Loạn Thần Dưới Váy - Thi Sơ Phong

Chương 37



Người bị tống trong Chiếu ngục, chỉ có một số rất ít có thể sống sót đi ra.

Ở đây không có một luật lệ thành lời nào cả, tất cả hình phạt đều dựa theo ý tưởng của Hoàng đế, nghiêm hình cực hình ở đây chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa.

“Đô đốc, xin mời.”

Thẩm Chiếu Độ bước vào lao ngục u ám ẩm ướt dưới lòng đất, trên mỗi bức tường đều treo những dụng cụ tra tấn khủng khiếp, thứ chảy trên nền đất dường như không phải là nước, mà là dòng máu ấm nóng.

“Muốn đánh bao nhiêu trượng?”

Quản ngục phụ trách dụng hình thấp thỏm nói: “Bệ hạ nói, trước tiên đánh ba mươi trượng. Nếu như Đô đốc không chịu nhận sai, lại đánh thêm ba mươi trượng nữa.”

Thẩm Chiếu Độ cởi mãng phục ra ném qua một bên, khom người nằm xuống ghế dài: “Tới đi, trực tiếp đánh ta sáu mươi trượng.”

Quản ngục hoảng hốt: “Đô đốc, chuyện này, vậy làm sao…”

Một người hiện đang là võ quan nhất phẩm, khoác trên người mãng phục Hầu tước, hơn nữa Hoàng đế cũng không phải muốn lấy mạng Thẩm Chiếu Độ, quản ngục làm sao dám đánh sáu mươi trượng đây?

“Ngươi có đánh hay không?” Thẩm Chiếu Độ chờ một lúc không khỏi sốt ruột, “Ngươi không đánh thì đổi lại để ta đánh ngươi cho.”

Bảo hắn nhận sai cái gì cơ?

Hắn không cho rằng thiêu hủy thành chỉ là sai, mà còn cảm thấy mình đốt nó quá trễ, đáng lẽ đêm đó ở đạo quán, hắn nên đốt nó cùng với đạo quán luôn.

Thẩm Nghê không nói “Người bằng hữu” của nàng là ai, nhưng nàng từng hứa với hắn, sẽ mang món bánh ngọt ngon nhất ở kinh thành về cho hắn ăn.

Nàng không biết hắn là ai, nhưng còn nhớ lời hứa đó, như vậy là đủ rồi.

Từng gậy nặng nề đánh vào sau lưng hắn, vừa nhanh vừa mạnh. Có lẽ là vì tâm tình được cởi mở, giúp hắn chịu được sáu mươi trượng đau thấu xương nát thịt này.

Hắn cảm giác được máu đang chảy ra, và dường như có hàng ngàn cây châm dài đang đâm vào tấm lưng trầy da sứt thịt của hắn, đâm đến mức khiến hắn đầu óc choáng váng, ngay cả toàn bộ sức lực của hắn như thể hoàn toàn bị rút cạn, khô cạn nứt nẻ.

Cai ngục đưa hắn đến một phòng giam gọn gàng nhất trong Chiếu ngục, còn chu đáo trải một lớp cỏ khô và bông gòn dày trên giường đá.

Từ xa xỉ sa vào hoàn cảnh khó khăn, Thẩm Chiếu Độ năm lên thứ cỏ châm chích người này, gương mặt tái nhợt không khỏi nhăn lại: “Đánh xong rồi còn không để ta đi à?”



“Đô đốc.” Hắn ta nịnh nọt đến bên cạnh Thẩm Chiếu Độ, khó xử nói, “Bệ hạ chưa nói gì, chỉ có thể để Đô đốc chịu ấm ức ở lại đây mấy ngày. Nhưng bệ hạ vẫn đau lòng cho Đô đốc, người phái thái y tới mang theo sang kim sang dược thượng hạng, tiểu nhân lập tức bôi thuốc cho Đô đốc.”

“Cút.” Hắn híp mắt lại khẽ gầm gừ uy hiếp, “Toàn bộ cút ra ngoài, ta là người mà những tên tay chân bẩn thỉu như các ngươi có thể đụng vào sao?”

Vết thương lành rồi, đến khi hắn trở về Hầu phủ còn có thể được Thẩm Nghê hết lòng chăm sóc sao?

*

Mặc dù Thẩm Chiếu Độ thường xuyên không có nhà, nhưng nói thế nào thì hắn cũng là trụ cột của Hầu phủ, lần này hắn đi, toàn bộ trên dưới Hầu phủ bao phủ một bầu không khí sốt ruột như có như không.

Chiếu ngục được cấm vệ canh chừng nghiêm ngặt, nơi đó nước lửa không vào được, đầy rẫy dịch bệnh và đủ loại cực hình tra tấn khiến người nghe phải kinh hoàng.

Thẩm Chiếu Độ thật sự có thể sống sót bước ra khỏi Chiếu ngục sao?

Giữa mùa xuân là thời điểm thích hợp nhất để thả diều giấy, Thẩm Nghê bày một cái án thư ra trước Lương đình ở hậu viện, nàng ngồi dưới tàng cây chép [Kinh Tam Quan].

