Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 2920: Bạch Linh trở lại



Bạch Linh nhìn thần sắc của hai nàng, tựa hồ đoán ra được điều gì, liếc tiểu Long, bất đắc dĩ nói:

- Học cái gì không tốt, đi học lão đại của đệ!

Tiểu Long làm ra biểu tình vô tội, ý bảo không liên quan tới hắn, lập tức nói:

- Bạch Linh tỷ, giới thiệu với tỷ mẫu thân của đệ!

Tiểu Long lôi kéo Bạch Linh đi tới trước mặt Long Bích Hàm, trong mắt Long Bích Hàm lộ tia dao động, không biết là vì dung nhan hay khí tức của Bạch Linh.

- Vị này nhất định là đại công chúa Long Bích Hàm, Bạch Linh hữu lễ!

Bạch Linh cũng biết thân phận Long Bích Hàm, khom người thi lễ, giơ tay nhấc chân đều rung động lòng người.

- Nguyên lai là Bạch Linh cô nương, không cần đa lễ!

Long Bích Hàm cười khẽ, thân mật nắm tay Bạch Linh, nói:

- Tiểu Long thường xuyên nhắc tới ngươi, đa tạ Bạch Linh cô nương đã chiếu cố cho hắn!

- Nên làm thôi!

Bạch Linh nói, trong lòng thoáng kinh ngạc, nàng hoàn toàn nhìn không thấu thực lực của Long Bích Hàm, trong mơ hồ còn có uy áp, tuyệt đối là cao hơn nàng.

- Ta còn tưởng là ai đâu, nguyên lai là Bạch Linh, còn có Thanh Long hoàng tộc!

Đúng lúc này một thân ảnh chợt xuất hiện.

- Lão gia hỏa, ta đã trở về, ngươi có nhớ ta hay không a!

Tiểu Long nhìn thấy người kia liền lộ ý cười.



Trên hải vực xa xa, một khối lục địa dựng đứng, dọc theo mặt biển có không ít núi đá uốn lượn, nhìn qua thật giống như cự long cuộn quanh đang nằm ở nơi đó.

Vào đêm, dưới chân núi, trăng sáng buông rơi cả bầu trời, ngọn núi cao vút trong mây, lộ ra cỗ khí thế nguy nga hùng hậu.

Đột nhiên một cỗ năng lượng vô hình tràn tới, không gian rung động, hóa thành thiên địa năng lượng gió lốc khổng lồ cao hơn vạn thước, gió lốc xoay tròn, che phủ cả vầng trăng sáng trên cao.

Nháy mắt năng lượng hội tụ xuyên vào một sơn động thật lớn, chân khí bàng bạc tiêu thăng, năng lượng uy áp khủng bố tràn ngập khắp cả không gian.

Oanh long long!

Sau một lát uy áp ngày càng kịch liệt, mặt đất như gào thét, năng lượng gió lốc tựa hồ nhận lấy hấp xả, không ngừng tràn vào bên trong sơn động.

Dưới uy áp, không gian run rẩy, mây đen tràn tới ngày càng dày đặc.

Oanh long long!

Oanh!

Một đạo chân khí phóng lên cao, không gian run rẩy kịch liệt, dao động mạnh mẽ nhanh chóng khuếch tán.

Xuy xuy!

Nhưng chẳng biết tại sao cỗ chân khí vừa xuất hiện, mây đen cùng tiếng sấm sét tán loạn, chân khí đột ngột ngừng lại, hải vực dần dần bình tĩnh, mà từng đầu yêu thú trong nước cũng khôi phục như trước đó.

Nhưng sau đó cỗ chân khí kia lại tiếp tục tăng lên.

Ở một ngọn núi khổng lồ xa xa, lại truyền ra cỗ chân khí kéo theo cỗ chân khí kia khiến không gian run rẩy lên.

Bên ngoài hai ngọn núi xuất hiện không ít thân ảnh rậm rạp, nhưng vẫn ở xa xa không dám tới gần.

Xuy Xuy!

Thật lâu sau hai đạo lưu quang từ trong núi phóng lên cao, hóa thành hai thân ảnh.

Hai thân ảnh lăng không mà đứng, thiên địa năng lượng biến hóa, dùng một loại quỹ tích vô hình quanh quẩn bên cạnh hai người.

Đó là một nam một nữ, nữ chừng bốn mươi, mặc cẩm bào, ung dung cao quý, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt xinh đẹp lại tĩnh mịch như biển khơi thâm sâu.

Nam khoảng hơn năm mươi, mặc xích bào, khuôn mặt đỏ tươi, chính là Khổng Tước tôn giả cùng Cùng Kỳ tôn giả.

- Tứ tỷ, nhị ca cùng tam ca chưa đi ra, ngươi đoán bọn hắn có thể thành đế hay không!

Cùng Kỳ nhìn vào dãy núi lớn, mơ hồ cảm giác được thiên địa năng lượng quay chung quanh ngọn núi.

