Lôi Kéo

Chương 66



Một khoảng thời gian lâu sau, Lâm Thanh Nhạc cũng không gặp lại Yên Đới Dung ở công ty nữa.

Sau đó một lần tình cờ chạm mặt ở quán quán cà phê bên ngoài công ty, lúc đó bụng cô ta đã hơi lớn, nhưng lần đó khi hai người bọn cô chạm mặt nhau trừ gật đầu ra thì cũng không nói gì khác.

Hôm nay là một ngày thứ bảy khác.

Cơm nước buổi trưa xong, Lâm Thanh Nhạc bắt taxi đến một trung tâm mua sắm, hôm nay cô đã hẹn một người ở đây.

“Tiểu Tuyền.” Lâm Thanh Nhạc xuống xe đi đến cửa, thấy một chàng trai đang đứng bên cạnh cửa, cậu ta lặng lẽ đứng tại chỗ cùng một chú chó dẫn đường ngồi kế bên.

Hạ Tuyền nghe thấy âm thanh, trên mặt lộ ra ý cười: "Chị đến rồi."

Lâm Thanh Nhạc: "Tại sao chỉ có mình em ở đây?"

Hạ Tuyền: "Em để chú Trần về trước."

Chú Trần là tài xế thường đưa đón Hạ Tuyền đi ra ngoài, Lâm Thanh Nhạc gật đầu, nói: "Được rồi, chúng ta đi vào thôi."

"Vâng."

Hôm nay đến đây chủ yếu là vì tuần sau đến sinh nhật của Dương Dĩ Tư, Hạ Tuyền muốn tự mình mua quà cho cô ấy. Nhưng cậu ta lại không nhìn thấy, càng không biết nữ sinh thích gì, nên đã liên lạc với Lâm Thanh Nhạc, muốn cô giúp đỡ.

Lâm Thanh Nhạc đương nhiên sẽ không từ chối, vì vậy đã hẹn gặp Hạ Tuyền ở đây vào cuối tuần.

“Em có ý kiến ​gì không, về chuyện chọn quà theo kiểu gì ấy?” Lâm Thanh Nhạc hỏi.

Hạ Tuyền: "Em không biết... Chị cảm thấy mua cái gì thì tốt?"

"Chà, gì được nhỉ."

“Xin đợi một chút!” Vừa lúc định đi vào cửa trung tâm thương mại, một nhân viên bảo vệ đã tiến lên ngăn cản bọn cô lại, nói: "Xin chào, nơi này của chúng tôi không thể mang thú cưng vào.”

Lâm Thanh Nhạc nói: "À, xin lỗi, đây không phải là thú cưng, mà là một chú chó dẫn đường ạ."

Bảo vệ liếc nhìn Hạ Tuyền, lúc này mới nhận ra cậu ta không nhìn thấy, nói: "Chó dẫn đường?"

Lâm Thanh Nhạc nói: "Đúng vậy, chó dẫn đường được phép vào những nơi công cộng một cách hợp pháp."

Bảo vệ quan sát hai người bọn cô từ trên xuống dưới mấy lần, hiển nhiên anh ta chưa gặp phải tình huống này bao giờ.

Lâm Thanh Nhạc thấy vậy liền nói với Hạ Tuyền: "Giấy chứng nhận của Dương Dương."

Hạ Tuyền: "À à!"

Hạ Tuyền vội vàng lấy giấy tờ trong túi xách ra, Lâm Thanh Nhạc lấy ra đưa cho nhân viên bảo vệ xem, nói: "Đây là giấy chứng nhận của nó."

Nhân viên bảo vệ nhìn một chút, có chút tò mò nhìn về phía chú chó, nói: "Ồ... như vậy, vậy, vậy hai người vào đi."

Lâm Thanh Nhạc nhét lại giấy chứng nhận vào túi xách của Hạ Tuyền, đáp: "Được, cảm ơn anh."

Sau khi đi qua cổng kiểm tra an ninh, Hạ Tuyền mới thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng sau khi có chó dẫn đường cậu ta có thể tự do đi lại, nhưng ngày thường Hạ Tuyền cũng không tới những nơi này.

Hạ Tuyền: "Em còn tưởng rằng nhân viên bảo vệ sẽ không cho em vào."

