Liệt Húc Thanh Hà

Chương 56



Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Triệu Liệt Húc lạnh nhạt nhìn về phía chàng trai khôi ngô và đầy năng lượng đứng ở giữa.

Hình như là con lai, hốc mắt rất sâu, đôi mắt màu xanh nhạt tuyệt đẹp, cậu chàng mặc một chiếc áo nỉ đen mỏng có mũ phối quần lửng màu be trông rất năng động. Nghe Dương Thanh Hà kể cậu mới mười bốn tuổi mà đã cao khoảng mét bảy, bề ngoài cao gầy toát lên hơi thở thanh xuân.

Chu Kỳ Hạo vui mừng chạy đến: “Chị, sao chị lại ở đây?”

Chu Khôn và Thôi Bình chỉ liếc mắt nhìn vài cái, không đi theo Chu Kỳ Hạo mà theo nhân viên phục vụ tới bàn ăn.

Dương Thanh Hà không nhìn họ nữa, chyển sang nhìn Chu Kỳ Hạo: “Sao mấy người lại ở đây?”

“Ăn cơm ạ, ba bảo chúng ta có thể ra ngoài dùng bữa với nhau.”

Dương Thanh Hà bật cười.

Bất ngờ thật đấy.

Hồi còn tại New York, bình thường ở nhà họ Chu, số lần ngồi xuống bàn cùng ăn với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bây giờ một nhà ba người lại có thể hòa thuận vui vẻ ra ngoài dùng bữa.

Dương Thanh Hà bỗng nhớ ra điều gì đó, nụ cười dần phai nhạt, cô quay sang nhìn Triệu Liệt Húc và khẽ nhíu mày, cảm thấy không thể nào nhưng nghĩ cũng thật trùng hợp.

Kể từ đêm hôm đó, sau khi Triệu Liệt Húc kể cho cô nghe về điểm đáng ngờ và chân tướng của những vụ án này, mặc dù cô cảm thấy khó tin nhưng quả thật Chu Khôn rất đáng ngờ. Ông ta có đủ thời gian và thời cơ để gây án, tất cả lại xảy ra cùng một lúc.

Dương Thanh Hà: “Ông ấy đặt trước chỗ ở nhà hàng này à?”

“Đúng vậy, tối hôm qua ba đã đặt trước rồi.” Chu Kỳ Hạo ngồi xuống bên cạnh Dương Thanh Hà, nhìn Triệu Liệt Húc với đôi mắt sáng ngời, cười toe toét: “Chào anh rể.”

Dương Thanh Hà còn muốn hỏi thêm một chút, Triệu Liệt Húc đã ra hiệu cho cô đừng hỏi.

Chu Kỳ Hạo đưa tay về phía anh, hai người thân thiện bắt tay nhau.

Triệu Liệt Húc: “Chào em, có muốn ăn tối cùng nhau không?”

Chu Kỳ Hạo quan sát anh, cuối cùng nở nụ cười vừa ý, xua tay: “Không, chị nói hôm nay là sinh nhật của anh, em sẽ không làm bóng đèn đâu.”

Trò chuyện được vài phút, Triệu Liệt Húc phát hiện ra cậu bé này không sợ người lạ, trong từng câu nói thể hiện tính cách đơn giản của cậu.

Chu Kỳ Hạo nhìn Triệu Liệt Húc vài lần rồi do dự nói: “Anh rể…”

Hai chữ “anh rể” nghe rất êm tai, Triệu Liệt Húc thấy hài lòng, lông mày hơi nhướng lên: “Sao?”

Chu Kỳ Hạo: “Vụ án giết người lần này chắc là không liên quan gì đến ba em đâu, phải không ạ?”

Triệu Liệt Húc dừng lại một lúc, rồi ôn hòa nói: “Liên quan đến một số vụ án khác, vụ án này đã không còn do anh phụ trách nữa, anh cũng không biết đã tiến triển tới đâu rồi. Nếu không phạm tội thì tất nhiên sẽ không lo lắng gì nhiều, nhưng nếu làm chuyện trái với lương tâm thì sau cùng sẽ luôn để lộ dấu vết.”

Chu Kỳ Hạo gật đầu, cái hiểu cái không, cuối cùng cười giòn tan: “Hai người ăn đi, em đi đây.”

