"Thiếu gia, bà chủ bảo tôi gọi hai người xuống ăn..."
"Cút"
"Dạ...vâng...vâng"
Cô giúp việc còn chưa nói hết, đã bị một giọng nói lạnh lùng của anh quát lên dọa sợ, cô run rẩy đứng ở cửa, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào hai người trước mặt, rồi run run đóng cửa lại bước đi ra ngoài...Huhu...Người đâu mà đáng sợ vậy á...
Thẩm Tòng Tâm cũng bị bởi tiếng quát của anh làm cho giật mình...Tên ngốc này bị giở chứng gì hả...
"Phí Nam Thành, anh..."
Vợ ơi, A Thanbf muốn ăn bánh bao...muốn ăn bánh bao của vợ huhu"
Một phút trước khuôn mặt anh còn đang lạnh lùng đến đáng sợ, một phút sau đã thay đổi bằng vẻ mặt cún con, dán đầu cọ cọ lên gáy cô, gương mặt chôn sâu vào trong cổ cô.
Cảm giác nhồn nhột ở cổ cộng với hơi thở nam tính của anh không ngừng thổi vào gáy cô, khiến cô có chút đỏ mặt, liền nhanh miệng nói.
"Đứng...đứng dậy nhanh lên, rồi còn đi ăn sáng, ba mẹ đang chờ chúng ta ở dưới lầu đó"
"Không thích...A Thành chỉ thích ăn bánh bao của vợ thôi"
"Nhiều lời, có muốn tối nay ra ngủ ghế sofa không hả?"
5 phút trôi qua.
Sau hơn một hồi giằng co trong phòng, Phí Nam Thành cuối cùng cũng phải đầu hàng trước vợ, cùng cô lủi thủi xuống lầu ăn sáng.
Bởi anh cũng đâu có ngu mà đi chọc tức cô làm gì, để tối nay lại bị cho ra ngủ ghế sofa, hôm nay ăn đậu hũ đến đây cũng đủ rồi haha.
"Con chào ba, con chào mẹ ạ"
"Hai đứa làm gì mà lâu thế, ta và mẹ con đợi hai đứa lâu lắm rồi"
Thẩm Tòng Tâm đột nhiên bị ba anh hỏi vậy, liền ngượng ngùng không biết trả lời ra sao.
"Dạ...Chúng con..."
"Âyy ya..Cái ông già này, người trẻ tuổi người ta có việc của người trẻ tuổi, sao ông cứ hỏi để làm gì? Thôi...Thôi...Ba con là nhiều lời vậy đó, hai đứa mau ngồi xuống rồi ăn sáng đi"
"Dạ vâng"
"A Thành, sao mặt mày ỉu xìu vậy con?" mẹ Phí Nam Thành thấy anh từ lúc xuống đến giờ, chẳng nói lời nào liền quan tâm hỏi.
"Vợ có bánh bao mềm lắm, con muốn ăn bánh bao mà vợ chẳng cho con ăn"