Tôi search tên shop trong đoạn video, tính mua mấy gói kiều mạch đen để ủng hộ, thế nhưng ngay đến các mặt hàng nông sản khác trong shop cũng đã được bán hết từ lâu chứ đừng nói là kiều mạch, hoàn toàn không còn gì cho tôi vung vẩy thể hiện.
Chẳng phải trọng tâm của việc trợ nông là giúp Thố Nham Tung phát triển tốt hơn ư?
Thế chắc... tôi cũng làm được nhỉ?
Tôi mở cửa phòng họp ra, Hoàng Phủ Nhu đang nói chuyện tạm dừng lại, đợi tôi ngồi về ghế rồi mới tiếp tục ra chỉ thị.
"Đưa tôi brief trước thứ sáu."
Đầu bút bi phác thảo liên tục trên sổ, nhẫn, dây chuyền, vòng tay, ghim cài áo... Tất cả chỉ là hình phác sơ, không có quá nhiều chi tiết. Sau đó, tôi liệt kê ra từng điểm chính ở bên cạnh.
Một, cần thể hiện bản sắc dân tộc;
Hai, quỹ từ thiện;
Ba, tính độc đáo.
Item đáp ứng được cả ba điểm trên... Tôi đánh dấu tích vào ghim cài áo.
"Tôi có ý kiến này." Tôi giơ bút bi lên, giống như một tiếng "suỵt" vô hình trung, căn phòng trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Tôi nhìn đống ghi chú trong sổ, chia sẻ ý tưởng chưa hoàn thiện hẳn trong đầu với mọi người.
"Chắc mọi người đều biết chuyện lần trước tôi đến Thố Nham Tung chứ, đó là nơi tập trung sinh sống của tộc Tằng Lộc, họ có văn hóa 'ấn tín'..." Tôi thuật lại phần tình yêu và gia đình trong "ấn tín", nói xong, tôi dừng lại, bắt đầu trình bày ý tưởng của mình, "Tôi muốn thiết kế mười hai chiếc ghim cài áo dựa trên mười hai tháng theo phong cách Tằng Lộc, gửi gắm vào chúng ý nghĩa cảm động về sự kế thừa lẫn tình yêu. Đồng thời nói rõ đây là một quỹ từ thiện, toàn bộ doanh thu sẽ được quyên góp cho trường Tiểu học Hy vọng ở Thố Nham Tung."
(*) Tiểu học Hy vọng: dự án phúc lợi giúp những nơi lạc hậu, khó khăn xây dựng, điều hành trường học ở Trung Quốc.
"Quỹ từ thiện?" Trợ lý kinh doanh Vivian lập tức hiểu ý tôi, "Giống vòng cổ từ thiện của BVLGARI ư?"
"Đúng thế, nhưng tất nhiên chúng ta không thể bán đồ đắt như vậy." Tôi đứng dậy, kéo tấm bảng trắng xuống, xóa hết chữ đi, "Nó giống sản phẩm văn hóa sáng tạo hơn là đồ trang sức truyền thống, văn hóa dân tộc lâu đời của người Tằng Lộc sẽ trao cho nó nhiều ý nghĩa sâu sắc hơn..."
"Sản phẩm giá trị gia tăng!" Quản lý sản phẩm tổng kết.
(*) Value-added product là sản phẩm được cải tiến để tạo ra giá trị bổ sung cho người dùng.
Tôi búng tay với cậu ta: "Chuẩn."
Tôi nói một cách say sưa hùng hồn, hầu như mọi người đều bị tôi thuyết phục, chỉ trừ Hoàng Phủ Nhu.
"Văn hóa Tằng Lộc không phải loại hình văn hóa phổ biến gì, nó kém hấp dẫn hơn nhiều so với hang đá Mạc Cao Đôn Hoàng, viện bảo tàng Đại Liên hay bất kì một thương hiệu designer toy hay IP game mobile nào. Xét riêng về hiệu quả marketing thôi, việc có nền móng cố định chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với việc xây nên cao ốc từ chỗ đất trống." Cô bình tĩnh phân tích, "Sao lại muốn chọn tộc Tằng Lộc? Chỉ vì cậu đến Thố Nham Tung, thấy trẻ con ở đó cần từ thiện à?"