Dương Thanh Hà ngoái lại nhìn bóng lưng xa dần của Chu Kỳ Hạo và vị trí của bàn ăn, nói với Triệu Liệt Húc: “Anh không biết chút gì về tiến trình của vụ án đó sao?”

“Không phải là anh không biết, là trước mắt không có tiến triển gì.” Triệu Liệt Húc uống cạn một hơi: “Chu Khôn trong diện tình nghi, nhưng cũng không có chứng cứ xác thực. Khi hung thủ sát hại Nguyễn Lệ Chi thì đã chuẩn bị đầy đủ, một người phải nhanh trí cỡ nào mới có thể xóa hết mọi dấu vết của hắn trên chiếc xe ô tô, cũng không tìm thấy một sợi vải nào khác lưu lại trên người Nguyễn Lệ Chi. Từ kiểu chữ ở sau lưng có thể tra ra loại bút và thời điểm nó được bán đi, nhưng đây chỉ là thiểu số, cũng không thể kiểm tra được chính xác, thậm chí bất kỳ ai đều có thể mua được.”

“Vậy camera giám sát biệt thự Nam Sơn thì sao?”

“Thật trùng hợp, ở đó không có camera. Biệt thự ấy là do nhà họ Từ mới xây nên, ngoại trừ Chu Khôn thì chẳng có ai từng sống ở đó. Nó gần Nam Sơn, là một khu vực hẻo lánh. Biệt thự và những con đường lân cận đều không được lắp đặt hệ thống giám sát.”

“Nhưng về chất k1ch thích, không phải là anh nói Nguyễn Lệ Chi chắc đã bị đánh thuốc trong bữa tiệc sao. Chu Khôn có tới bữa tiệc, Nguyễn Lệ Chi cũng đã tới biệt thự Nam Sơn, thời gian tử vong của bà ấy cũng gần với lúc bà ấy đến biệt thự. Vụ án vừa rồi cũng vậy, vừa kết thúc không lâu ông ta đã trở lại. Kể cả hôm nay, tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây. Em… em cảm thấy quá trùng hợp rồi.”

Nếu anh không kể cho cô biết, cô sẽ không bao giờ nghi ngờ Chu Khôn, nhưng tình cờ lần nào cũng trùng khớp.

Dương Thanh Hà càng nhíu chặt lông mày: “Nếu ông ta thực sự đã… giết người hai mươi hai năm trước… Nếu thật vậy, hiện tại ông ta đến đây tìm anh ư? Còn em thì sao? Là một phần kế hoạch của ông ta?”

Nhưng việc cô và Triệu Liệt Húc gặp gỡ rồi yêu nhau là tình cờ, nào có chuyện tình cờ thế này.

Tất cả đều là giả thuyết, chúng không khiến con người sợ hãi, điều mà Dương Thanh Hà sợ chính là sau đó, hung thủ sẽ làm gì trong bước tiếp theo.

Cho dù hung thủ không phải là Chu Khôn thì toàn bộ chuyện này cũng đủ để khiến người ta sốt vó, ngay từ đầu họ đã rơi vào trong cạm bẫy. Khi Tăng Quốc Phát bắt cóc cô, nếu là do chủ ý của hung thủ thì hắn ta không hề có ý định giết cô, trái lại như đang dùng cô để trêu đùa cảnh sát hơn. Hắn đã công khai tuyên chiến bằng vụ án Nguyễn Lệ Chi, cũng không để lại chút dấu vết nào. Hắn vẫn đang đùa bỡn với cảnh sát, như lời Triệu Liệt Húc nói, hung thủ đang chơi một trò chơi.

Bởi vì nó là một trò chơi, nên không thể nào đoán được hành động tiếp theo của hắn.

Mấy ngày nay, Dương Thanh Hà hơi căng thẳng. Tuy cô luôn cười với anh nhưng có đôi khi sẽ im lặng, cô có thể bất động nghĩ ngợi rất lâu, nét mặt lạnh nhạt.

Triệu Liệt Húc vươn tay, nắm lấy tay cô: “Đừng để ý nghĩ làm mê muội, có lẽ chúng ta nghi ngờ đúng, nhưng cũng có thể là sai. Đồ ăn nguội rồi, mau ăn đi, tối nay đừng nghĩ đến những chuyện đó.”

Dương Thanh Hà hít sâu một hơi: “Cái cảm giác này thực sự rất khó chịu.”

