Văn Gian Thanh nhìn Tư Nhiên một cách bướng bỉnh: “Anh, coi như là em cầu xin anh! Anh đừng xen vào chuyện của em nữa! Em sẽ giải quyết tốt mà!”
Tư Nhiên tức đến bật cười: “Vậy em nói xem, em xử lý thế nào? Ừm? Em tưởng rằng em là bọn anh à? Em mới mười sáu tuổi thôi! Em vẫn chưa thừa kế sản nghiệp của gia đình! Nếu như ba mẹ đóng băng hết tài khoản của em, để xem em giải quyết thế nào?”
Văn Gian Thanh không nói nên lời: “Em và Thẩm Châu có một tài khoản đặc biệt, trong đấy là số tiền mà bọn em kiếm được nhờ việc đầu tư mấy năm qua. Khoảng chừng hơn ba trăm tỷ... Ba mẹ có muốn đóng băng cũng không được.”
Tư Nhiên tức đến nỗi không biết nên nói gì cho phải.
Rốt cuộc người phụ nữ kia có gì tốt chứ?
Dối trá! Hư vinh! Hám của! Lẳng lơ!
Rốt cuộc cô ta có điểm gì thu hút Văn Gian Thanh, để cậu bé quyết tâm một lòng như thế chứ?
Quả nhiên, vẫn nên để bọn trẻ yêu đương sớm một chút thì hơn!
Để tránh khi gặp phải người không ra gì thì lại cho rằng đó là tình yêu đích thực!
Tư Nhiên định nói thì điện thoại kêu lên.
Vừa nhìn thấy dãy số, Tư Nhiên nói thẳng với Văn Gian Thanh: “Chị của em không còn kiên nhẫn nữa rồi! Em muốn tự đi chịu chết? Hay là để chị em mang súng đến bắn chết em luôn?”
Vừa nhìn thấy số điện thoại của Thẩm Hà, Văn Gian Thanh lập tức sợ hãi, cậu bé nói: “Em nào dám để chị em đến đây chứ? Em sẽ đến đó!”
“Vậy thì đi đi. Bọn anh sẽ ở trên tầng chờ em!” Tư Nhiên nói.
Văn Gian Thanh ngoan ngoãn đứng dậy rồi cùng Tư Nhiên ra ngoài.
Cuối cùng, Tư Nhiên và Joel cũng biết được thế nào gọi là trở mặt như trở bàn tay.
Lúc ở bên ngoài, Tranh Tranh còn tỏ ra như không có chuyện gì.
Nhưng Văn Gian Thanh vừa đi ra, thì vẻ mặt của cô ta lập tức thay đổi, đau khổ đáng thương hệt như là bị người khác bắt nạt vậy.
Tư Nhiên và Joel kinh ngạc không thôi, có trời đất chứng giám cho họ.
Bọn họ đều không thèm để ý đến cô ta mà?
Hơn nữa, người phụ nữ này còn cướp điều thuốc lá trong tay Tư Nhiên nữa.
Loại phụ nữ có thể làm những chuyện như thế thì sao có thể đáng thương chứ?
“Gian Thanh...” Tranh Tranh đúng thật là một diễn viên giỏi, cô ta rơi nước mắt rất nhanh.
Thấy Tranh Tranh như vậy, Văn Gian Thanh còn có tâm trạng gì khác được nữa?
Nếu không phải cậu thực sự hiểu quá rõ con người của Joel và Tư Nhiên, thì chắc cậu sẽ cho rằng bọn họ đã bắt nạt Tranh Tranh.
“Được rồi, được rồi, sao lại khóc thế? Các anh ấy chỉ khuyên anh thôi chứ không có ý kéo thẳng anh về nhà. Đi thôi, anh đưa em đến gặp chị cả. Trong nhà anh, chị cả là người quyết định mọi chuyện.” Văn Gian Thanh dịu dàng nắm lấy tay Tranh Tranh rồi mềm giọng nói: “Mặc dù chị anh rất nóng tính nhưng lại rất dịu với các cô gái. Em đừng sợ.”
Tư Nhiên chỉ đành vỗ trán.
Joel cũng chỉ có thể lắc đầu.
Trúng độc nặng quá rồi!
Xem ra, những chuyện tiếp theo phải dựa vào Thẩm Hà rồi!
Nghe Văn Gian Thanh vỗ về, đáy mắt Tranh Tranh hiện lên một tia đắc ý, cô ta nói: “Anh đừng vì em mà căng thẳng với cả nhà. Thôi, hay là em đi nhé.”
Tranh Tranh ra vẻ muốn đi. Quả nhiên, Văn Gian Thanh kéo cô ta lại: “Em nói bậy bạ gì thế! Anh rất nghiêm túc với em! Đi, anh đưa em đi gặp chị cả!”
Joel và Tư Nhiên thực sự không nhìn nổi nữa, thế là hai người họ liền đi trước.
Một lúc sau, bốn người họ đã đi lên tầng cao nhất của khách sạn.
Vừa vào cửa, họ liền thấy Thẩm Mạch và Vu Tiểu Uyển đang khuyên Thẩm Hà.
Thẩm Hà vẫn đang ngồi tức giận ở đó.
Có thể không giận được sao?
Văn Gian Thanh chính là em trai cô, cô vẫn luôn đối xử với cậu bé như em ruột, thấy em trai mình cứng đầu như thế, sao cô có thể không tức giận được chứ?