"Chính vì không ai biết nên chúng ta mới phải quảng bá." Tôi đóng nắp bút lại, ngắm nghía rồi quay về chỗ ngồi, "Còn về lí do tại sao lại chọn tộc Tằng Lộc, thứ nhất là giống như cậu nói, đúng, tôi đến Thố Nham Tung, thấy trẻ con ở đó cần được từ thiện nên chọn quyên góp cho chúng; thứ hai... tôi có qua lại với ngôn quan của họ, nếu cậu ta bằng lòng làm cố vấn văn hóa cho chúng ta, tôi nghĩ sẽ có thêm nhiều cái để cho vào sản phẩm này."
"Ngôn quan?" Tiểu Mã phụ trách mảng quảng cáo marketing vô cùng nhạy bén, "Có phải cái anh 'Tần Già' rất hot hai hôm nay không?"
"Tần Già?" Mọi người ngơ ngác.
Tiểu Mã bắt đầu khai sáng cho họ: "Ôi giời, nhìn là biết bình thường mấy ông bà không hay lướt vid trai xinh gái đẹp rồi..."
Vừa giải thích, cậu ta vừa lấy điện thoại ra tìm ảnh Ma Xuyên cho mọi người chuyền nhau xem.
Sau khi thấy Ma Xuyên trên điện thoại, thái độ của Hoàng Phủ Nhu cũng hòa hoãn hơn: "... Cũng không phải là không thực hiện được dự án này, nếu cậu ta có thể phối hợp PR, chúng ta sẽ tiết kiệm được rất nhiều chi phí quảng cáo."
"Chúng ta có danh tiếng, còn họ có lợi ích, hai bên đều đạt được thứ mình cần, tôi nghĩ làm được đấy." Vivian nói.
Hai tay nắm hai đầu bút lông đặt lên bàn, tôi mỉm cười với mọi người, nói: "Tôi rất vui khi mọi người có thể thống nhất ý kiến nhanh như vậy, vấn đề duy nhất bây giờ là... Tôi phải làm thế nào để thuyết phục cậu ta."
Hoàng Phủ Nhu ngớ ra: "Khoan đã, cậu chưa nói chuyện này với cậu ta à?"
Tôi nhìn cô ấy, nhún vai đáp: "Tôi mới nghĩ ra ý tưởng này cách đây mười phút trước thì sao nói với cậu ta được? Với cả tôi bảo, 'nếu' cậu ta bằng lòng, 'nếu'..." Tôi chỉ bút lông vào quản lý sản phẩm, giao nhiệm vụ: "Đưa tôi bản kế hoạch sản phẩm trước thứ sáu, tôi sẽ cầm bản kế hoạch này đi thuyết phục ngài ngôn quan của tộc Tằng Lộc."
Tuy tôi và Ma Xuyên có mối quan hệ khá "thân", thế nhưng trong kinh doanh chỉ nói chuyện làm ăn, tôi không thể đi tay không đến gặp cậu ta được.
"Chuyện này..." Quản lý sản phẩm họ Hàn, là người được Hoàng Phủ Nhu tuyển vào, cậu ta nghe tôi nói vậy thì vô thức nhìn cô. Hoàng Phủ Nhu gật nhẹ với cậu ta, cậu ta mới mỉm cười nhận việc.
Bình thường tôi không quan tâm đến sự vụ của studio lắm, cứ là chuyện không liên quan đến sở thích của mình tôi đều quẳng cho Hoàng Phủ Nhu, thế nên tôi cũng không trách phản ứng này của họ.
Tôi ném bút lông lên bàn, đứng dậy nói: "Nếu tôi có thể thuận lợi thuyết phục được ngôn quan tộc Tằng Lộc, kế hoạch này sẽ được tiếp tục đẩy mạnh. Nếu tôi không thuyết phục được cậu ta, mọi người không cần hỏi tôi có nên tiếp tục nữa hay không, cứ coi như tôi chưa từng đề cập đến chuyện này."
Thứ sáu, bản kế hoạch của quản lý Hàn được gửi vào mail tôi đúng như kì hạn, chẳng qua nó bị khô khan và hơi cũ rích giống như văn mẫu. Vì việc viết và gửi lại mất quá nhiều thời gian, thế nên tôi đành tự sửa lại một bản khác dựa trên phần nền của cậu ta trong đêm.
Sửa xong, tôi không vội đến chỗ Ma Xuyên mà gửi trước phần nội dung chung của bản kế hoạch cho cậu ta qua tin nhắn, hỏi dò ý kiến cậu ta, nhận được câu trả lời "Cân nhắc chút đã" của cậu ta rồi, tôi mới nhờ người gửi bản kế hoạch giấy đến Đại học Hải thành.
