Loạn Thần Dưới Váy - Thi Sơ Phong

Chương 5



Cơ bắp dưới móng tay lại căng lên một lần nữa, chân tay của Thẩm Nghê vùng vẫy cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của hắn, rút bàn chân bị hắn kẹp chặt lại đá về phía lồng ngực trần trụi kia.

"Cái tên lật lọng lừa gạt nhà ngươi, được voi đòi tiên! Mang cái thứ đáng ghét kia của ngươi ra ngoài, ra ngoài!"

Thẩm Nghê đã bị chơi đùa đến mệt mỏi không còn sức, một đá này đối với Thẩm Chiếu Độ chẳng qua chỉ là gãi ngứa, không hề ảnh hưởng đến nhã hứng, mà ngược lại bàn chân ngọc mảnh khảnh kia bị hắn bắt lấy, ôm trọn trong lòng bàn tay đặt lên đó từng nụ hôn vụn vặt.

"Ngươi đừng đụng vào ta buông ra!"

Nước bên dưới càng lúc càng chảy ra nhiều hơn, chỉ là qua hai ba lần giãy giụa, Thẩm Chiếu Độ nhiều lần bị ép phải lui ra ngoài.

Dục vọng không được thỏa mãn, hắn dùng một tay ôm cả Thẩm Nghê vào trong lòng, để cho nàng ngồi lên eo mình, sau đó vỗ mạnh lên mông nàng một cái.

"A —— "

Sau một tiếng rên run rẩy mềm mại, hoa huyệt nhầy nhụa lập tức hút lấy hắn càng chặt hơn.

"Chán ghét mà người còn xoắn chặt như vậy sao?" Hắn tìm được một chút mánh khóe, đưa tay xuống bên dưới của Thẩm Nghê, xấu xa xoa nắn hoa hạch của nàng, "Từ đầu đến cuối, người thần không muốn buông tay chỉ có một mình nương nương, vậy sao có thể coi là được voi đòi tiên, lật lọng được chứ?"

Cảm giác tê dại lâng lâng khiến cho Thẩm Nghê hoàn toàn mất đi sức phản kháng, chỉ có thể mặc cho Thẩm Chiếu Độ đỡ lấy lưng nàng, theo từng động tác dẫn dắt của hắn nuốt lấy cây gậy to lớn kia.

Tiêu Linh không phải là người có ham muốn quá nặng, dương vật cũng không đáng sợ như của Thẩm Chiếu Độ, nàng chưa từng trải nghiệm loại tra tấn căng trướng đau đớn như này, chỉ là mấy lần đâm vào rút ra thôi mà nàng chỉ cảm thấy như muốn chết đi sống lại.

Vài giọt nước ấm áp rơi xuống đầu vai Thẩm Chiếu Độ, bàn tay xấu xa đang đặt trên chỗ hai người giao nhau dừng lại, trong điện chỉ còn quanh quẩn tiếng khóc nức nở khe khẽ.

"Rốt cuộc ngươi muốn ta phải như thế nào..."

Nước mắt tuôn rơi càng lúc càng nhiều, cơn hứng tình có lớn đến mấy nữa cũng bị dập tắt.

Thẩm Chiếu Độ dừng lại tất cả động tác, nàng gương mặt của Thẩm Nghê đang vùi trên cổ mình ra, đôi má hồng đào của nàng đã loang lổ toàn nước mắt, giọt sương còn đang đọng trên hàng mi dài, khóc đến hoa lê đái vũ, người thấy đều phải thương.

*梨花带雨 Hoa lê đái vũ: Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Nàng cụp mắt xuống hít hít mũi, giọng nói đứt quãng: "Các ngươi ỷ vào việc thắng trận, chiến lợi phẩm ngươi cũng đã lăng nhục rồi, rốt cuộc ngươi còn muốn cái gì nữa? Ta không có cái gì hết, các ngươi không thể buông tha cho ta sao..."

