Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 34: Một Nữ Sếp Xứng Đáng!





Cao Lãnh Khang nhìn Giao Uyên một hồi rồi cất tiếng
- Đi thôi
- Hả? Ngài nói gì cơ? Đi đâu ạ?
- Đi ăn trưa.
Gì zậy má? Có bị điên không? Ăn trưa gì ở đây, mới hơn 9 giờ bắt người ta đi ăn trưa, ngộ nghĩnh ha? Rảnh thì đi chỗ khác dùm đi, người ta đúng là ham ăn nhưng cũng phải đúng lúc đúng nơi chứ không có cái kiểu bất chấp nha.

Bớt dụ dỗ dùm đi má :))
“Ai lại đi ăn trưa lúc hơn 9 giờ chứ? Anh ấy lại làm sao vậy? Bệnh ngáo trở nặng hả?”
Nghĩ nghĩ rồi Giao Uyên cũng mở miệng nói
- Đây vẫn là đang trong giờ làm việc, tôi còn đang bận chuẩn bị cho thiết kế mới sắp tới.
Vừa nói Giao Uyên vừa đi đến bàn làm việc của mình lấy ra một quyển sổ nhỏ, bên trong là những mẫu thiết kế quần áo
- Nhanh vậy đã có mẫu rồi?
Cao Lãnh Khang khá bất ngờ khi nhìn thấy những số mẫu thiết kế quần áo này, cô chỉ mới biết vài ngày sao có thể nhanh có nhiều mẫu như vậy chứ.

Nhưng mà hình như những mẫu này vẫn chưa được hoàn thiện, nhìn vẫn hơi quen mắt.
- Đây là những mẫu ngày xưa tôi thiết kế, giờ tôi cần chỉnh sửa và hoàn chỉnh lại chúng ạ.
Thì ra là vậy, nhìn cô lần nữa anh nghĩ nếu cô nghiêm túc và hứng thú với công việc này như vậy thì tốt nhất anh nên để cô có một không gian riêng tư
- Vậy tôi đi trước, chúc may mắn.
- Vâng, cảm ơn! Tạm biệt ngài.
Sau khi Cao Lãnh Khang rời đi, Giao Uyên bắt đầu ngồi xuống ghế thiết kế lại hết toàn bộ những mẫu quần áo mà cô đang có.

- Y Y, mau gọi trợ lí Ngô vào đây hộ tôi nhé
Miệng nói nhưng mắt cô vẫn dán vào cái máy tính không hề chuyển động
- Giám đốc, cô có gì căn dặn ạ?
Trong lòng Ngô Tu Kiệt đúng là ghét người con gái đang ngồi dán mặt vào cái máy tính kia nhưng mà anh ta rất nghiêm chỉnh trong công việc.

Anh ta không hề tỏ thái độ chán ghét ra bên ngoài, chỉ đơn giản nói giọng cung kính và xa cách mà thôi.
- Anh cầm cái này, đây là một số bản thảo cần thiết cho những mẫu thiết kế tôi sắp ra mắt, nhanh nhất là cuối tháng này anh phải chuẩn bị người mẫu và thiệp mời, một buổi trình diễn thời trang cho những mẫu này sẽ diễn ra.
- Nhưng mà thưa giám đốc, những buổi trình diễn của công ty và người mẫu đều là của tập đoàn khác mà chúng ta kí hợp đồng, chỉ có tập đoàn Shine mới có sàn trình diễn riêng thôi ạ.
Ngô Tu Kiệt cầm một số giấy tờ trong tay, anh ta không hề liếc nhìn nó mà chỉ chăm chăm nhìn người con gái ngồi đối diện, đúng là đẹp thật, nhưng mà nhỡ đẹp mà độc thì… trong nội tâm anh ta thầm nghĩ cô chỉ là đang ra vẻ ta đây mà thôi.
- Ồ vậy sao? Thế thì bắt đầu ngày hôm nay cử hành xây dựng nó đi là vừa.

Công ty này cũng sẽ có buổi trình diễn và người mẫu riêng, trong khi đang dựng tam thời hôm đó chúng ta sẽ chuẩn bị nó trên một chiếc du thuyền.

Công ty của tôi sau này, tôi sẽ không để nó phải chịu thiệt thòi.
- Chuyện này, cô chắc chứ giám đốc?
- Sao lại không? Anh mau rút vốn trong công ty để chuẩn bị đi, những vốn này chắc chắn tôi sẽ bồi đắp đầy đủ thậm chí là nhiều hơn!
Nói xong câu này cô dùng anh mắt kiên định nhìn thẳng vào mặt Ngô Tu Kiệt khiến anh ta ngẩn người xong lại trở nên bối rối vô cùng.
- V…vâng, à ờm tôi sẽ chuẩn bị ngay thưa giám đốc
- Ừm, trong công việc anh nên tập trung hơn tôi biết có rất nhiều người không thích tôi và thấy tôi không phù hợp với công việc này và anh cũng vậy.
Dừng một lúc, đôi mắt kiên định rũ xuống, mặt không đổi sắc nói tiếp
- Nhưng tôi nói trước, đừng đem cảm xúc cá nhân vào trong khi đang làm việc.

Tôi nói chắc anh hiểu, đúng chứ trợ lí Ngô?
Ngô Tu Kiệt kinh ngạc, anh ta đã giấu nó thật kín kẽ, tại sao con người này lại nhìn thấu được nội tâm của anh chứ?
“Cô ấy đúng là không giống những cô gái ngoài kia.