Triệu Liệt Húc cười: “Có phải giống giẫm phải mìn không, khả năng cao là sẽ nổ, nhưng không biết là khi nào.”

“Anh còn cười nữa…”

“Chuyện gì nên tới thì sẽ tới, cuộc sống cũng vẫn sẽ là cuộc sống.”

Đôi mắt đen thẳm của anh lúc nào cũng ẩn chứa sức mạnh đáng kinh ngạc.

Dương Thanh Hà gật đầu, Triệu Liệt Húc bưng miếng bít tết đã được cắt sang cho cô.

“Bụp bụp bụp”, đột nhiên bên ngoài xuất hiện những ánh sáng lộng lẫy, pháo hoa nở rộ trong đêm đen với vô số màu sắc chói lóa in lên người họ và phản chiếu trên bàn ăn.

Nhân viên phục vụ đến đẩy xe đồ ăn ra, trên đó là một cái bánh ngọt, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thu hút được sự chú ý của mọi người. Chiếc bánh có màu trắng xanh, nhìn kỹ hơn, trên tầng bánh màu trắng là một cậu bé chibi mặc đồng phục cảnh sát màu xanh đang làm động tác cúi chào, ngọn nến cắm trước mặt cậu bé đó là số 31.

Triệu Liệt Húc cười ấm áp: “Hôm nay đi làm bánh à?”

Người phục vụ đặt bánh ngọt lên bàn.

Dương Thanh Hà lấy lại bình tĩnh rồi nở nụ cười ngọt ngào: “Chúc mừng sinh nhật lần thứ 31, đội trưởng Triệu yêu dấu của em!”

Các bàn ăn khác đều đổ dồn ánh mắt về phía họ.

Triệu Liệt Húc hơi mất tự nhiên, đây là lần đầu tiên anh làm mấy chuyện thế này ở chốn đông người.

Dương Thanh Hà: “Ước xong rồi thổi nến nha.”

Triệu Liệt Húc cười, trực tiếp thổi tắt ngọn nến, cầm dao đưa cho Dương Thanh Hà: “Em cắt bánh đi, muốn ăn miếng nào thì cắt miếng đó.”

“Sao anh không ước?”

Anh ho khan một tiếng: “Ừm ừ.”

Dương Thanh Hà buồn cười, nhìn anh: “Anh ngại à?”

Triệu Liệt Húc chuyển đề tài: “Em nặn hình người nhỏ nhắn này sao?”

“Đúng vậy, cái này làm khó lắm, em phải tự vẽ rồi làm theo đó thôi.”

“Sinh nhật của anh chỉ có một cái bánh ngọt này à?”

Dương Thanh Hà vừa định lên tiếng, Chu Kỳ Hạo lại chạy tới, ngạc nhiên nhìn chiếc bánh trước rồi mới nói: “Chị, anh rể, ba mẹ muốn hai người tới cùng ăn.”

Dương Thanh Hà và Triệu Liệt Húc nhìn nhau, Triệu Liệt Húc bảo: “Được rồi, một lát nữa bọn anh sẽ đến.”

Bàn ăn là sáu người, Triệu Liệt Húc và Thôi Bình ngồi đối diện nhau. Vừa rồi chưa để ý kĩ, Thôi Bình không lạnh lùng như lời Dương Thanh Hà kể. Gương mặt của bà ta đầy vẻ quyến rũ, duyên dáng vừa đủ, được chăm sóc kĩ càng, các đường nét trên khuôn mặt và thần thái của Thanh Hà rất giống với bà.

Vẻ mặt Thôi Bình điềm đạm, trong lời nói toát lên sự xa cách và khí thế của một người phụ nữ mạnh mẽ, song giọng điệu của bà ấy với Triệu Liệt Húc xem như có tôn trọng.

Bà ấy nói: “Cảnh sát à? Tôi đã từng nghe nói về cậu.”

Bộ dáng Chu Khôn y hệt một người cha hiền, không nói năng cũng không làm gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa vợ và con rể tương lai.

Thôi Bình: “Cậu đã phụ trách vụ án Dương Thủ Thành sáu năm trước, phải không?”

Triệu Liệt Húc khẽ gật đầu.

Thôi Bình: “Tính toán thời gian thì anh ta cũng sắp ra tù rồi.”

Đôi mắt Dương Thanh Hà run lên.