Bọn họ vừa bước vào, Thẩm Hà liền thấy ngay.
Thẩm Mạch vội vàng đứng dậy, cô bé lè lưỡi núp sau lưng Vu Tiểu Uyển.
Nhìn thấy Thẩm Mạch, Văn Gian Thanh trừng mắt với cô bé.
Cậu vẫn chưa mở miệng thì Thẩm Hà đã lập tức khiển trách: “Em còn dám vênh váo trừng mắt với Tiểu Mạch à?”
“Chị, em sai rồi! Em không dám!” Văn Gian Thanh vội vàng xin tha thứ: “Em đâu dám trừng mắt với Tiểu Mạch chứ ạ? Em chỉ... Em chỉ...”
Thẩm Mạch vội vàng thò đầu ra từ sau lưng Vu Tiểu Uyển, cô bé nói: “Anh Gian Thanh, em không cố ý đâu... Thực ra, cho dù em không nói thì với bản lĩnh của chị cả, việc tra ra chỗ của anh là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Biết rồi.” Văn Gian Thanh tức giận trả lời: “Anh có trách em đâu.”
Vừa thấy Tranh Tranh, Thẩm Hà liền trở nên tức giận hơn!
Lúc Vu Tiểu Uyển và cô nhắc đến Sử Hiểu Uyên, cô cũng không tức giận thế này.
Đó là vì Thẩm Hà quá hiểu anh trai mình!
Cô biết Thẩm Duệ nhất định sẽ không thay lòng đổi dạ với người phụ nữ khác, đàn ông của Hạ gia từ trước đến nay đều rất chung thủy,
Hơn nữa, lúc đó, anh của cô đã phải tốn bao nhiêu công sức mới theo đuổi được Tiểu Uyển chứ?
Sao có thể thay lòng đổi dạ với một người phụ nữ xa lạ được?
Nếu như muốn thay lòng, thì Thẩm Duệ đã thay lòng từ lâu rồi!
Còn phải chờ đến bây giờ ư?
Nhưng Văn Gian Thanh thì khác!
Cậu bé muốn yêu đương, Thẩm Hà sẽ không phản đối!
Điều kiện tiên quyết là đối tượng yêu đương phải đàng hoàng!
Cho dù Văn Gian Thanh không muốn tìm bạn gái ở học viện quý tộc Duệ Hà, cho dù cậu bé muốn tìm một cô gái bình thường đều được hết! Không có vấn đề gì cả!
Nhưng cô gái đó nhất định phải đàng hoàng!
Tuyệt đối không thể có bản tính không đứng đắn!
Cô Tranh Tranh này làm giả bằng tốt nghiệp, làm giả kinh nghiệm, giả luôn cả tuổi tác, lừa gạt Văn Gian Thanh hết lần này đến lần khác. Như thế thì không được!
Thẩm Hà càng nghĩ càng giận, cô giơ tay đập bàn: “Gian Thanh, em ngồi xuống cho chị!”
Cái đập bàn của Thẩm Hà đã làm Văn Gian Thanh sợ tới mức vội vàng kéo Tranh Tranh ngồi xuống phía đối diện. Cậu bé không ngừng nhận lỗi: “Chị, chị đừng giận nữ! Em nhận lỗi ạ, em thực sự đã sai rồi! Nếu chị nổi cáu, ba mẹ em sẽ đánh chết em mất!”
“Trong lòng em còn có ba mẹ nữa à?” Thấy Tranh Tranh, Thẩm Hà càng tức giận, cô quay đầu nhìn cô ta rồi nói: “Cô này, bây giờ tôi cần phải nói với em trai tôi một số chuyện, phiền cô tránh mặt một lát, được không?”
Từ lức vào phòng, Tranh Tranh đã bị nhan sắc của Thẩm Hà, Vu Tiểu Uyển và Thẩm Mạch làm chấn động!
Đây là những cô gái xinh đẹp tự nhiên!
Hoàn toàn không hề có một chút dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ nào!
Có thể nói, đây thực sự là các nữ thần!
Người ta không cần bất cứ loại trang sức gì mà cũng đã nổi bật đến mức làm người khác kinh sợ.
Vì vậy, vừa vào đến phòng, Tranh Tranh đã cảm thấy vô cùng tự ti.
Nhưng đồng thời, cô ta cũng sinh ra lòng tham và ham muốn rất lớn, cô ta lại càng không muốn từ bỏ Văn Gian Thanh! Có lẽ, cô ta có thể thực hiện được mơ ước của bản thân thông qua Văn Gian Thanh?
Bây giờ, thấy Thẩm Hà nói thế, cô ta vô thức đứng dậy rồi lui sang bên cạnh.
Sau khi hoàn hồn lại, cô ta mới ý thức được mình đã làm gì.
Cô ta bắt đầu cảm thấy khiếp sợ với khí chất và lực sát thương của Thẩm Hà.
Tranh Tranh lặng lẽ lui ra ngoài, lặng lẽ chờ bản án.
Cô ta nhìn thấy rằng, hai anh chàng đẹp trai lúc nãy không thể làm Văn Gian Thanh dao động, nhưng nữ thần có khi chất mãnh liệt này thì lại có thể lung lay dược suy nghĩ của cậu bé.
Ánh mắt Văn Gian Thanh nhìn Thẩm Hà hoàn toàn khác biệt.
Đó không chỉ là kính trọng mà là kính sợ thì đúng hơn.