Tề Thiên nhìn Bạch Cốt Vương có vẻ nguy hiểm rồi nhìn Hùng khinh bỉ nói : " Có bộ xương khô mà cũng bị đánh bầm dập! Ăn hại."
"Mẹ! Giỏi thì mày đập nó đi." Hùng chừng mắt, rồi ánh mắt hắn thay đổi nhìn sang Nghi Huyên đang đứng gần đó cười thân thiện : " Người đẹp! Lâu rồi không gặp ngày càng xinh ha."
Bạch Cốt Vương dậm chân lao tới tấn công Hùng ngay khi tên này định ngả lời cưa gái.
Binh!
Hùng lấy Thục Phong Kiếm đỡ lấy cú đấm uy lực rồi lùi lại ngay sát Nghi Huyên khiến nàng lùi lại tránh nén.
Tề Thiên không bỏ lỡ cơ hội chiến đấu, thấy Hùng bị đánh văng ra thì lập tức dùng Kim Cô Bổng tấn công Bạch Cốt Vương tới tấp.
Binh! Binh! Binh!
Hùng thấy Nghi Huyên đề phòng mình liền nghi hoặc hỏi : " Sao ngươi nhìn ta ghê vậy? Ta có phải mấy kẻ hiếp dâm đâu."
Nghi Huyên đảo mắt dò xét Hùng một hồi rồi từ từ cởi khăn che mặt để lộ khuôn mặt tuyệt trần diễm lệ khiến Hùng thổn thức.
"Biết ngươi đẹp rồi! Che mặt lại đi không có thằng nào nhìn thấy rồi hóa điên thì ta không chịu trách nhiệm đâu nha." Hùng cố kiềm lòng nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể bởi ngay cả hắn cũng không kìm được trước sắc đẹp của nàng. Họa chăng là do hắn tiếp xúc với toàn là mỹ nhân khuynh thành nên cũng phần nào chịu được.
"Ngươi không bị như lần trước?" Nghi Huyên thấy thái độ bình tĩnh của Hùng nằm ngoài dự tính của nàng liền hỏi.
"Lần nào?...à nhớ rồi. Lần đó không biết sao ta lại hành động như vậy. Thật xin lỗi ngươi."
Tề Thiên bị đánh văng vào tường, nhìn thấy Hùng đang đứng tán gái thì quát : "Mẹ thằng chết bằm. Tao đánh quái dùm mày còn mày đứng đó tán gái à."
Ặc! Hùng miễn cưỡng lao lên tấn công Bạch Cốt Vương, Hồng Nghi Huyên cũng đến hỗ trợ.
Dù là ba đấu một nhưng do chênh lệch cấp độ, Bạch Cốt Vương vẫn dễ dàng bán hành cho cả ba mà không tốn nhiều sức.
Thiên An đang bước đi trong hành lang của phủ thành chủ, trên vai nàng là Hồng Tước ở dạng chim sẻ béo ú. Vừa đi Thiên An vừa hỏi : " Hồng tỷ! Ta thấy chàng gọi ngươi như vậy. Phải chăng ngươi có thể hóa thành dạng người?"
Hồng Tước gật đầu rồi lại lắc đầu, ánh mắt buồn bã hiện rõ. Thấy vậy, Thiên An nói tiếp : " Cha ta có nói rằng linh thú khi đạt cấp Đế thì sẽ rất thông minh, nghe hiểu tiếng người thậm chí còn nói được. Ta thấy ngươi hoàn toàn đủ điều kiện vừa nêu trên chỉ trừ nói tiếng người. Không lẽ ngươi là Đế điểu?"
Đáp lại Thiên An vẫn chỉ là một cái gật và lắc từ Hồng Tước. Nàng hót lên mấy tiếng buồn bã.
Về đến phòng mình, Thiên An tiến đến tấm gương luôn bị che bởi tấm vải trắng mà nàng lâu không dùng đến.
"Đừng buồn! Ta đưa ngươi đến một nơi này đảm bảo ngươi sẽ thích." Thiên An cười xinh đẹp, nàng kéo tấm vải xuống rồi kích hoạt tấm gương, vốn là một linh cảnh riêng của nàng.
