngồi một bên, kẹp Văn Gian Thanh ngồi ở giữa.
Văn Gian Thanh cúi đầu lặng thinh.
Lúc này, cậu cũng đoán ra, hai anh trai đến tìm nó vì chuyện gì.
Tư Nhiên thở dài, nói: “Anh thật sự không bết nên nói như nào với em mới phải. Em nói đi, sao em lại hồ đồ như vậy? Bữa tiệc sinh nhật của em quan trọng như thế, sao em có thể tùy hứng nói hủy là hủy?”
“Đó chẳng phải vì mẹ em sao?” Văn Gian Thanh không vui trả lời: “Nằng nặc bắt em chia tay Tranh Tranh. Cô ấy có chỗ nào không tốt? Chỉ vì trước kia cô ấy từng là Streamer ư? Em không để ý!”
Tư Nhiên cũng tức đến nghẹn họng.
Joel khẽ ho một tiếng, nói: “Gian Thanh, anh không phải người nhà các em, lời của anh nói tương đối công bằng. Nên em có bằng lòng nói chuyện với anh không?”
Văn Gian Thanh gật đầu.
Tư Nhiên bất đắc dĩ giơ tay: “Được, anh sẽ nói chuyện với em sau.”
Nói xong, Tư Nhiên đứng dậy bước ra ngoài, không nhịn được mà châm một điếu thuốc.
Tư Nhiên vừa hút một hơi thuốc, bỗng nhiên một bàn tay lướt qua mắt anh, rồi giật mất điếu thuốc trong tay anh.
Tư Nhiên sửng sốt, liền nhìn thấy Tranh Tranh kẹp điếu thuốc anh vừa đốt, thành thạo hút một hơi.
Tư Nhiên nhíu mày, lập tức cảm thấy buồn nôn.
Điếu thuốc mà anh đã hút, lại bị một người phụ nữ khác ngậm vào miệng, thật sự càng lúc càng cảm thấy ghê tởm.
“Anh cũng đến ngăn cản tôi và Văn Gian Thanh ở bên nhau sao?” Tranh Tranh cản đường Tư Nhiên: “Vì sao?”
Tranh Tranh ngẩng đầu nhìn Tư Nhiên, nói: “Tôi nghe nói Văn Gian Thanh là con một, vậy anh là anh họ của anh ấy sao?”
“Tôi và Văn Gian Thanh không có quan hệ máu mủ.” Tư Nhiên lạnh lùng trả lời: “Cô yên tâm rồi chứ?”
“Vậy chứng tỏ, thân phận của anh không bằng Văn Gian Thanh?” Tranh Tranh nhả một vòng khói vào mặt Tư Nhiên.
Tư Nhiên càng lúc càng cảm thấy ghê tởm cô ta.
Anh không buồn trả lời cô ta, quay người đi về hướng khác.
Tranh Tranh lại nói: “Tôi sẽ không rời khỏi Văn Gian Thanh đâu! Anh ấy cũng vậy, các người từ bỏ ý định đó đi!”