"Lão Đại ngoài chuyện chị dâu cùng với Dương Lăng Viễn ở trong khách sạn, tôi...tôi còn chưa nói với anh một việc!!"
"Việc gì?"
"Tôi...tôi nói nhưng anh ngàn vạn lần phải bình tĩnh!! Tới trước rồi hãy nói!!" Tần Khiết Minh ngồi trong xe khác, thở gấp nơi cổ họng, cầm di động bất đắc dĩ nói.
"Nói!" Phí Nam Thành lại nỗ lực vọt về phía trước, ra lệnh!
"....." Tần Khiết Minh dừng lại một giây, mới nhắm chặt hai tròng mắt, nghiêm trọng sốt ruột nói: "
Chị...chị dâu uống trúng тһᴜốᴄ ᴋɪ́ᴄһ Ԁụᴄ"
Két!!!!
Chiếc xe thể thao màu đen thắng gấp ở ven đường!! Gió lạnh vù vù thổi qua!!!
Phí Nam Thành cầm di động, không hiểu sao cơ mặt co quắp, dường như vẫn không nghe rõ câu nói kia, cả người trong nháy mắt ngừng thở, có chút không thể tin nổi nhíu mày cúi đầu, nặng thở dốc, hỏi:
"Cái... Cái gì?"
"Chị...Chị dâu bị trúng тһᴜốᴄ ᴋɪ́ᴄһ Ԁụᴄ, hiện tại không biết tình hình ra sao?"
......" Phí Nam Thành trong nháy mắt tạm dừng, hai mắt nhanh chóng lóe lên, nhớ tới vừa rồi di động của cô vẫn không ai nghe, trái tim trong nháy mắt cứng ngắc, nhưng từng đợt lửa giận mang theo sát khí đằng đằng, bỗng bốc cháy lên, trên mặt hắn bắt đầu lạnh dần, toàn thân đều như bị lửa thiêu đốt, hắn nghiến răng mở miệng:
"Lập tức đi điều tra cho tôi, xem ai là người đã bỏ thuốc cho cô ấy"
"Vâng"
Phí Nam Thành gầm lên giận dữ, đạp mạnh chân ga, nắm chặt vô lăng, để cho xe cường liệt phi như bay chạy về phía trước.
Đáy lòng đau như bị xé rách gọi: Tiều Ô!!
Khách sạn ven biển!!
Hai bóng người màu đen ái muội, vẫn triền miên kề sát cùng một chỗ, dường như đã hôn môi...
Dương Lăng Viễn chậm rãi cúi người xuống, nuốt nơi cổ họng, kiềm chế từng đợt cảm xúc và hưng phấn đang điên cuồng xông đến, lại nhìn cô gái dưới thân, mơ màng và mịt mờ nhìn chính mình, mồ hôi trên trán anh lại tuôn ra, vươn tay vuốt ve trán cô, vừa cởi bỏ âu phục của mình, bỏ qua một bên, hai tròng mắt nóng bỏng cùng thâm tình nhìn cô, kêu nhỏ:
" Tòng Tâm..."
Thẩm Tòng Tâm chớp đôi mắt đang mơ hồ, tưởng là Phí Nam Thành, đang muốn đón nhận nụ hôn của anh, thế nhưng nghe thấy tiếng gọi kia, trong nháy mắt não cô bị kích thích, anh chưa bao giờ gọi cô như vậy, lòng cô lại lạnh run, kiềm chế toàn thân đang khô nóng, nuốt một cái nơi cổ họng khô cạn, vô thức lại muốn tỉnh táo mở hai mắt ra, nhìn rõ người đàn ông trước mặt...lại thấy là Dương Lăng Viễn lòng cô bỗng nhiên lạnh buốt, thân thể trong nháy mắt lui về phía sau, muốn kêu to...
"Tòng Tâm" Dương Lăng Viễn trong nháy mắt đau lòng đem cô ôm vào lòng, hai tay ôm chặt hông cô, thâm tình hôn lên tóc cô, khát vọng nói:
"Để anh ôm em một chút! Chỉ ôm một chút thôi"
Thẩm Tòng Tâm bỗng nhiên sợ đến nước mắt lăn dài, muốn tránh thoát cái ôm của anh lên tiếng kêu la, bất đắc dĩ tác dụng thuốc kia, làm cho đại não cô từng đợt tê liệt, hỗn thân vô lực ngã vào trong lồng пɡựᴄ rắn chắc của anh, lại sợ đến mức thở dốc, hai tay cắn răng nắm chặt nắm đấm, toàn thân đầy mồ hôi, muốn đẩy anh ra, kêu lên:
"Không muốn... Không muốn... Dương Lăng Viễn... Không muốn..."