Sau đó cả hai cùng tiến vào linh cảnh, là công chúa Hà Thành thì mấy cái như linh cảnh riêng hay thánh bảo thì đều trong tầm tay nàng. Vì thế mà có rất nhiều nam nhân mơ tưởng về nàng một phần vì nàng đẹp, một phần vì khối gia tài mà bọn chúng có thể hưởng sau khi làm con rể thành chủ.
"Ấy đâu có! Ta chỉ sợ thằng này nóng tính rồi phang liều thôi." Hùng chữa thẹn, hắn đã có chút sơ xuất để lộ một chút điểm yếu nhưng không biết là hai người bọn họ thực sự biết nay không.
Trong khi Hùng đang chữa thẹn, Tề Thiên đã lao tới ăn miếng trả miếng với Bạch Cốt Vương.
Hùng nghi hoặc đánh giá : " Sao bỗng nhiên nó mạnh hẳn lên vậy nhỉ? Vừa nãy còn ăn hành ngập mồm mà giờ đánh ngang ngửa rồi."
"Đó là nhờ Bí Kỹ Bạo. Bạo khi kích hoạt giúp người sử dụng cường hóa cả cơ thể trong một hoảng thời gian ngắn. Giúp mượn sức mạnh từ bên ngoài một cách dễ dàng hơn."
"Bá đạo vậy sao? Khi nào rảnh ta cũng phải học vài bộ mới được." Hùng hí hửng khi tìm trong kho tàng bên trong đầu mình và Tiểu Bảo đưa ra một vài loại mạnh mẽ. Vừa giúp cho chiến đấu, vừa giúp chạy thoát thân, còn thêm cả bí kỹ chịch gái sao cho phê nhất.
Sau khi kích hoạt Bạo để dùng Ánh Minh Địa Lôi, Tề Thiên ra sức đánh tới tấp vào đầu Bạch Cốt Vương khiến nó nát vụn rồi tan rã xuống đất.
Bỗng dưới sàn nhà rung lên rồi một vòng tròn hiện ra giữa gian phòng. Cả ba đều tò mò tiến lại chiếc vòng ánh sáng rồi được dịch chuyển lên tầng 2 của Thông Thiên Tháp.
Sau khi được đưa lên tầng 2, cả Hùng lẫn Tề Thiên và Nghi Huyên đều hốt hoảng khi trong gian phòng là hàng chục xác người.
"Là những người tiến vào cùng với chúng ta." Hùng nghi hoặc nói khi nhận thấy những xác chết này vẫn còn hơi ấm, chắc chết chưa lâu.
"Hai ngươi nhìn xem!" Nghi Huyên chỉ tay về phía một bức tượng đá hình người với đôi mắt đang phát ra ánh sáng tím ma mị.
"Đây nữa!" Hùng và Tề Thiên cùng thốt lên và chỉ tay về phía hai bức tượng khác cũng trong tình trạng tương tự.
"Tử vong khí? Tượng đá lại có tử vong khí?" Tề Thiên Nghi hoặc nói.
"Không phải tử vong khí! Đó là trận." Hùng nói, ngay sau đó những bức tượng vốn đứng im thì bỗng cử động rồi nứt ra tấn công ba người bọn họ.
Nhưng chỉ là ba tượng đá Đấu úy. Nên trong giây lát đã bị Hùng, Tề Thiên và Nghi Huyên dùng một chưởng đánh cho vỡ vụn.
Nhưng không hề có vẻ mặt đắc ý nào hiện lên cả, Hùng quay sang nói với hai người kia : " Cầm chân chúng giúp ta! Ta sẽ phá trận."
"Chúng nào?" Nghi Huyên ngạc nhiên hỏi vì cả ba tượng đá đều bị tan nát rồi. Nhưng nàng liền hiểu ra ngay sau đó khi từ dưới mặt đất hiện ra một vòng tròn tím rồi ba bước tượng đá từ từ xuất hiện.
"Đấu Sư!" Tề Thiên cảnh báo, sau đó vung Kim Cô Bổng lao lên đập nát đầu một tên người đá.
