Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3099: Khiếp sợ tứ tọa 2



Dứt lời, trong mắt Lục Kinh Vân đột nhiên có tinh quang tràn ra, bàn tay khẽ chộp về phía trước một trảo, không gian trước mặt lập tức bị vặn vẹo. Trong lúc mơ hồ giống như nổ tung.

Vận dụng lực lượng không gian, chính là biểu tượng của Vũ Suất. Mà không chế lực lượng không gian là biểu tượng của Vũ Vương. Lúc này Lục Kinh Vân không thể nghi ngờ đang chứng minh mình đã là Vương cấp. Cùng lúc, khí tức Vũ Vương nhất trọng phô thiên cái địa tuôn ra.

Dưới cỗ uy áp mạnh mẽ này, toàn thân thanh niên của Vân Dương Tông run rẩy, chân khí trong cơ thể giống như đình trệ.

- Vương cấp, làm sao có thể, tại sao có thể là Vũ Vương?

Suất cấp cùng với Vương cấp hơn kém nhau quá lớn, chính là một cái hào cực rộng. Thanh niên Vân Dương Tông kia lúc này làm sao còn có dũng khí động thủ, đã bắt đầu khiếp sợ, ngây ra như phỗng.

- Trời ạ, Vũ Vương, thiếu niên này là Vũ Vương.

- Vừa rồi tuyên bố gọi hắn là gì, đúng rồi, Lục Kinh Vân. Chính là Lục Kinh Vân, mới mười bốn tuổi a, tại sao lại có thể là Vương cấp, ta có nhìn nhầm không?

Trong nháy mắt đám người vây xem chung quanh kinh hãi, im lặng, tất cả cường giả của các sơn môn lớn lúc này cũng khiếp sợ, khiếp sợ tuyệt đối. Cả đám nghẹn họng nhìn trân trối về phía Lục Kinh Vân.

Trong Thiên Vân đảo, tam nữ Mộ Dung Lan Lan, Kính Hoa, Thủy Nguyệt nhìn nhau, ánh mắt ngây dại.

Xì xào.

Sau một hồi yên lặng, đám người vây xem phía ngoài nuốt nước miếng, ánh mắt kinh hãi liên tục quét qua người Lục Kinh Vân.

- Biến thái, lại là một kẻ biến thái.

Lạc Kiến Hồng nghẹn họng nhìn trân trối, con mắt dường như muốn rớt ra khỏi hốc mắt vậy.

- Hảo tiểu tử, lúc trước Lục Thiếu Du đoạt được vị trí quán quân của thập đại cường giả trẻ tuổi mới là Vũ Vương nhất trọng mà thôi. Tiểu tử này so với sư phụ của hắn còn biến thái hơn.

Vân Khiếu Thiên khiếp sợ, giờ phút này tất cả cường giả Đế Đạo minh không còn ai có thể bình tĩnh được nữa. Vũ Vương mười ba mười bốn tuổi, điều này đại biểu cái gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

- Lại là một Lục Thiếu Du, ài.

Hàn Phong kinh hãi kêu một tiếng rồi lập tức im lặng.

Nhìn thấy mọi người kinh ngạc, cường giả Phi Linh môn thỏa mãn cười cười, so với Lục Kinh Vân, đệ tử tất cả các sơn môn lớn hiển nhiên không thể so sánh được.

- Lục Kinh Vân, ta nghe nói hắn là đệ tử thân truyền của Linh Vũ Chiến Tôn Lục Thiếu Du khi trước. Linh Vũ Chiến Tôn thu hai đệ tử, đại đệ tử chính là Niếp Phong, còn nhị đệ tử là Lục Kinh Vân này.

- Thì ra là đệ tử Linh Vũ Chiến Tôn, khó trách lại mạnh như vậy.

- Chỉ tiếc Linh Vũ Chiến Tôn mất sớm, thời vận bất lực a. Nếu như còn tại thế, nhất định là một người phong vân trong thiên địa này.

- Nực cười, Linh Vũ Chiến Tôn đã sớm là cường giả phong vân trong thiên địa, chỉ là mất sớm, đáng tiếc.

Trong đám người vang lên tiếng xì xào nghị luận, trong đám người lúc này có một thiếu nữ áo xanh, thiếu nữ áo xanh này cúi đầu. Nghe thấy mọi người chung quanh nghị luận mới ngẩng đầu nhìn lên quảng trường.

Lúc này mới có thể nhìn rõ, khuôn mặt thiếu nữ áo xanh này tinh xảo, tuyệt mỹ. Chỉ mới mười ba mười bốn tuổi thế nhưng làn da lại trắng như tuyết, xinh đẹp vô cùng, mắt sáng như sao. Sau đầu là mái tóc đen nhánh như mây, nhìn qua xinh đẹp tuyệt luân.

Nhìn thiếu niên trên quảng trường, đôi mắt thiếu nữ áo xanh khẽ đổi, tiếp đó biến mất trong đám người không thấy.

