Thân hình cao lớn vạm vỡ liền chạy về phía cô, ôm chặt lấy cô, đầu anh vùi vào cổ cô không ngừng mếu máo thút thít.
“Vợ…Thành Thành yêu vợ nhiều như thế mà tại sao vợ lại sinh ra cho chồng một tiểu hư đốn như vậy”
Thẩm Tòng Tâm: “…”
Ôi đệch! Cái tình huống quái quỷ gì vậy, đó còn không phải là Gen anh mà ra sao, cô là người vô tội được không a.
- ----------
Mấy ngày trôi qua đó, Thẩm Tòng tâm chính thức nhập viện để tiến hành phẫu thuật mắt.
Còn Tiểu Jack thì phải đợi bác sĩ từ nước ngoài về nên cuộc phẫu thuật của Thẩm Tòng Tam được diễn ra trước.
Phí Nam Thành đã đưa cô và Tiểu Jack đi kiểm tra và cho thấy giác mạc hoàn toàn phù hợp với cô, tuỷ cũng phù hợp 80% với Tiểu Jack. Vì vậy Tiểu Jack phải đợi bác sĩ giỏi ở nước ngoài về mới tiến hành cấy ghép tuỷ được.
Anh cũng tạm gác mọi công việc ở công ty để về ở bên cạnh chăm sóc Thẩm Tòng Tâm.
Trong phòng bệnh lúc này không khí náo nhiệt.
“Hức…hức…hức” tiếng khóc nức nở không ngừng vang lên.
“Ây da, vợ à tôi đã bảo bà khóc từ sáng đến giờ rồi mà vẫn chưa đủ sao”
“Hic, ông bảo tôi không vui sao được, tôi thương con bé như chính con đẻ của mình, biết được có giác mạc có thể phù hợp cho mắt con bé thật khiến tôi cảm động không thôi…hức”
“Được rồi…được rồi…bà nín đi, già đầu rồi mà cứ như con nít vậy” Phí Vân Long thở dài nhìn người vợ có tính tình nắng mưa thất thường này của mình.
“Tôi nói…lúc Tòng Tâm còn chưa về lấy Nam Thành, tôi biết con bé không biết bơi nên tôi đã bảo con bé cứ yên tâm, cho dù nó không biết bơi thì người mẹ như tôi đây cũng biết, nếu một ngày nào đó chúng tôi cùng rơi xuống nước thì tự tôi cũng có thể cứu lấy cái thân già này, còn con bé có Thành Thành bảo hộ nên lại càng không lo, Thành Thành chắc sẽ cứu con bé trước…hức…”
Lâm Vệ Như thật sự vừa nói vừa khóc, sau đó lại trừng mắt nhìn về phía con trai khiến anh không khỏi rùng mình một
“Mẹ…mẹ nhìn con làm gì vậy?”
“Hức…vốn dĩ ta đã tưởng tượng được cảnh các con ôm nhau ngọt ngào như vậy, bất chấp tất để làm anh hùng cứu mỹ nhân…nhưng…hóa ra ta lại nghĩ sai rồi, con…cái đồ trời đánh này” vừa nói xong bà đã phi ngay một chiếc dép đi đến bên cạnh anh.
Vùuuu…chiếc dép đi qua người anh, Phí Nam Thành hết hồn cũng may tránh được, không ngừng lấy tay ra vuốt vuốt lấy trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch của mình…
Phù!!!mẹ anh thật là…ra tay bạo lực như vậy không biết anh dính phải chiếc dép kia có còn nửa cái mạng này không…
Thẩm Tòng Tâm ngồi trên giường chỉ nghe thấy tiếng mẹ chồng mình khóc thút thít, rồi bỗng dưng nghe thấy tiếng vù một phát khiến cô cũng không khỏi rùng mình mấy cái…chuyện gì vậy trời!!!..
Không khí còn đang căng thẳng giống như vừa mới thoát khỏi móng vuốt của tử thần, lại đúng lúc này một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến.
“Lão đạiiiii…em tới rồi đây, ôi! Nhớ chị dâu chết đi được…A”
Bụp!
Tiếng nói bỗng chốc im bặt, mọi người liền hướng mắt về phía cánh cửa rồi đều không khỏi há hốc mồn…
Ôi chúa ơi!!!
Thân thể ai đó đã nằm xuống dưới đất, trước khi ngất đi chỉ kịp nói mấy từ hấp hối như sắp từ giã cõi đời: “Lão…lão đại của em…chúc anh một đời bình an vui vẻ…chỉ…chỉ xin anh, hãy cho em được tăng lương được không?”