Thẩm Chiếu Độ nghe thấy lời oán giận này thì nhíu mày.

Hắn thừa nhận khởi binh mưu phản là chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng hắn có lúc nào lăng nhục chiến lợi phẩm?

"Người đừng khóc."

Thẩm Chiếu Độ nói xong câu này, hắn không biết nên nói cái gì nữa.

Hắn mười tuổi đã quy y làm võ tăng, mười bốn tuổi gia nhập đội quân của Tĩnh vương, cả cuộc đời của hắn phần lớn thời gian đều đánh đánh giết giết, chuyện có thể sử dụng đao kiếm giải quyết hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng, chuyện dỗ dành người khác như này đối với hắn mà nói còn khó hơn lên trời.

Nhưng hắn không đành lòng để Thẩm Nghê khóc đáng thương như vậy.

"Có lẽ người cảm thấy đây là lăng nhục, nhưng đối với ta mà nói đây là hoan ái, không hề có ý muốn làm nhục người." Hắn cứng ngắc thừa nhận lòng mình, đồng thời cũng chú ý đến biểu cảm của Thẩm Nghê, "Ta nói không buông tay cho người không phải là muốn mạng của người..."



Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Thẩm Nghê, nhỏ giọng dịu dàng nói: "Ta muốn nàng trở thành Chiếu vũ hầu phu nhân."

*Khúc này tỏ tình nên mình để xưng hô nàng nha.

"Càn rỡ!" Thẩm Nghê lập tức thay đổi thái độ nhu nhược, hất bàn tay đang lau nước mắt cho mình ra, "Ta đã gả cho Tiêu Linh làm thê của chàng ấy, mười năm trước đã vậy, mười năm sau cũng sẽ vẫn vậy, ngươi đừng mơ mộng hão huyền!"

Giọt nước mắt vừa chuẩn xác rơi trúng xuống ngón tay vô tình bị lau đi, sắc mặt Thẩm Chiếu Độ trầm xuống, phản ứng có chậm đến đâu hắn cũng hiểu ra được Thẩm Nghê đang giả vờ đáng thương.

Hơn nữa lại nghe thấy nàng nhắc đến cái tên Tiêu Linh này, lửa giận càng dễ dàng bốc lên đến ngút trời, hắn lần nữa đè bả vai Thẩm Nghê ép nàng ngồi xuống, đâm mạnh vào trong.

"Gả cho hắn làm thê?" Thẩm Chiếu Độ nắm lấy gáy nàng ép nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mình, "Nếu hắn thật sự xem nàng là thê của mình, vì sao nàng vào cung mười năm rồi vẫn không ngồi được vào vị trí trung cung?"

"Không liên quan đến ngươi!"

Thẩm Nghê bị nói trúng vảy ngược, nàng cũng để lộ ra bộ mặt hung dữ, cựa quậy vùng ra khỏi bàn tay đang giữ lấy mình, há miệng cắn lên cổ Thẩm Chiếu Độ.

Nữ tử quanh năm được nuôi dưỡng trong khuê các không thể gây ra bất kỳ uy hiếp nào đối với Thẩm Chiếu Độ, hắn mặc cho nàng gặm cắn, bàn tay nắm lấy bờ mông đầy đặn bên dưới, rút ra cắm vào càng dữ dội hơn.

"Tên hôn quân đó chỉ mà một kẻ hèn nhát tham sống sợ chết, những lời hứa hẹn với nàng dù có nhiều hơn nữa thì có lợi ích gì! Tại vì sao hắn không lập nàng làm hoàng hậu, đó là bởi vì nhà ngoại đường tỷ của nàng trong tay nắm giữ trăm ngàn binh quyền. Trong lòng hắn nàng còn không bằng cả binh quyền! Đây chính là tên phế vật nàng yêu mười năm!"

"Ngươi im miệng cho ta!"

Giữa tiếng bạt tai vang dội, mặt của Thẩm Chiếu Độ bị đánh quay qua một bên.

