Liệt Húc Thanh Hà

Chương 57



Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Vào ngày nghỉ thứ ba trong dịp lễ Quốc khánh, Triệu Liệt Húc sẽ phải rời Hoài Thành mấy ngày để đi công tác. Việc này làm anh không an tâm về cô nhưng cũng không thể bỏ cô trong túi rồi đem theo được, trước khi đi Triệu Liệt Húc đã gửi Dương Thanh Hà sang chỗ ba mẹ mình.

Cố Dung và Triệu Thế Khang đã biết đến vụ án của Nguyễn Lệ Chi từ lâu. Có lẽ bọn họ đã nghĩ đến một số tình tiết có liên quan nên cũng không đề cập đến chuyện này với Triệu Liệt Húc. Dường như họ đang muốn trốn tránh nhưng thật ra lại không phải vậy, nói là không đành lòng mới đúng, họ không đành lòng nghe kể lại chuyện đó.

Cố Dung đăng ký một lớp học khiêu vũ, bà sẽ đi tập nhảy mỗi ngày xuyên suốt kì nghỉ lễ Quốc Khánh, Triệu Thế Khang ở lại một đêm rồi lại vội vàng rời đi.

Thấy Dương Thanh Hà muốn vẽ tranh, Cố Dung đặc biệt dọn dẹp phòng làm việc cho cô có không gian để vẽ.

Người ta hay bảo mẹ vợ gặp con rể thì vui như mở cờ trong bụng, còn về Cố Dung thì câu này biến thành mẹ chồng gặp con dâu thì càng nhìn càng ưng ý. Tuy Cố Dung không am hiểu về hội họa, nhưng bà biết Thanh Hà rất có tài năng. Gặp ai người ta cũng khen con dâu bà có đôi tay khéo léo, vẽ tranh rất đẹp, còn giành được không biết bao nhiêu giải thưởng.

Lúc hai người cùng nhau ra ngoài đều nghe được những câu như vậy, lần đầu tiên Dương Thanh Hà có cảm giác tự hào khi được người khác công nhận một cách nhiệt tình, làm người lớn trong nhà được nở mày nở mặt và được người thân yêu quý mến.

Cách hai ba hôm, thỉnh thoảng cô sẽ nhận được một tin nhắn của Triệu Liệt Húc, nhưng hai người cũng không liên lạc quá nhiều.

Cố Dung nhìn ra được vẻ thất vọng trong mắt cô, bà động viên: “Nghề này là vậy đó, dì không biết nó làm nhiệm vụ gì bên ngoài, nhưng mà vụ án cần đến đội trưởng đội điều tra ra mặt thì chắc chắn phải là một chuyện rất nghiêm trọng. Muốn làm người nhà của nó cũng cần phải chuẩn bị tâm lí, đồng thời cũng cần có đủ lòng kiên nhẫn và bao dung.”

Cố Dung vừa cười vừa nói: “Con nhớ nó rồi đúng không?”

Bình thường Dương Thanh Hà mặt dày lắm, ấy thế mà hai tai hơi phiếm hồng, mắt cô cong cong, “Hơi nhớ ạ.”

Cố Dung cười hòa nhã, không biết bà nghĩ đến điều gì mà cười không dứt, sau đó bà lại thở dài một hơi, đoạn nói tiếp: “Đây là một duyên phận kì diệu không cách nào diễn tả được, bây giờ ngẫm lại, nó độc thân suốt 30 năm cũng đáng, định mệnh đã sắp đặt để nó đến bên con.”

Và định mệnh cũng đã sắp đặt để Thanh Hà trở thành con gái bà.

Cố Dung cười đến khi hai mắt đỏ cả lên.

Nếu Triệu Lị Huyên còn sống thì bây giờ chắc cũng đã hơn ba mươi tuổi, con của nó chắc cũng phải lên bảy tám tuổi rồi.

Hoàng hôn dần buông xuống, bóng chiều tà nhuộm cả gian phòng.

Dương Thanh Hà không nhắc đến chuyện về Nguyễn Lệ Chi, cô chỉ hỏi: “Chị ấy có giống anh Liệt Húc không ạ?”

Cố Dung nhớ lại: “Đôi mắt con bé to hơn, nó rất xinh đẹp. Hồi đó, hai chị em nó cứ gây nhau suốt thôi, không ai chịu nhường ai. Lị Huyên không nói lại là sẽ khóc ầm lên, còn Liệt Húc thì nó cũng bướng lắm. Nó đã muốn thứ gì thì sẽ không chịu nhường, đừng thấy bây giờ nó lịch thiệp hào phóng như thế, hồi còn nhỏ nó nhỏ nhen như một con quỷ nhỏ vậy. Con gái thì nhạy cảm hơn con trai, sau khi dì sinh Liệt Húc, Lị Huyên luôn miệng kêu chúng ta không yêu nó nữa, vừa chiều chuộng em nó vừa lo lắng cho nó. Khi lớn thêm một chút nữa, Liệt Húc cũng bảo chúng ta bất công với chị nó, hai đứa nhỏ này, không có ngày nào là không ồn ào. Ầm ĩ vậy thôi chứ chúng nó trước sau vẫn là người một nhà, trên thực tế hai đứa nó rất yêu thương nhau.”