Trong khi đó, Hùng đang dùng bàn tay tỏa ra những làn khói xanh để vẽ một hình tròn với họa tiết kì lạ.làn khói xanh là sinh mệnh lực còn sót lại trong linh hồn hắn có được khi sống cùng Ngọc Lan ở Cát Bà Đảo. Điều lạ là sinh mệnh lực này không hề hết mà chỉ cạn kiệt sau khi dùng quá tay và sẽ tự nạp lại mà không cần hỗ trợ từ bên ngoài.
Thêm một bức tượng bị đập nát, đứng đối diện Tề Thiên là tên người đá cấp Đại Sư. Lôi điện bắn từng chùm trên tay, Tề Thiên lao đến tung một đòn vào đầu khiến tên người đá vỡ vụn.
"Vẽ sai rồi!" Tiểu Bảo mắng khi thấy Hùng lọ mọ mãi mà không vẽ xong bùa phá trận.
"Ặc! Hồi đi học mình dốt nhất là môn mỹ thuật." Hùng lầm bầm, đưa từng nét nghệch ngoạc khiến Nghi Huyên che miệng cười.
"Tay hơi đau nên vẽ còn chưa chuẩn!" Hùng cười trừ, rồi Tề Thiên bị một bức tượng đá văng về phía Hùng khiến hắn vội nhảy lên né tránh.
Thấy Tề Thiên phun ra ngụm máu, toàn thân tàn tạ thì Hùng mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, hắn quay lại nhìn tên người đá cấp Đại Linh thì bàng hoàng : " Phải nhanh chóng phá trận nếu không cả ba đều vong mạng ở đây."
Nghe thấy vậy, cả Nghi Huyên và Tề Thiên đều đồng loạt xông lên ngăn cản tên người đá. Trong khi đó, Hùng cũng vừa vẽ xong bùa phá trận rồi hỏi Tiểu Bảo : " Dán bùa vào đâu đây?"
Tiểu Bảo đáp : " Trung tâm của vòng tròn màu tím! Đó là nơi kích hoạt Thạch trận."
"Hiểu rồi!" Hùng cầm trên tay lá bùa hư hư ảo ảo rồi đạp đất nhảy lên cao nhằm trung tâm trận rồi dán lá bùa vào giữa.
Rầm! Tiếng bức tượng đá đổ ầm xuống đất ngay trước mặt Tề Thiên và Nghi Huyên. Cả ba nhìn nhau, rồi cùng tiến lên tầng 3.
"Hóa ra leo Thông Thiên Tháp như thành chủ Đại Hoàng nói chỉ là đánh quái rồi qua màn. Game dễ vl." Hùng nghĩ thầm, chợt nhìn sang thấy vẻ mặt không mấy thoải mái của cả Tề Thiên và Nghi Huyên thì vội tìm chủ đề khác : " Chiến đấu cùng các ngươi làm ta nhớ lại trận trung kết ở Hà Thành. Vậy mà đã 2 năm rồi."
Trong phòng của mình, thành chủ Đại Hoàng đang ngồi quan sát một màn hình theo dõi quá trình leo tháp của Hùng, Chương Muôn Rạ đứng kế bên nói : " Tên Ngô Thiên Hùng này quả thật là thiên tài trong các thiên tài. Chiến đấu vượt cấp, thông minh tuyệt đỉnh, giờ còn thêm phá trận với luyện đan. Ta quả là không biết hắn được ai dạy dỗ."
"Đừng tâng bốc hắn! Tuy hắn có nhiều ưu điểm nhưng cũng rất nhiều nhược điểm mà đối thủ dễ dàng nắm bắt được." Thành Chủ Đại Hoàng nói, nhìn chiếc nhẫn không gian trên bàn mỉm cười.
Chương Muôn Rạ hiểu ý thành chủ, gật đầu rồi hỏi tiếp : " Ngài tước đoạt hết bảo vật của hắn với mục đích cho hắn tự thân vận động? Nhưng tiểu công chúa vẫn nén đưa hắn Thục Phong Thánh Kiếm phòng thân."