“Tam nguyên ủng hộ, vạn thánh cùng minh, xá tội hóa giải tai ương chướng ngại.” Thị nữ đứng một bên hầu hạ mài mực không nhịn được đọc ra thành tiếng, nhỏ giọng hỏi, “Phu nhân, đây là cầu phúc tai qua nạn khỏi cho Hầu gia sao?”

Tay Thẩm Nghê thoáng dừng lại, mực ở đầu ngòi bút lập tức tụ lại thành một vết nhòe vệt tròn đen trên mặt giấy.

Thị nữ lập tức khụy gối cúi người nói xin lỗi: “Nô tỳ nhiều lời rồi.”

“Không sao.” Thẩm Nghê đặt bút lông xuống, ngẩng đầu nhìn về phía tốp năm tốp ba con diều giấy bên ngoài bờ tường.

Cho dù con diều có bay cao hơn nữa, nó vẫn bị trói buộc bởi một sợi chỉ.

“Các ngươi lo lắng cũng là điều khó tránh khỏi, dù sao thì…”

Nàng chưa từng thấy có người nào có thể đi ra từ trong Chiếu ngục.

Cộng thêm tối hôm đó, Thẩm Chiếu Độ đã đi vào trong đó cả hai ngày đêm, nhưng trên dưới Hầu phủ vẫn không hề nhận được một chút tin tức gì.

Không có giáng tội, cũng không có người đến bảo bọn họ đến Chiếu ngục đón Thẩm Chiếu Độ về, nàng cũng đang sốt ruột.

Trần phương trượng chưa bao giờ thất tín, Thẩm Chiếu Độ rơi vào Chiếu ngục, lúc nào không trốn đi thì còn đợi lúc nào nữa?



Tối nay, chậm nhất là tối nay nàng sẽ phải rời khỏi Hầu phủ.

*

[Kinh Tam Quan] tổng cộng chỉ có một nghìn sáu trăm bảy mươi năm chữ, Thẩm Nghê chép năm lần, cuối cùng cũng đã tới xế chiều hoàng hôn buông xuống.

Nàng rửa sạch vết mực trên tay, đột nhiên có âm thành ồn ào truyền đến từ trước sảnh, thị nữ chạy vọt vào một cách lỗ mãng: “Phu nhân, Hầu gia trở lại rồi!”

Thị nữ kích động đến mức nước mắt lưng tròng.

Người có thể khiến cả phủ Chiêu vũ hầu cảm thấy yên tâm đã trở lại, Thẩm Nghê thả chiếc khăn trên tay xuống bước ra khỏi Trạc Anh đường.

Dưới ánh trời chiều hào hùng, bước chân của Thẩm Chiếu Độ có chút tập tễnh, nhưng cho dù bước chân hắn có chậm đến đâu thì hắn vẫn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, gió mạnh mới hay cỏ cứng, sừng sững không đổ.

Ánh mắt nàng bỗng cảm thấy chua xót, nhấc váy lên chạy đến trước mặt hắn.

Nhìn ở khoảng cách gần, vẻ tùy tụy mệt mỏi của hắn càng thêm rõ ràng, quầng thâm dưới mắt, phần càm cũng thấy xanh tím, chỉ có đôi mắt kia khi nhìn thấy nàng dường như có tia sáng lóe lên, dịu dàng như nước lặng chảy sâu.

Cô rất muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, mặt mũi đỏ bừng vành mắt hồng hồng, nghẹn ngào: “Ngươi trở lại rồi?”

Thẩm Chiếu Độ chờ đợi lâu như vậy chỉ chờ nàng nói câu nàng, hắn cúi đầu cười với nàng: “Ừ, trở lại rồi.”

Thẩm Nghê chợt cảm thấy đau nhức ở cổ tay giảm đi rất nhiều.

Toàn bộ vết thương trên lưng chỉ mới xử lý đơn giản, lúc từ cổng Hầu phủ đi tới đây, đã khiến cả thể xác lẫn tinh thần Thẩm Chiếu Độ đã kiệt quệ, hắn có thể cảm giác được máu đang rỉ ra, thấm vào đồ lót vải thô và da thịt hắn, mỗi một cử động nhỏ đều là một lần hành hạ.

Hắn nhìn vành mắt của Thẩm Nghê càng lúc càng đỏ, hắn nhịn đau dắt nàng đi lên bậc thang: “Trong Chiếu ngục bữa nào cũng toàn là bánh bao chua, ta sắp chết đói rồi.”

Thẩm Nghê bị hắn chọc cười, dịu dịu khóe mặt, hắng giọng nói: “Ngươi nói như vậy ý là đang nói ta lãng phí thức ăn?”

Còn ghi thù tô mỳ thịt bò chứ gì?

Khi hai người chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, một cơn gió đột ngột thổi vào sau gáy, bước chân của Thẩm Chiếu Độ không hề dừng lại, hắn kéo Thẩm Nghê vào trong ngực nghiêng người tránh qua một bên.

Mũi tên ngầm xé gió lao tới, vụt sát qua bên vai, cắm sâu vào trụ cột to lớn trước cửa.

— QUẢNG CÁO —