“Không đâu, đừng lo lắng.” Lâm Thanh Nhạc nói: “Sau này ở chỗ khác nếu có người chặn lại, em cứ trực tiếp lấy giấy chứng nhận ra là được.”

"Được."

Sau đó, cả hai đi dạo quanh một vòng, mỗi khi Lâm Thanh Nhạc đi ngang qua một cửa hàng, cô sẽ nói cho cậu ta bên trong bán món gì. Lúc đi ngang qua một cửa hàng trang sức, Hạ Tuyền dừng lại: "Chị ơi, chị giúp em xem chỗ này chút đi."

"Được."

Lâm Thanh Nhạc đưa Hạ Tuyền đi vào, nhân viên trong tiệm bước đến chào hỏi, khi nhìn thấy Hạ Tuyền và Dương Dương, cô ta hiển nhiên hơi sửng sốt, tuy nhiên cô ta thấy được Dương Dương là một chú chó dẫn đường, nên cũng không ngăn cản gì, đón hai người bọn họ vào.

"Xin hỏi cậu muốn tặng nó cho ai?"

Hạ Tuyền nói: "Tặng cho một cô gái, mười tám tuổi..."

"Vậy thì chúng tôi có rất nhiều vòng tay phù hợp với các cô gái trẻ, để tôi lấy ra cho hai người xem thử."

Hạ Tuyền: "Xin hỏi có kiểu nào tương đối đặc biệt không?"

“Có ạ, gần đây chúng tôi vừa tung ra một mẫu vòng tay có khắc chữ, chính là cái này.” Nhân viên bán hàng đưa cho Lâm Thanh Nhạc xem.

Lâm Thanh Nhạc nhận lấy, đúng là một chiếc vòng tay rất tinh xảo, có khắc chữ ở bên trong, không thể nhìn thấy chữ ở bên trong được trừ khi tháo ra khỏi tay.

Hạ Tuyền: "Chị, thế nào? Nhìn có đẹp không?"

Lâm Thanh Nhạc thử đeo vào: "Ừ, rất đẹp."

Hạ Tuyền: "Vậy chị nghĩ... Dĩ Tư có thích không?"

"Chắc chắn rồi, quà sinh nhật em đưa, làm sao có thể không thích."

Hạ Tuyền mím môi cười: "Vậy em tin chị, lấy cái này đi!"

Nhân viên bán hàng vui vẻ ra mặt nói: "Được ạ, giá cái này là..."

Nhân viên bán hàng đang nói thông tin chi tiết của sợi dây cho Hạ Tuyền, di động của Lâm Thanh Nhạc reo lên, cô bước ra nhận máy.

"Alo?"

Đầu dây bên kia là Hứa Đinh Bạch hỏi: "Em đang ở đâu?"

"Em đang ở trung tâm mua sắm."

"Em đến đó làm gì thế?"

Lâm Thanh Nhạc nói: "Em sao, em đang cùng một anh chàng trẻ đẹp trai đi dạo phố."

“Trai trẻ?” Hứa Đinh Bạch nhàn nhạt nói: “Trẻ cỡ nào?”

"Dù sao cũng trẻ hơn anh~"

Hứa Đinh Bạch nhíu mày lại, nói: "Cho anh địa chỉ."

"Làm gì?"

Hứa Đinh Bạch khẽ hừ một tiếng: "Để anh qua xem thử trẻ cỡ nào."

Lâm Thanh Nhạc buồn cười, nói: "Thôi được rồi, còn muốn tới thật nữa chứ, em đang đi cùng Tiểu Tuyền."

"Em ấy cùng em đi dạo trong trung tâm mua sắm?"

"Đúng vậy, em ấy muốn mua quà cho Dĩ Tư, em đến giúp một tay."

"Ừ, vậy để anh đến tìm bọn em."

“Chúng em cũng mua sắp xong rồi, chuẩn bị đi về, anh không cần đến đâu.” Lâm Thanh Nhạc nói: “Chờ ở nhà đi ~ Dù sao em cũng phải đưa Tiểu Tuyền về nữa chứ.”

……

Vòng tay khắc chữ cần tốn thời gian, nên phải mất vài ngày nữa mới có thể giao cho khách hàng.

Vì vậy, sau khi thanh toán tiền xong, Hạ Tuyền và Lâm Thanh Nhạc bước ra khỏi trung tâm thương mại.