Cố Dung chấm khóe mắt, “Còn nhớ lần đó, Lị Huyên mới học lớp sáu, lúc đó mới chuyển trường nên bị các bạn nam trong lớp bắt nạt. Về nhà nó cũng không dám kể cho chú dì, nên nó chỉ nói với Liệt Húc. Lúc đó thằng bé cũng chỉ mới sáu bảy tuổi, vậy mà nó phóng chiếc xe đạp đến trường, rồi còn cầm cả gậy định đánh người ta nữa.”

Dương Thanh Hà phì cười.

Thì ra hồi nhỏ anh cũng “giang hồ” như vậy.

Cố Dung: “Sau này tình cách nó thay đổi rất nhiều, và cho đến hiện tại thì dì cũng nhìn ra từ sau khi vụ án đó đã làm nó hoàn toàn trở thành một người khác.”

Nói về quá khứ là Cố Dung kể không biết bao giờ cho xong, hoặc có lẽ do đây là lần đầu tiên bà tâm sự những chuyện đó với người khác.

Khi trời đã tối hẳn, Cố Dung mới phát hiện mình đã nói sa đà, bà khịt mũi, vừa cười vừa bảo: “Lần sau con có thể trêu nó chuyện hồi lên sáu thằng bé đái dầm.”

Cố Dung đứng dậy, “Tối nay con muốn ăn gì?”

“Ăn gì cũng được ạ.” Dương Thanh Hà ngồi trên ghế sô pha gật đầu.

Vừa dứt lời điện thoại của Dương Thanh Hà vang lên, là Chu Kỳ Hạo.

Kỳ lạ là trước đó Chu Kỳ Hạo đã cãi nhau chỉ vì muốn tới Trung Quốc để đón Tết với cô, thế nhưng sau đó cậu cũng không hề liên lạc lại với cô kể từ lần gặp mặt hôm ở nhà hàng.

Dương Thanh Hà nghe máy, đầu bên kia giọng của Kỳ Hạo rất nhỏ, hình như còn có một số tạp âm gây đinh tai nhức óc nữa.

“Em đây chị.”

Giọng không còn sang sảng như trước, một cảm giác khó mà giải thích được.

Dương Thanh Hà: “Chị biết em mà.”

Đầu bên kia im lặng, sau đó hình như cậu cười nhẹ, “Em phá quán bar người ta, chị, làm sao bây giờ?”

Dương Thanh Hà không tin vào tai mình, “Quán bar? Em vẫn còn vị thành niên, bình thường em…”

“Em không lừa chị đâu, quán Đồng Uy ở số 347 đường Văn Thịnh.”

Bây giờ đến lượt Dương Thanh Hà rơi vào trầm tư, sau một hồi lâu cô mới hỏi: “Em đến quán bar làm gì?”

Ngoài giờ học ra, Chu Kỳ Hạo thường chơi thể thao hoặc đi chơi với bạn bè, cậu không bao giờ đến những nơi ăn chơi đàng đi3m như thế.

Chu Kỳ Hạo khẽ đáp, “Chị, khi về em sẽ kể cho chị nghe, chị có thể đến đây không, em không dám gọi cho ba mẹ.”

….

Đây là một quán bar khá lớn, trên sàn nhảy các vũ công vẫn đang nhảy múa rất nóng bỏng, vừa bước vào đã thấy lác đác vài bóng người trước cửa hộp.

Chu Kỳ Hạo đội mũ lưỡi trai, cậu dựa người vào bức tường ở phía ngoài hộp đêm, đút hai tay vào túi với vẻ thản nhiên và bất cần đời.

Một vài người đàn ông lực lưỡng đeo dây xích vàng to vây quanh cậu với vẻ mặt rất hung tợn.

Trước mắt Chu Kỳ Hạo xuất hiện một đôi giày vải bạt, cậu ngẩng đầu lên, mỉm cười, “Chị, chị tới rồi.”

Trên mặt cậu có vài vết thương, ở khóe môi còn xuất hiện vết máu.

Nhìn qua có vẻ đã xảy ra ẩu đả.

Mấy người đàn ông nghe thấy người thân cậu đến, vẻ mặt càng trở nên hung dữ hơn, thô lỗ bảo: “Thằng ranh này đập bể hai cái bàn, bức tường này, hoa, rượu và ghế, cô xem, ở đây chúng tôi có camera, nếu không bồi thường thì sẽ dẫn nó tới đồn cảnh sát.”