Gió ngừng thổi, ánh nến cũng không dám đung đưa, ngọn lửa run rẩy, e sợ bị cơn lửa giận của hai người ảnh hưởng đến.

Thẩm Nghê thấy Thẩm Chiếu Độ không nhúc nhích, nàng có chút không xác định được nên phải làm gì, muốn chạy như lại không dám chạy, nhưng lại sự Thẩm Chiếu Độ đột nhiên gây khó dễ, tiến thoái lưỡng nan.

"Ta im miệng thì sự thật sẽ thay đổi sao?"

Sắc mặt Thẩm Nghê lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Thẩm Chiếu Độ quay mặt qua bình tĩnh nhìn nàng, trong đôi mắt thâm trầm của hắn nổi lên một cơn cuồng phong.

“Nếu như nàng là thê tử duy nhất của hắn…” Thẩm Chiếu Độ nghiêng người đè Thẩm Nghê lên đệm cói, chậm rãi rút dương vật căng đau ra, cuối cùng thúc một cú vào thật sâu, một lần nữa bắn dương tinh vào trong mật huyệt của nàng.

“Vậy vì sao lại nằm dưới người ta đón nhận hoan ái.”

Lần này bàn tay giơ lên thật sao không rơi xuống mặt Thẩm Chiếu Độ được nữa, hắn đỡ được chỉ bằng một tay, rồi trực tiếp kéo Thẩm Nghê lại trước mặt mình.

Thẩm Chiếu Độ đang định mở miệng thì cửa gỗ đổ nát vang lên tiếng gõ cửa dè dặt, bên ngoài truyền tới giọng nói rất nhỏ: “Đô đốc, cửa cung sắp đóng, chúng ta nên rời đi rồi.”

Thượng Thập Nhị Vệ là cấm quân, nếu lúc cửa cung đóng mà vẫn còn ở bên ngoài cung, sẽ không tránh được bị hạch tội điều tra tầng tầng lớp lớp.

Thẩm Chiếu Độ rút đồ của mình ra, chất dịch nhờn trắng đục lập tức chảy ra từ miệng huyệt đang run rẩy, tấm đệm cói đầy bụi bị thấm ướt một mảng lớn, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập mùi dâm mị.

Tất cả phần vạt áo trước y phục của Thẩm Nghê đều bị hắn xé thành vải vụn, cảnh xuân dạt dào bên trong lồ lộ, chỉ liếc mắt một cái đã khiến lòng người xao động.

Thẩm Nghê cảm nhận được ánh mắt không đứng đắn của Thẩm Chiếu Độ, nàng vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay của hắn, kéo kéo y phục lại xem thường nói: "Đô đốc vẫn nên lên đường sớm một chút đi, nếu không cửa cung đóng rồi, ngươi dẫn cấm quân đi đâu không biết tung tích, vậy thì chỉ chờ Hoàng đế tru di cửu tộc các ngươi trừng phạt tội mưu đồ phản nghịch đấy."

Thẩm Chiếu Độ cười cười không nói gì, hắn đứng dậy nhặt áo choàng lên phủ lên trên người nàng, còn bản thân chỉ khoác lên người kiện quan bào rồi đi ra cửa điện.



Hơi nóng như thiêu đốt bị cuốn đi, cửa điện mở ra để lại một kẽ hở, gió núi lạnh lẽo thổi vào bên trong đại điện rộng lớn trống không. Thẩm Nghê không khỏi rùng mình một cái, cũng không kiểu cách kéo áo choàng khoác lên vai mình.

Không lâu sau, Thẩm Chiếu Độ lại mở cửa đi vào, Thẩm Nghê đang đỡ lấy hương án đứng dậy, nhưng đôi chân lúc nãy bị ma sát đến sưng lên, cẳng chân trắng nõn run rẩy đến đáng thương, mềm nhũn không có sức, suýt chút nữa là ngã xuống.