"Chị ơi, em không muốn đi taxi. Em muốn thử bắt xe buýt về có được không?"

Lâm Thanh Nhạc: "Hả? Có rất nhiều người, em có sợ phiền phức không?"

"Em vẫn luôn muốn ngồi thử, nhưng anh trai không cho phép. Nhưng em  vẫn muốn thử đi tàu điện ngầm và xe buýt mà Dĩ Tư thường đi." Hạ Tuyền nói: "Cậu ấy nói vào ngày sinh nhật muốn cùng em đi ra ngoài chơi, nếu đến lúc đó ngay cả phương tiện công cộng em cũng không biết ngồi, không phải sẽ rất xấu hổ sao?"

Lâm Thanh Nhạc không biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hạ Tuyền không còn quá kiềm nén cảm xúc của mình nữa, cô cũng cảm thấy vui mừng.

"Được, vậy chị em mình thử xem sao."

"Được ạ!"

Đối diện trung tâm mua sắm có trạm tàu điện ngầm, Lâm Thanh Nhạc dạy Hạ Tuyền cách quẹt bằng điện thoại di động như thế nào, rồi làm sao chỉ đạo Dương Dương. Bởi vì Dương Dương đã được huấn luyện về phương diện này từ trước, cho nên sau khi ra lệnh, nó sẽ dễ dàng mang Hạ Tuyền vào tàu điện ngầm.

Đây là lần đầu tiên Hạ Tuyền đi tàu điện ngầm, quá trình diễn ra rất suôn sẻ, cậu ta cực kỳ vui vẻ sau khi ra khỏi ga tàu điện ngầm.

"Đi tàu điện ngầm xong còn phải bắt xe buýt nữa. Từ đây đến tiểu khu của em còn phải ngồi thêm bốn trạm dừng nữa, chúng ta sẽ đợi ở chỗ này."

"Vâng!"

Hai người bọn họ đứng đợi khoảng mười phút, chiếc xe buýt chạy ngang qua tiểu khu đến.

Lâm Thanh Nhạc ra hiệu, nói: "Dương Dương, xe sắp tới rồi, đưa Tiểu Tuyền lên xe thôi."

Xe buýt dừng ở phía trước, Dương Dương dẫn Tiểu Tuyền về phía cửa xe.

“Này, chờ đã, chó không thể lên xe.” Hạ Tuyền cùng Dương Dương vừa bước lên xe, tài xế lập tức ngăn lại.

Hạ Tuyền sửng sốt, vội vàng đi lấy giấy chứng nhận ra, nói: "Bác tài, đây là chó dẫn đường cho người mù, có thể lên phương tiện công cộng được ạ."

Bác tài khoảng chừng năm mươi tuổi, cũng không biết nhiều về chuyện này, nhưng khi nhìn thấy có giấy chứng nhận được đưa đến, ông ta liếc nhìn về phía tờ giấy.

Lâm Thanh Nhạc đứng ở phía sau Hạ Tuyền, cũng đang đợi.

Bác tài nói: "Còn có giấy chứng nhận hành nghề nữa à, vậy thì..."

“Ông ơi, cháu sợ!” Một đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi đang ngồi trên, khi nhìn thấy chó liền khóc, núp vào trong ngực ông lão bên cạnh.

Ông lão thấy cháu mình khóc, nhất thời lên tiếng: "Chuyện gì vậy, sao có thể để chó lên đây được, lại còn lớn như vậy!"

Vẻ mặt Hạ Tuyền hơi cứng đờ.

Lâm Thanh Nhạc thấy vậy, vội tiến lên phía trước giải thích: "Xin chào, con chó này không phải là giống chó bình thường, nó là..."

"Cái gì mà không phải chó bình thường chứ! Chó gì thì cũng là chó, người trẻ các người có hiểu biết gì không vậy! Đừng ở đây làm phiền nữa, cháu của tôi còn phải đi học thêm nữa!"

Lâm Thanh Nhạc không phải chưa từng trải qua chuyện như vậy, trước đây khi huấn luyện chó dẫn đường, cô cũng từng bị từ chối lên xe, nhưng khi đó bởi vì cô chỉ là một người giả vờ mù, cho nên cũng không nhất quyết lên xe nữa.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ luống cuống bất lực của Hạ Tuyền, cô thật sự không có cách nào giống như lúc trước rời đi như thế được.