Thành chủ cười mà không đáp, tiếp tục quan sát diễn biến xảy ra trên nàm hình rồi hơi kinh ngạc nói : " Đã lên tầng bốn rồi? Mà khoan là tầng 5, bọn nhóc này làm ta hơi bất ngờ đấy."
Chương Muôn Rạ cũng trầm trồ : " Trước đến giờ không ai có thể leo Thông Thiên Tháp nhanh tới mức này. Chúc mừng thành chủ đã thu được nhân tài."
Bên trong ngọn tháp khổng lồ, sau khi dễ dàng vượt qua tầng ba và tầng 4. Hùng, Tề Thiên và Nghi Huyên tiến thẳng lên tầng năm và choáng ngợp trước khung cảnh hiện ra trước mắt.
Một chiếc bàn với đầy sơn hào hải vị chim quay gà tần nem công chả phượng được đặt giữa gian phòng rộng lớn. Mùi hương của thức ăn tỏa ra khắp phòng khiến ai ngửi thấy cũng chỉ muốn lao đến ngấu nghiến ngay lập tức.
Nhưng cả Hùng, Tề Thiên và Nghi Huyên đã phát hiện ra điều bất thường nên chưa ai nhúc nhích. Hùng nghi hoặc cảnh báo : " Cẩn thận có bẫy."
Một ngọn tháp trong bí cảnh 10 năm khai mở một lần lại có bữa ăn thịnh soạn bày ngay trước mặt ba kẻ tỉnh đòn. Chỉ có thằng ngu mới tin kia là thức ăn thật.
"Mẹ thằng đầu đất nào nghĩ ra cửa ải này quả đúng óc chó!" Hùng thầm mắng, hắn cầm một hòn đá ném vào mâm thức ăn nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Tề Thiên thận trọng tiến đến xem xét, dùng Kim Cô Bổng trọc trọc vào con gà quay vàng rộp thơm lừng. Thấy hai tên ngáo ngơ làm trò ngớ ngẩn, Nghi Huyên mắng : " Hai ngươi làm gì vậy? Chỉ là thức ăn thôi mà."
Nàng tiến đến xé cái đùi gà quay bỏ vào miệng nhai ngon lành.
Hùng chưa kịp ngăn lại thì phát hiện cách ăn của Nghi Huyên có điều khác lạ, càng ăn càng điên cuồng hơn.
Tề Thiên cũng nhìn ra vấn đề rồi nhìn Hùng, cả hai không cần nói cũng hiểu nàng bị thứ gì đó điều khiển. Hùng nhanh chân tiến lại ngăn nàng thì bị trúng một chưởng lùi lại.
"Đừng ăn thứ đó! Ngươi không thể ăn." Hùng lại xông vào ngăn cản, tay hắn ôm lấy eo nàng kéo ra xa khỏi bàn đồ ăn. Tề Thiên liền đạp đổ cái bàn khiến đồ ăn vung vãi khắp nơi rồi vào thế phòng thủ.
"KHÔNG! ĐỒ ĂN CỦA TA." Nghi Huyên bỗng gào lên bằng giọng đau khổ, mắt nàng bỗng hóa thành một màu trắng dã kinh dị hung hăng vùng vẫy như muốn thoát khỏi tay Hùng.
"Cô bé này bị thứ gì đó nhập vào khiến cơ thể mất kiểm soát rồi." Lão khỉ già nói với Tề Thiên. Ngay sau đó, đống đồ ăn như có gì đó điều khiển bay lơ lửng lên không trung rồi lao tới tấn công Hùng và Tề Thiên. Lại có thêm một tiếng cười như của con nít tinh nghịch phát ra vang vọng.
"Không lẽ là hắn đang trêu đùa chúng ta?" Tề Thiên quay sang nói với Hùng, vẫn đang giữ chặt Nghi Huyên, hương thơm trên người nàng phả thẳng vào mặt khiến Hùng phê pha.
Quay sang nói với Tề Thiên : " Ý ngươi là kẻ tự xưng Thông Thiên chủ? Rất có thể là hắn."
"Thả ta ra! Ta muốn ăn!" Nghi Huyên gào lên rồi cố gắng vùng vẫy thoát ra.Hùng hết cách, dùng tay đập mạnh vào gáy nàng khiến nàng bất tỉnh.