Thôi Bình: “Đợi điều tra xong chuyện này, chúng tôi sẽ trở về Mỹ. Phiền cậu chăm sóc cho Thanh Hà.”

Triệu Liệt Húc: “Đương nhiên ạ.”

Thôi Bình: “Tôi nghe nói ba của cậu là chủ tịch tập đoàn Khang Lâm? Đúng lúc chúng tôi có một dự án, dự định hợp tác với Khang Lâm; chi bằng sẵn dịp đang có thời gian ăn một bữa cùng nhau? Nhân tiện, chính thức bàn chuyện của cậu với Thanh Hà. Tôi và chồng tôi không can thiệp gì vào việc cưới xin của con cái, nhưng những nghi thức cần thiết vẫn cần phải có.”

Thôi Bình liếc nhìn hai người: “Dù sao thì hiện giờ tình cảm của các con xem ra đang thắm thiết.”

Bà ta nói rất máy móc, là bệnh nghề nghiệp.

Vừa dứt câu, Dương Thanh Hà hiểu rằng Thôi Bình tới đây để bàn công việc, nhân tiện thăm Chu Khôn.

Triệu Liệt Húc: “Cháu sẽ thu xếp thời gian ạ.”

Chu Khôn nâng ly thủy tinh, nói: “Ở bữa tiệc lần trước tôi có thể nhận ra, ba mẹ cậu rất thích Thanh Hà. Tôi rất mừng vì gia đình cậu cũng êm ấm và phù hợp với con bé. Tôi nghĩ Thanh Hà hẳn đã đề cập điều này với cậu, sự nghiệp của tôi và Thôi Bình quá bận rộn, ít khi quan tâm đến gia đình. Hai đứa trẻ này cũng là những đứa trẻ đáng thương, khi còn nhỏ đã chịu nhiều vất vả…” Chu Khôn khựng lại, có vẻ hơi không biết nói gì cho phải.

Ông ta chậm rãi tiếp câu: “Nhìn bên ngoài trông cả hai đứa đều rất hạnh phúc, nhưng tôi biết là không phải vậy. Những người bị bỏ rơi mãi mãi có cảm giác thiếu sự an toàn.”

Thôi Bình uống một ngụm nước, nét mặt không thay đổi.



Bữa tối nằm ngoài dự kiến này đầy thận trọng, khách khí và còn thêm chút giả dối.

Triệu Liệt Húc và Dương Thanh Hà đi trước một bước, Chu Kỳ Hạo có phần không muốn xa Dương Thanh Hà, nhưng vẫn đi theo Thôi Bình lên xe.

Chu Khôn lái xe, không nói lời nào. Thôi Bình liếc ông ta vài lần, sau cùng cũng không lên tiếng. Chu Kỳ Hạo dựa vào bên cửa sổ, tò mò ngắm nhìn thành phố.

Khách sạn Chu Khôn sống ở ngay gần đó, ông ta đã đặt hai phòng cho Thôi Bình và Chu Kỳ Hạo.

Những gì cần nói, Thôi Bình đã nói hết với ông ta vào sáng nay, bà ta không rảnh để dành nhiều thời gian cho ông ta. Thôi Bình bước trên giày cao gót tiến vào phòng mình.

Chu Khôn quẹt thẻ rồi nói: “Kỳ Hạo, con vào đây một lát.”

Chu Kỳ Hạo không hiểu lý do, vẫn đi theo Chu Khôn vào phòng.

Căn phòng là phòng khách sạn cao cấp, rộng rãi và xa hoa.

Chu Khôn nới lỏng nút cà vạt, rót một ly nước, Chu Kỳ Hạo đứng trong phòng khách nhìn ông ta.

Chu Khôn: “Con rất thích anh cảnh sát đó?”

Chu Kỳ Hạo gật đầu.

Chu Khôn đi tới trước mặt cậu, vỗ vai cậu: “Thật sự là khác nhau.”

Chu Kỳ Hạo bối rối, nhíu mày: “Ba, ba đang nói cái gì vậy?”

Chu Khôn ngồi trên sô pha, tiện tay cầm ngòi bút máy trên bàn trà lên ngắm nghía.

Màn đêm sâu thẳm bên ngoài cửa sổ cao vút, những ánh điện lẻ tẻ càng làm tôn lên bóng đêm tối tăm và lạnh lẽo, ông ta lãnh đạm nói: “Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”

HẾT CHƯƠNG 56

___________