Cô hít sâu một hơi thật sâu: "Ông à, ông có thấy đây là một người mù không? Hơn nữa đây là một chú chó dẫn đường, rất an toàn."

"Cô nói rằng nó an toàn thì an toàn sao, lỡ nó cắn ai đó thì sao?!"

Lâm Thanh Nhạc đáp: "Nó đã được huấn luyện, sẽ không cắn người. Như vậy đi, nếu cháu trai của ông vẫn sợ, chúng tôi có thể đi ra phía sau ngồi cách ông thật xa."

Lâm Thanh Nhạc kéo tay Hạ Tuyền, muốn đi ra sau.

Kết quả đứa bé càng khóc to hơn, ông lão liền đứng dậy ngăn lại: "Ơ, con nhỏ này mày có đi học không đấy! Mang con chó to như vậy lên dọa người khác sao! Nhìn cháu tao khóc này! Mày nói thằng này không thấy đường thì ở nhà đừng đi ra ngoài, còn bày đặt ngồi xe làm gì, gây phiền toái cho xã hội!"

Hạ Tuyền run rẩy, mím chặt môi, không nói gì.

Lâm Thanh Nhạc khó tin nhìn ông già kia, run lên vì tức giận!

Mà những vị khách ngồi phía sau xôn xao nhìn bọn họ, có người xem thích thú, có người lại lộ ra vẻ sốt ruột.

Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn Hạ Tuyền, trong lòng cảm thấy khó chịu, tại sao một người mù lại không thể đi ra ngoài, dựa vào cái gì mà không được ngồi xe buýt chứ, đất nước cũng không có quy định như vậy, người này dựa vào cái gì mà dám nói như vậy!

"Ai nói với ông bị mù thì không thể đi ra ngoài hả? Chúng tôi cứ muốn ngồi xe đấy! Ông tránh ra." Lâm Thanh Nhạc rất tức giận, đẩy ông lão trước mặt ra.

Cô cũng không dùng sức bao nhiêu, nhưng ông già lại ngồi trên mặt đất như thể bị cô đẩy mạnh lắm.

"Chao ôi chao ôi, mày còn dám đẩy tao! Người trẻ tuổi thật đúng là coi trời bằng vung mà! Tao vì cháu trai sợ không cho mày mang con chó này lên đây! Mày không lên được còn đẩy tao!"

"Ông? Tôi không có..."

Bác tài rất khó xử, xe cũng không thể dừng mãi ở đây được, ông ta quay đầu lại nói: "Cô bé à, nếu không trước mắt cô cứ xuống xe trước đi, tôi còn phải lái xe nữa."

"Bác tài, tôi đã đưa ông xem giấy chứng nhận rồi mà!"

"Nhưng giấy chứng nhận của con chó này... nếu không các cô cứ ngồi qua một trạm thôi, trạm sau xuống được không?"

Lâm Thanh Nhạc: "..."

Những lời chỉ trích xấu xa của ông lão, tiếng khóc ồn ào của đứa trẻ, lời khuyên can của tài xế... Cứ ầm ĩ bên tai.

Hạ Tuyền kéo cánh tay Lâm Thanh Nhạc, nói nhỏ: "Chị ơi, thôi quên đi, em không ngồi nữa đâu."

Lâm Thanh Nhạc quay đầu nhìn Hạ Tuyền, ánh mắt của chàng thiếu niên trống rỗng, nắm lấy cánh tay cô có chút run lên: "Tiểu Tuyền..."

“Không sao đâu, đi thôi.” Hạ Tuyền xoay người, “Dương Dương, chúng ta xuống xe đi.”

Ông lão kia vẫn kêu nháo mình bị đẩy, Lâm Thanh Nhạc nhìn bóng lưng Hạ Tuyền, trong lòng lập tức lạnh đi.

"Như ý muốn của ông, chúng tôi xuống xe. Ông không cần phải giả bộ nữa đâu, đứng lên đi."

Ông lão kia chống chế: "Cái gì giả bộ hả?! Mày nói ai giả bộ? Mày không vô lễ đẩy tao mà còn nói vậy à, còn biết tuân thủ pháp luật hay không..."