- Lĩnh ngộ của chúng ta yếu hơn nhị ca cùng tam ca một ít, bước cuối cùng chúng ta vẫn chưa thể hoàn toàn bước lên, nhưng cũng may, xem như dừng lại ở trình tự chuẩn đế, hi vọng nhị ca cùng tam ca có thể thành đế!

Trong mắt Khổng Tước tôn giả lộ vẻ vui mừng, nói thế nào có thể đặt chân lên trình tự chuẩn đế trước khi gặp đại nạn, như vậy sẽ có thể tranh thủ không ít thời gian, như vậy cũng không cần lo lắng.

- Bái kiến chủ nhân, chúc mừng chủ nhân đột phá!

Hai thân ảnh bay tới, chính là Nghịch Vân Khổng Tước thú cùng Thôn Thiên Cùng Kỳ.

- Bái kiến hai vị tôn tổ!

Nhóm cường giả đứng xa xa nhìn thấy cảnh này, lúc này mới dám tới gần cung kính hành lễ.

- Gần đây trên đại lục có sự tình gì phát sinh?

Khổng Tước tôn giả hỏi, hiện tại trên đại lục phong vân khởi động, tùy thời có thể phát sinh biến cố lớn, nàng không thể không lo lắng, bởi vì đại sự gì cũng có thể lan tới Thánh Linh giáo.

- Tôn tổ, thật sự có đại sự, giáo chủ…

Lời của Nguyễn Thượng Hành còn chưa nói xong, đã bị Cùng Kỳ tôn giả cắt đứt, dồn dập hỏi:

- Thiếu Du làm sao vậy, nói mau!

- Tôn tổ, là như vậy, chúng tôi nhận được tin tức người Thiên Địa minh ước hẹn Đế Đạo minh tới Cự Giang thành đàm phán.

Nguyễn Thượng Hành cũng biết tính tình vị tôn tổ này luôn nóng nảy, vội vàng trả lời, đem những chuyện đã xảy ra trên đại lục thời gian gần đây kể lại cho hai người nghe qua một lần.

- Hành động lần này của Thiên Địa minh chỉ sợ có ý đồ không tốt, Thiếu Du đi như vậy thật không ổn!

Sắc mặt Khổng Tước khẽ động, ánh mắt có chút lo lắng.

- Đám cháu trai Thiên Địa minh vẫn luôn có mưu đồ, tuổi của Thiếu Du còn quá trẻ, ta sợ hắn thiệt thòi, ta phải đi xem!

Cùng Kỳ trừng mắt nói.

- Ngũ đệ, ta đi với ngươi, hi vọng còn kịp!

Trong mắt Khổng Tước ngưng trọng, liền nói.



Ánh trăng sáng ngời, xa xa vài viên tinh tú lóe ra ánh sáng, nhưng không thể so sánh với ánh trăng xa xăm.

- Đồ khốn, Lục Thiếu Du thật to gan, ta phải đi đem hắn nghiền xương thành tro!

Ở bên trong một sơn động vang lên tiếng rít gào như sấm, mặc cho ai cũng cảm giác được sát ý thao thiên kia.

Trong sơn động có không ít người, tổng cộng mười mấy thân ảnh, từng luồng chân khí làm lòng người run rẩy, chẳng qua làm cho người ta kinh ngạc chính là khí tức không hề tiết ra ngoài.

Trong những thân ảnh kia có Hắc Sát giáo Đồng Quy Tinh, Hắc Linh tôn giả, Vạn Thú tông Duẫn Ngạc, còn có Lan Lăng sơn trang Gia Cát Tây Phong, Thiên Kiếm môn Cổ Kiếm Phong cùng Nguyên Nhược Lan đều có mặt, mà những người khác không biết đã tới nơi nào.

Vẻ mặt mỗi người đều tức giận, ánh mắt tràn ngập sát ý.

- Lan Mộc thái sư thúc, Lục Thiếu Du quá kiêu ngạo, toàn bộ đều là siêu cấp cường giả a, một chiêu đã bị đánh chết, căn bản không đem chúng ta đặt trong mắt, thực lực thật quá kinh khủng!

Khuôn mặt Gia Cát Tây Phong tái nhợt, trong mắt rung động thật sâu, nếu không phải hắn chạy nhanh chỉ sợ đã hóa thành mảnh nhỏ thi cốt vô tồn, từ xa xa hắn cũng cảm giác được tử thần đang vẫy tay với hắn.

- Lục Thiếu Du có thực lực như thế, chẳng lẽ đã tới chuẩn đế hay sao?

Một lão giả mặc bạch sam đeo trường kiếm trắng đứng cạnh Nguyên Nhược Lan cùng Cổ Kiếm Phong lên tiếng, khuôn mặt tràn ngập sát ý xen lẫn băn khoăn.

- Không phải, tu vi của Lục Thiếu Du chỉ tới Vũ tôn cửu trọng đỉnh, tuyệt đối chưa tới chuẩn đế!

Hắc Linh tôn giả toàn thân chật vật, sắc mặt tái nhợt khẳng định nói, điểm này hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.