" Tòng Tâm! Để anh ôm em một chút thôi!" Dương Lăng Viễn trong nháy mắt phá tan lý trí, đem cả người Thẩm Tòng Tâm ép lên trên ghế dựa.
------
Thang máy trong nháy mắt mở ra!!
Phí Nam Thành bỗng nhiên từ bên trong thang máy kịch liệt lao tới, nhìn thấy số phòng mà Tần Khiết Minh gửi cho anh, hai tròng mắt qnh nóng lên, tức khắc quát to một tiếng Tiểu Ô, liền dùng sức một cái, cả người tung mình hướng trên cửa đạp mạnh, cửa hơi buông lỏng, hắn lại dùng sức cắn răng nhấc chân đạp mạnh một cái, kêu to: "Tiểu Ô"
Ầm!! Cửa trong nháy mắt mở ra!!
Phí Nam Thành ngay lập tức vọt vào, tức khắc nhìn thấy Dương Lăng Viễn đang ép Thẩm Tòng Tâm run rẩy sợ hãi khóc, dường như muốn hôn cô....Ánh mắt hắn bỗng chốc lạnh lẽo, cả người phẫn nộ, giận dữ, trong nháy mắt điên cuồng hét lên: "Tiểu Ô"
Thân hình anh như mãnh thú, lao thẳng tới, trong nháy mắt nắm sau cổ áo Dương Lăng Viễn lên, đem ném sang bên cạnh, tung nhanh một cú đấm vào mặt Dương Lăng Viễn.
Trong khoảnh khắc anh đằng đằng sát khí lại muốn vung lên nắm đấm thẳng vào mặt Dương Lăng Viễn lần nữa...
"Từ Thiên" Mạnh Hữu chạy tới, nhìn về phía anh kêu to.
Phí Nam Thành trong lúc nhất thời, phẫn nộ tỉnh ngộ, nhìn thấy hai mắt Dương Lăng Viễn đang mê man, anh tức giận khẩn trương, cắn chặt răng, nắm chặt nắm đấm vang lên tiếng rắc rắc.
Biết Dương Lăng Viễn bị trúng thuốc, liền trong nháy mắt ném anh trên mặt đất, quay đầu đau lòng ôm lấy Thẩm Tòng Tâm đang run rẩy, sợ hãi, quỳ xuống trước mặt cô, anh đau lòng cúi xuống, hôn lên trán cô, ôm chặt thân thể cô, không ngừng đau lòng sốt ruột trấn an nói:
"Anh tới rồi... Không có việc gì! Không có việc gì! Anh đưa em đi!"
Tòng Tâ..." cảm nhận được vòng tay ấm áp quen thuộc, cô lại sợ hãi run rẩy trong пɡựᴄ hắn khóc lên, khôi phục chút ý thức, vẫn rơi lệ nhắc nhở nói:
"Thiên Thiên... Lăng Viễn... Kỳ thực... Không có chạm vào em, anh ấy chưa chạm vào em"
"Anh biết...đừng sợ...có anh ở đây"
Phí Nam Thành không ngừng hôn lên mái tóc cô, trong nháy mắt quay đầu, bất đắc dĩ mà kịch liệt nhìn về phía Dương Lăng Viễn...
Dương Lăng Viễn dựa vào tường, nặng nề nuốt nơi cổ họng, tiếp tục đè nén dược lực xuống, ngẩng đầu lên thở dốc.
"Lăng Viễn...cậu không sao chứ?" Mạnh Hữu tiến đến ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn anh
Phí Nam Thành khẩn cấp ôm chặt Thẩm Tòng Tâm, cuồng nộ lạnh lùng bước đi ra ngoài, hai tròng mắt sắc nhọn như đao, từng chữ từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Mạnh Hữu, Lập tức tra cho tôi xem tối nay ai muốn hại cô ấy, tra được thì đem tất cả mấy người đêm nay, toàn bộ bắt lại hết, tôi muốn đem bọn chúng toàn bộ phanh thây vạn đoạn!"
"Tôi biết rồi!!!" Mạnh Hữu trong nháy mắt lên tiếng trả lời.