- Kinh Vân sư đệ, có lẽ đệ không nên bạo lộ toàn bộ thực lực, Bạch cung phụng đã từng nói qua, có lẽ đệ nên che dấu một ít tu vi. Nếu không sẽ dẫn tới một ít nguy hiểm.

Sau một lát, trong một đình viện tinh xảo, Niếp Phong nói với Lục Kinh Vân.

- Sư huynh, đệ biết rõ Bạch cung phụng lo lắng Thiên Địa minh sẽ gây bất lợi với đệ.

Lục Kinh Vân nhíu mày nói, không những có thực lực vượt quá tuổi tác mà còn có tâm trí hoàn toàn vượt quá tuổi tác, hắn nói:

- Nhưng mà đệ muốn cho tất cả mọi người biết, sư phụ và Dương Quá sư bá, Lục Tâm Đồng sư thúc không có mặt, nhưng còn có sư huynh đệ chúng ta. Còn có Lục Kinh Vân đệ. Phi Linh môn vĩnh viễn là Phi Linh môn. Đệ không muốn sư phụ bị mất mặt. Những chuyện khác, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, không có gì lớn.

- Ha ha. Kinh Vân nói đúng, ta ủng hộ ngươi. Hiện tại chưởng môn không có mặt vẫn còn có sư huynh đệ ta. Phi Linh môn vĩnh viễn là Phi Linh môn.

Trường bào trên người Đoan Mộc Hồng Chí run lên, nói.

- Nói cũng đúng, thế nhưng sau này phải cẩn thận một chút.

Niếp Phong dặn dò với Lục Kinh Vân.

- Đệ biết rồi sư huynh, đệ sẽ chú ý nhiều hơn.

Lục Kinh Vân gật đầu, sư huynh quan tâm như vậy hắn hiểu rõ. Từ nhỏ hắn đã cực kỳ tôn trọng vị sư huynh này.

- Kỳ thật như vậy cũng tốt, tin rằng Kinh Vân sư đệ xuất đầu sẽ khiến cho Phi Linh môn ta rực rỡ hẳn lên.

Đoan Mộc Hồng Chí mỉm cười nói.

- Nhị vị sư huynh, hai người còn nhiều chuyện phải làm, đệ về trước.

Lục Kinh Vân nói, sau khi cáo từ hai vị sư huynh, lập tức rời khỏi đình viện.

Nhìn bóng lưng Lục Kinh Vân, Đoan Mộc Hồng Chi lập tức nhìn Niếp Phong, nói:

- Có lẽ hiện tại Phi Linh môn chúng ta cần người như Kinh Vân sư đệ, ngươi không được mà ta cũng không được.

- Có lẽ vậy, nhưng mà ta sợ sẽ dẫn tới một ít phiền toái đằng sau.

Niếp Phong do dự một chút rồi nhàn nhạt nói.

Những năm này trong Phi Linh môn cũng phân không ít chuyện để hai người nhúng tay vào. Hiện tại Phi Linh môn quả thực có không ít chuyện rơi vào trên hai người bọn họ. Cho dù là đại hội Đế Đạo minh lần này, Phi Linh môn hoàn toàn buông tay giao cho hai người phụ trách, Thiên Thủ Quỷ Tôn cũng chỉ phụ trợ hai người mà thôi.

Hoàng hôn, sắc trời gần vào đêm, trong không khí, sương mù ẩm ướt, cảm giác mát mẻ khuếch tán trong không khí, sắc trời bắt đầu mông lung.

Trong một sơn mạch, một ngọn núi hùng vĩ đứng sừng sững, quang mang chiếu rọi xuống như được phủ một tầm lụa mỏng màu vàng.

Đi xa khỏi tiếng ầm ĩ trong thành, Lục Kinh Vân đi tới sơn mạch, ánh mắt đột nhiên biến đổi.

- Kinh Vân, dường như chúng ta đang bị theo đuôi.

Bên người Lục Kinh Vân, thanh âm khả ái của một thiếu nữ mặc y phục màu vàng vang lên trong đầu Lục KInh Vân. Cả hai ký kết huyết khế, có thể cảm ứng, so với truyền âm còn cao hơn một cấp độ.

- Ai là con mồi còn không nhất định a.

Lục Kinh Vân nhíu mày, lập tức đi tiếp về phía trước, cũng không có để ý quá nhiều.

Ken Két.

Trong sơn mạch, lá cây khô dưới bước chân không ngừng vang lên thanh âm, trong sơn mạch yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân lên lá cây khô vang vọng trong ánh trời chiều.

- Ngươi chính là đệ tử của Lục Thiếu Du?

Một lát sau, tại một nơi giống như hạp cốc, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên. Một đạo thân ảnh màu xanh xuất hiện trước mặt Lục Kinh Vân, đây là một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt tinh xảo, tuyệt mỹ. Lúc này nàng ta nhíu mày, trong mắt có hàn ý nhàn nhạt.