"Gấp cái gì." Thẩm Chiếu Độ tiến lên trước ôm lấy eo nàng đỡ nàng đứng vững, "Mặc y phục tử tế, ta mang nàng trở về Hầu phủ."

Thẩm Nghê đẩy lồng ngực của hắn ra: "Ngươi trở về Hầu phủ của ngươi, liên quan gì đến tra đâu, cút đi!"

Thẩm Chiếu Độ thấy nàng lại phản kháng, sắc mặt hắn trầm xuống, không để ý quan bào vẫn còn phong phanh, một tay vồ tới ôm ngang eo Thẩm Nghê lên, bế nàng đi ra ngoài đại điện.

"Thẩm Chiếu Độ, ngươi nổi điên cái gì thế, ta đã gả đi làm thê người khác, ngươi cưỡng ép ta thế này còn có vương pháp không hả!"

Thẩm Chiếu Độ quanh năm chinh chiến sa trường, bắp thịt cứng rắn, một chút giãy giụa này đối với hắn mà nói thì chỉ như gãi ngứa, về cơ bản hắn không thèm để vào trong mắt.

Trong màn đêm, cấm vệ bị dẫn lên núi xếp thành hai hàng trước điện Ba Thanh, bọn họ thấy Thẩm Chiếu Độ đi ra, tất cả đều quay lưng lại, không ai dám tiến lên phía trước.

Ngựa bị trói ở trước đình, một tay hắn kéo dây cương, chân giẫm lên bàn đạp, kẹp chặt cánh tay một hơi ôm cả Thẩm Nghê nhảy lên yên ngựa.

Sau khi ngồi ổn định, hắn ôm Thẩm Nghê ngồi lên phía trước mình, ấn gương mặt nàng vào trong ngực mình che chắn cho nàng: “Ngươi dẫn người về cung trước đi, ta sẽ vào cung sau.”

Thuộc hạ ôm quyền đáp “Vâng”, nâng roi ngựa lên cung tiễn hắn rời đi.

“Giá —— "

Tiếng roi ngựa vang lên, con ngựa bị đau hí lên một tiếng, cong chân chạy như bay.

Tiếng gió gào thét không ngừng lướt qua bên tai, Thẩm Chiếu Độ lần nữa giơ roi lên giục ngựa chạy, chuyển động lắc lư cùng với tiếng gió hú giống như con mãnh thú đang tàn phá bừa bãi, nàng chỉ có thể ôm chặt cổ người trước mặt, nhích lại gần một chút tìm kiếm sự che chở.

Thẩm Chiếu Độ cúi đầu nhìn người rúc trong áo choàng rộng lớn, nụ cười trên khóe môi càng càn rỡ.

“Sợ sao?”

Thẩm Nghê không đáp lại hắn, lại nhắm mắt càng chặt hơn.

“Đừng sợ, cho dù có té xuống cũng có ta đỡ ở bên dưới.”

Hắn nói xong, cánh tay ôm sau lưng nàng càng siết chặt hơn một chút, lồng ngực nóng rực dán lên gương mặt bị gió thổi lạnh như băng của nàng, ngay cả nhịp tim đập mạnh mẽ đều đặn cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Mặt trời đã sớm xuống núi, trong núi đã không còn một tia nắng, Thẩm Nghê hé đôi mắt ra nhìn lại phía sau, Dưới cổng núi cao chót vót của đạo quán còn có vài ngọn đuốc rải rác, nhưng theo khoảng cách ngày càng xa, chúng dần tan vào màn đêm rồi biến mất.

“Ta sẽ phái người mang đồ của nàng về Hầu phủ.”

“Không cần.”

Thẩm Chiếu Độ bị từ chối quá đột ngột, hắn cụp mắt xuống, Thẩm Nghê ngồi trong lòng anh có đôi lông mày nhu thuận, ánh mắt liên tục rơi vào khoảng không phía sau: “Ta sẽ trở về nơi này.”

Nàng ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn: “Chắc chắn.”

— QUẢNG CÁO —