Quả thực rất thông minh, trên người lại còn mang theo rất nhiều bí ẩn khó tả, rốt cuộc cô ấy là người như thế nào, ánh mắt… mình không thể nhìn ra tâm tư trong ánh mắt ấy…”
Anh ta thầm suy nghĩ, bây giờ anh ta đột nhiên muốn tìm hiểu người con gái trước mắt, sự chán ghét đối với cô cũng dần phai mờ khi anh nhìn vào những mẫu thiết kế của cô.

Chúng cũng khá tỉ mỉ đi.
- Vâng thưa giám đốc, tôi sẽ thay đổi, sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc!
Cô chỉ nói ừm rồi anh ta hơi cúi đàu chào cô, thẳng người bước ra ngoài.
Nhanh như vậy, trong hôm nay cô thành công có được sự tin tưởng của hai người trợ lí và thư kí riêng của mình.
\~\~\~\~
Đang vẽ lại các mẫu thiết kế trên máy tính bảng thì Hứa Nhã Kì gọi, Giao Uyên dừng bút nghe máy
- Alo, tiểu Kì hả?

- Tớ đây, cậu ăn trưa chưa đó?
Nghe Nhã Kì nhắc đến ăn trưa Giao Uyên mới chợt nhớ ra, nhìn lên đồng hồ đã điểm 12h rồi.

Cô vậy mà lại quên cả ăn, đây là lần đầu tiên đó ạ, là lần đầu tiên cô quên ăn đó.
Nhớ lại khi xưa ở Trương gia, Giao Uyên hay xem những người mẫu trên sàn diễn lớn, cái cô để ý chính là những bộ trang phục trên người họ, không biết từ lúc nào đã nuôi lớn một mơ ước làm thiết kế thời trang.
Khi cô bắt đầu suy nghĩ và thiết kế những bộ trang phục đang có thì cô đã nhốt mình trong phọng tận 2 tháng không hề bước xuống nhà.

Nói là tự nhốt nhưng mỗi lần mở cửa ra là một đống đồ ăn đập ngay vào mắt, nên cô chưa từng quên ăn hay uống gì.

Cuối cùng mất từng đấy thời gian thì cô đã gần hoàn thành xong bộ thứ 3.
Bây giờ là thực sự tập trung vào việc chính cô vậy mà làm hăng quá quên cả ăn.
- E, đừng có nói với tớ là cậu chưa ăn nha
- Hơ hơ…tớ cũng không ngờ mình lại quên mất
- Cậu đang nói thật đó hảa??? Cậu mà cũng quên ăn sao?
Cầm điện thoại
- Cậu có nhất thiết phải hét to như thế không hả? Cậu dịu dàng với người ngoài còn tớ toàn bị cậu la cho điếc hết cả tai đây nè, có phải cậu đối xử bất công với tớ không?
- Ùm ha, mà cậu giờ rảnh không? À mà thôi để cuối tuần tớ gọi sẽ gọi cho cậu sau nhé.

Cậu cứ tập trung làm việc đi.

Cố lên nha!
- Cảm ơn cậu nhé tiểu Kì, vậy hẹn cậu cuối tuần gọi lại nha.

Bai bai
- Ok bái bai
Tắt điện thoại, Giao Uyên bây giờ mới cảm thấy bụng mình hơi đói nhưng mà công việc còn đang dang dở cô lại không nỡ rời ghế

Cộc cộc cộc
- Mời vào.
Trần Hoạ Y đi vào trên tay có một khay đồ ăn và một bình trà.
- Giám đốc, tôi thấy cô không ra khỏi phòng chắc là chưa ăn gì đúng không ạ? Tôi có gọi một phần cơm cho cô, nếu cô không chê thì…
- Không không không, tôi không chê đâu, đúng lúc tôi cũng đang rất đói đây, dù sao đây cũng là gioè nghỉ ngơi, cô đã có lòng chuẩn bị thì tôi nhận.

Cảm ơn cô nhé Y Y.
- Ơ, giám đốc đừng khách sáo, không cần cảm ơn đâu ạ.

Tôi không ngờ cô lại chăm chỉ đến mức quên luôn cả ăn đó.
- Bây giờ đâu phải giờ làm việc cô cứ tự nhiên gọi tên tôi, không vấn đề gì cả
Giao Uyên cầm hộp cơm và bình trà lên nở nụ cười tươi khiến ai đó đã ngưỡng mộ càng thêm ngưỡng mộ.
“Cứ tưởng cô ấy rất khó tính ai ngờ lại dễ thương và thân thiện như vậy.

Một người vô cùng nghiêm túc trong công việc ngoài giờ thì lại như một người khác vậy, tính cách của cô bé này khiến mình cảm thấy nên tôn trọng cô nhiều hơn”
Trần Hoạ Y quyết định âm thầm bên cạnh giúp đỡ Giao Uyên hết mình đơn giản vì cô ấy nghĩ Giao Uyên vô cùng xứng đáng có được vị trí này, có được sự tôn trọng của tất cả mọi người.
Vì khi ở bên cạnh cô ấy ai cũng có thể cảm nhận được sự chân thành của cô đối với công việc rất nghiêm chỉnh, nhận ra được bên trong con người ấy chứa đựng rất nhiều thứ không tả hết khiến người ta không khỏi thán phục.
Có thể thấy mặc dù nhỏ tuổi nhưng lại khiến cho mọi người nhìn vào như một cái gương để noi theo, từ cách làm việc cho đến cách cư xử giao tiếp bên ngoài cho thấy cô thực sự là một người thông minh.
Một người sếp thực thụ đấy…