Cửa xe đóng lại, âm thanh ồn ào của ông ta bị ngăn lại bên trong.

Lâm Thanh Nhạc đứng ở trạm xe, nghe tiếng xe buýt từ từ rời đi, cô không quay đầu nhìn theo, chỉ nhìn chằm chằm cậu thiếu niên đang im lặng trước mắt.

Cậu một mình cô đơn ngồi trên ghế đợi ở trạm xe, sờ đầu của Dương Dương.

Trạng thái của Dương Dương cũng không tốt lắm, khi bị người trong xe quở trách từ chối thì cúp thấp đầu xuống, nhưng trạng thái vẫn tốt hơn Tiểu Du mà trước đó cô mang theo. Lần trước Tiểu Du trở về căn cứ phải an ủi mấy ngày mới hồi phục được lại như cũ.

Lâm Thanh Nhạc hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc của mình rồi động viên nói: "Tiểu Tuyền, không phải xe buýt nào cũng như thế này đâu. Trước đây bọn chị cũng từng mang chó dẫn đường lên nhiều phương tiện giao thông, đều có thể..."

“Chị à, những người như chúng em thật sự gây nhiều phiền phức cho người khác đúng không?” Hạ Tuyền ngắt lời cô.

Lâm Thanh Nhạc giật mình: "Không phải vậy..."

"Sau này em sẽ không ngồi nữa."

Lâm Thanh Nhạc nói: "Thực sự rất hiếm khi như vậy, bọn họ chỉ là thiếu kiến ​thức trên phương diện này thôi, thực tế thì..."

"Em không cần đâu, nếu như lúc này ở bên cạnh em là Dĩ Tư, nhất định sẽ dọa cậu ấy mất. Em, em cũng sẽ cảm thấy khó chịu." Hạ Tuyền cười nhạt, nói: "Cũng may hôm nay có chị ở đây, em mới không có nhiều áp lực lắm."

Lâm Thanh Nhạc mở miệng muốn nói gì đó, nhưng mũi chua xót, không biết nên an ủi như thế nào.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Lâm Thanh Nhạc liếc mắt nhìn, là Hứa Đinh Bạch: "Tiểu Tuyền, chị đi nghe điện thoại một lát, em ngồi ở đây nhé."

"Vâng."

Lâm Thanh Nhạc đứng dậy, đi ra xa một chút trước khi nhận điện thoại.

“Sao lâu vậy em vẫn chưa về?” Giọng Hứa Đinh Bạch từ đầu dây bên kia truyền đến.

Nghe thấy giọng anh, Lâm Thanh Nhạc không còn duy trì sự bình tĩnh lúc nãy bên cạnh Hạ Tuyền được nữa, nói: "Hứa Đinh Bạch, anh đến đón bọn em đi..."

Giọng cô rất buồn rầu, mang theo vẻ tủi thân nữa.

Hứa Đinh Bạch ngẩn ra: "Sao vậy? Bọn em đang ở đâu?"

"Ở trạm xe buýt tại giao lộ số mười hai."

Hứa Đinh Bạch: "Chờ anh, anh tới ngay!"

"Vâng ạ..."

Nơi này cách tiểu khu không xa, lái xe cũng chỉ mất khoảng mười phút.

Hứa Đinh Bạch rất nhanh đã đến, dừng xe trước trạm xe buýt.

Lâm Thanh Nhạc đỡ Hạ Tuyền cùng Dương Dương ngồi vào ghế sau, còn mình thì ngồi vào ghế phụ phía trước.

Hứa Đinh Bạch nhìn thấy hai người bọn họ đều không sao, thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là cả hai đều trông có vẻ rất chán nản.

Lâm Thanh Nhạc thấy Hứa Đinh Bạch muốn hỏi, liền dùng khẩu hình nói với anh: Tí nữa nói sau.

Hứa Đinh Bạch gật đầu, không hỏi nhiều, lái xe về nhà.

Sau khi đưa Tiểu Tuyền về nhà, cả hai quay trở lại nhà của Hứa Đinh Bạch.

Vừa bước vào cửa, Lâm Thanh Nhạc lao vào vòng tay của Hứa Đinh Bạch. Hứa Đinh Bạch hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã ôm chặt cô vào lòng.

"Rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

Lâm Thanh Nhạc ôm chặt eo anh, nghẹn ngào: "Em rất tức giận..."

"Em nói anh nghe xem."

Lâm Thanh Nhạc vùi đầu vào trong ngực anh, im lặng hồi lâu rồi mới kể chuyện vừa xảy ra lúc nãy.

"Tiểu Tuyền chỉ muốn giống một người bình thường, có thể cùng Dĩ Tư ra ngoài chơi vào ngày sinh nhật, em ấy chỉ muốn học cách ngồi xe một chút, chỉ như vậy thôi nhưng vẫn không được." Lâm Thanh Nhạc nói: "Nhìn dáng vẻ em ấy luống cuống khi bị người kia nói như vậy, em rất khó chịu! Còn có Dương Dương nữa, nó chỉ là một chú chó dẫn đường chứ không phải thú cưng, tại sao lại không cho lên chứ!"

Hứa Đinh Bạch sờ đầu cô, nói: "Lão già kia thực sự quá đáng."

"Đúng vậy... Em đã bảo bọn em sẽ ngồi phía sau, không ảnh hưởng đến họ, nhưng ông ta vẫn không chịu, còn nói Tiểu Tuyền như vậy."

Hứa Đinh Bạch nhẹ nhàng thở dài: "Tỷ số thông dụng của chó dẫn đường quá thấp. Rất nhiều người lớn tuổi căn bản còn không biết có chuyện như vậy."

"Vâng… Em biết, nhưng tình huống lúc đó, em thực sự không thể không tức giận."

"Ừ, anh hiểu mà." Hứa Đinh Bạch hỏi: "Vậy em không sao chứ, ông ta nói em đẩy mình, ông ta không làm gì em chứ?"

"Không ạ, sau đó em liền xuống xe, không để ý đến ông ta nữa..." Lâm Thanh Nhạc ngẩng đầu nhìn anh: "Em không sao, trước kia em cũng từng gặp qua tình huống như vậy rồi, nhưng hôm nay lại để cho Tiểu Tuyền gặp được, lại còn nghe thấy những lời đó, chắc chắn bị tổn thương rồi."

Đôi mắt của người trong vòng tay anh đỏ hoe, Hứa Đinh Bạch đau lòng muốn chết, vô cùng hối hận vì lúc nãy mình đã không kiên quyết gọi cô sớm hơn.

Nếu anh ở đó, sẽ không để chuyện này xảy ra.

Hứa Đinh Bạch nhíu mày, trấn an nói: "Anh sẽ nói với Hạ Đàm, để cậu ta chú ý đến cảm xúc của Tiểu Tuyền, em đừng lo lắng quá, không sao đâu. Về chuyện này anh sẽ nghĩ cách."

"Nghĩ cách gì cơ?"

"Về chuyện của chó dẫn đường, rốt cuộc cũng vì mọi người biết quá ít về nó."

"Vâng ạ..."

“Chuyện này để anh lo liệu, em đừng khó chịu nữa nhé.” Hứa Đinh Bạch ôm mặt cô xoa lấy xoa để, lại hỏi: “Vừa rồi ở ngoài em khóc sao?"

Lâm Thanh Nhạc hít mũi một cái: "Em không khóc, không phải khóc đâu."

"Sao mắt đỏ như vậy?"

Lâm Thanh Nhạc quay đầu đi chỗ khác, đáp: "Đây không phải là khóc."

Hứa Đinh Bạch đau lòng hôn nhẹ lên môi cô, nói: "Tốt lắm, cũng may là không khóc, nếu không..."

"Nếu không thì sao?"

"Nếu không anh sẽ đi tìm ông lão kia đến xin lỗi em."

Lâm Thanh Nhạc nhìn chằm chằm anh hai giây, không khỏi nở nụ cười, nói: "Còn tìm đến xin lỗi em nữa chứ... Anh đừng để người ta trả đũa nói anh bắt nạt người ta là tốt rồi."

"Em cho rằng anh dễ để người ta trả đũa như vậy sao?"

Lâm Thanh Nhạc khẽ khịt mũi, đáp: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Hứa Đinh Bạch gõ nhẹ lên trán cô, nói: "Trên đời này chỉ có em mới có thể trả đũa anh, những người khác đừng hòng nghĩ đến."