"Xin lỗi! Ta không thích ra tay với nữ nhân nhưng tình thế bắt buộc." Hùng trầm giọng nói, bế Nghi Huyên đang bất tỉnh trên tay Hùng cảm nhận cơ thể nàng có gì đó bất thường.
Tiếng cười của con nít vẫn vang lên, càng lúc càng gần hơn. Hùng dựng tóc gáy như vừa nhìn lên phía trên trần nhà thì thấy một cô bé khoảng 10 tuổi, da tái nhợt như xác chết cùng đôi mắt mang đầy tà khí.
"Cẩn thận!" Hùng và Tề Thiên vội nhảy sang một bên tránh đi một dòng nước đỏ ngầu từ tay cô bé bắn ra.
"Đồ ăn ngon như vậy mà các ngươi lỡ phí phạm!" Cô bé cất giọng nói, âm thanh như tiếng mic bị dè.
Cô bé nói tiếp : " Có muốn chơi một trò chơi không? Nếu các ngươi thắng thì ta sẽ để các ngươi đi."
"Còn nếu bọn ta thua?" Hùng hỏi.
"Thì các ngươi sẽ trở thành thức ăn của ta! Hihi." cô bé đáp, vẫn giọng nói dè dè khó nghe.
"Ặc! Bọn ta không đồng ý." Tề Thiên quát, hắn dậm mạnh chân xuống đất rồi lao tới chỗ cô bé tung một đấm mạnh khủng khiếp.
Binh!
Không phải là tiếng cô bé bị đấm văng đi và là tiếng nắm đấm của Tề Thiên va vào người cô bé nhưng cô bé vẫn đứng ở đó. Lộn ngược nhìn về phía Hùng cười một điệu cười bí ẩn.
"Tên ngông cuồng! Đi chết đi." Cô bé gạt tay một cái khiến Tề Thiên văng ra đập mặt vào tường rồi bị dòng nước đỏ ngầu phủ lên toàn thân để lộ mỗi cái đầu.
"Mẹ kiếp! Ta không ra được." Tề Thiên mắng thầm, hắn càng vùng vẫy thì có cảm giác càng bị thứ nước đỏ ngầu kinh dị kia ép chặt vào tường.
Hùng thấy vậy, mặt liền đanh lại nói : " Ta đồng ý! Mau thả thằng kia ra."
"Phải thế chứ! Nhưng đợi khi nào xong ta sẽ thả hắn xuống." cô bé vui mừng nói, rồi nhún chân nhảy từ trần nhà xuống ngay trước mặt Hùng khiến hắn thận trọng lùi lại.
Cô gái nói tiếp, vừa nói vừa chắp tay sau mông y như một bà cụ non : " Trò chơi đơn giản lắm! Chỉ cần ngươi đoán được tên của ta là ngươi thắng!"
"Chỉ thế thôi à? Không có gì kịch tính hơn sao?" Hùng hỏi thêm.
Cô bé lắc đầu : " Phải! Nếu đoán đúng thì ta sẽ thả các ngươi đi. Nếu đoán không ra thì các ngươi toi đời." vừa nói vừa cười khiến Hùng không khỏi tò mò liệu đây có đúng là một bé gái hay là một con quỷ đội lốt bé gái.
"Linh!"
Cô bé thắc mắc : " Linh gì?"
"Ngươi tên Linh. Ta đoán đúng chứ?" Hùng nhắc lại bằng giọng đầy tự tin.
"Không...không thể nào!" Cô bé ngã khụy xuống đất như không tin vào tai mình.
Nhìn điệu bộ khó hiểu của cô bé, Hùng lùi lại đặt Nghi Huyên xuống để nàng ngả vào tường rồi sẵn sàng vào tư thế chiến đấu.
"Ngươi nói dối! Ta sẽ giết ngươi." Cô bé gầm lên, cơ thể bỗng trở lên cao lớn lạ thường. Khuôn mặt biến đổi xấu xí như mặt quỷ, há cái miệng đầy răng ra rồi lao tới tấn công Hùng.