Có thể thấy mặt đất là một đống hỗn độn.

Dương Thanh Hà: “Ai chịu trách nhiệm thu khoản này?”

Bọn họ đưa ánh mắt dò xét Dương Thanh Hà, rồi lại nhìn nhau và nói: “Đi theo tôi.”

Dương Thanh Hà nhìn vào mắt của Chu Kỳ Hạo, con ngươi màu lam nhạt mờ mịt dưới ánh đèn mờ ảo, cô nói: “Ở đây đợi chị.”

“Vâng.”

Nụ cười của Chu Kỳ Hạo dần chìm trong bóng tối.

Dương Thanh Hà bồi thường xong, Chu Kỳ Hạo vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Dương Thanh Hà khó hiểu nhìn cậu, “Em tới đây làm gì? Em mấy tuổi rồi? Em còn dám đánh nhau nữa?”

Chu Kỳ Hạo không đáp, cúi đầu coi như không có chuyện gì cả, trên mặt đầy vẻ tự trách giả tạo.

Dương Thanh Hà chưa bao giờ trông thấy một Chu Kỳ Hạo như vậy, hệt một cậu thiếu niên ngang ngược, không lẽ là đang trong giai đoạn phản nghịch của tuổi dậy thì ư?

“Cô là bạn gái nó à?” Giọng nói của một cậu trai khác vang lên sau lưng cô.

Dương Thanh Hà xoay đầu lại, là một chàng trai tóc vàng đang ôm một cô gái, trong mắt tên này không được thân thiện lắm.

Tóc vàng nói: “Cô gái à, tôi khuyên cô nên chia tay với nó càng sớm càng tốt. Tôi chưa bao giờ gặp một thằng cha nào khốn nạn như vậy, biết con gái nhà người ta đã có bạn trai vậy mà còn dám động vào cơ đấy!”

Dây thần kinh của Dương Thanh Hà như muốn chập vào nhau.

Tán gái á? Chu Kỳ Hạo tán gái sao? Đây là có lẽ là chuyện khó tin nhất mà cô từng nghe.

Thấy Dương Thanh Hà bày ra vẻ không tin, tên tóc vàng buông bạn gái ra, cầm tay Dương Thanh Hà lôi cô tới hàng ghế phía trong, “Mả mẹ nó cô tự nhìn đi, đánh bạn tôi thành như này đây?”

Chàng trai đang nằm trên ghế sô pha nghe thế, bèn ngước đôi mắt ngà ngà say.

Dương Thanh Hà hơi ngạc nhiên, sao lại là Từ Duệ Hàng.

Từ Duệ Hàng híp mắt nhìn, cậu ta nhận ra cô.

Tóc vàng: “Ông đây đi WC, bạn trai cô ôm bạn gái tôi muốn động chân động tay. Anh em của tôi muốn nói chuyện rõ ràng với thằng này thì liền ra tay đánh bạn tôi, ông chủ quán bar tha cho nó không có nghĩa là tôi sẽ tha cho nó đâu.”

Từ Duệ Hàng mặc một chiếc sơ mi trắng tinh phối với chiếc quần tây đen, trông hơi luộm thuộm.

Cậu ta ngửa đầu uống rượu, trầm giọng nói: “Bỏ đi, thả bọn họ đi.”

“Duệ Hàng, không thể thế được.”

“Tôi bảo dừng tay.”

Tóc vàng: “Thôi được rồi.”

Dương Thanh Hà cảm thấy cả người như bốc hỏa, trong bụng nóng như lửa đốt, đỉnh đầu sắp bốc khói tới nơi.

Cô không nói gì với Từ Duệ Hàng, kéo Chu Kỳ Hạo một mạch ra ngoài quán bar.

“Chuyện này là thế nào hả? Chu Kỳ Hạo.”

Đây là lần đầu tiên cô gọi cả họ tên của cậu, dù giọng điệu nhẫn nhịn nhưng ẩn chứa cơn lửa giận bừng bừng, và cả những điều làm cô nghĩ mãi không ra.

Chu Kỳ Hạo mặc cả cây đen, tuy nhìn cậu khá gầy nhưng rất khỏe, cậu cởi mũ xuống, vuốt gọn tóc.

“Chuyện như những gì bọn họ vừa nói đó.”

“Lý do là gì, tại sao lại tới quán bar, tại sao lại đi gạ gẫm bạn gái của người khác, em biết mình mấy tuổi rồi không?”

“Mấy tuổi cơ?” Chu Kỳ Hạo cười nhạt, cúi lưng nhìn chằm chằm cô, “Chị cứ coi như em 14 tuổi vậy.”

HẾT CHƯƠNG 57

___________