Tôi không rõ cậu ta cần suy nghĩ cụ thể trong bao lâu nên chỉ biết hồi hộp, lo lắng chờ đợi phản hồi.
May sao Ma Xuyên cũng không bắt tôi phải đợi quá lâu, ngay trong buổi tối nhận được bản kế hoạch, cậu ta đã chủ động gọi điện cho tôi.
Thân phận của cậu ta quá đặc biệt, nếu muốn hoàn thành dự án này thì còn rất nhiều điều cần phải chú ý, mà nói qua điện thoại thì không hết được, thế nên cậu ta mong có thể gặp trực tiếp để trao đổi chi tiết.
Tôi liếc đồng hồ, bảy giờ tối, không sớm cũng không muộn, là thời điểm thích hợp nhất để bàn chuyện công việc.
"Sao cậu không đến nhà tôi rồi chúng ta từ từ bàn bạc?" Khi nói câu này, tôi thậm chí còn hơi nín thở.
Ma Xuyên im lặng một lúc mới đáp: "Được."
Tôi nhẹ nhõm hẳn: "Thế tôi ở nhà chờ cậu."
Cúp máy xong, tôi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp gọn gàng mặt bàn bừa bãi, đặt gối ngay ngắn, vứt hết thức ăn ôi thiu trong tủ lạnh... Đợi tôi quét lướt qua nhà một lượt xong, Ma Xuyên cũng đã tới nơi.
Vì trong nhà bật điều hòa trung tâm nên tôi chỉ mặc mỗi cái áo len mỏng, Ma Xuyên đi vào, chắc cũng thấy hơi nóng nên cởi chiếc áo khoác ngoài màu đen ra, vắt trên tay.
"Đưa tôi đi, tôi treo lên hộ cậu." Tôi chìa tay ra với cậu ta.
Ma Xuyên cảm ơn rồi đưa áo khoác cho tôi.
Tôi bảo cậu ta ngồi chỗ tùy thích, sau đó cầm áo vào phòng ngủ, treo nó lên mắc áo.
Bộ quần áo chỉ hơi đung đưa trước mặt nhưng tôi đã có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương nồng đượm ở nơi chóp mũi. Tôi lại gần ngửi kĩ, phát hiện mùi thơm này đến từ chuỗi áp khâm gỗ đàn hương mười tám hạt cậu ta đeo trên ngực.
Thêm cả chuỗi này nữa, cậu ta đã đổi ba hay bốn cái áp khâm rồi nhỉ? Gì mà điệu vậy ta... Sao hồi đi học mình không phát hiện ra thế?
Ra khỏi phòng ngủ, Ma Xuyên ở trong phòng khách không ngồi xuống mà đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn vọng ra khung cảnh bên ngoài.
Căn hộ chung cư của tôi có vị trí địa lý khá đẹp, vì ở trên tầng cao, nhìn ra cái là thấy ngay ba tòa nhà nổi tiếng nhất của Hải thành, thế nên ai đến nhà tôi cũng rất thích nhìn ra view bên ngoài cửa sổ.
"Cậu muốn uống nước ngọt hay trà?" Vừa hỏi, tôi vừa đi vào bếp.
"Nước ấm là được." Giọng Ma Xuyên truyền đến từ phía sau.
Một chốc sau, tôi cầm một cốc nước ấm với một ly whisky quay lại phòng khách, nước ấm đặt trước mặt cậu ta, còn whisky thì tự cầm trong tay.
"Cậu thích uống rượu thật nhỉ." Tầm mắt cậu ta dừng trên tay tôi, nói, "Chúng ta còn việc chính phải bàn, cẩn thận kẻo say."
Tôi định bảo chỉ uống một ly whisky này thôi thì không gây ảnh hưởng đến mức ấy, nhưng nhìn vào đôi mắt đen thẳm của cậu ta, trong đầu tôi lập tức nhớ lại buổi tối hôm đó, ở ngay nơi cách sau tôi ba mét, chuyện cậu ta làm với tôi...
Tôi ho nhẹ một tiếng, đặt nhanh ly rượu xuống bàn trà, mới nhấp một ngụm mà cơ thể đã nhanh chóng nóng lên.
"Biết rồi." Tôi kéo cổ áo len, khó chịu dời mắt.
Không ai trong chúng tôi nhắc đến chuyện của mấy hôm trước, tôi không nói vì thấy có đề cập cũng chỉ vô dụng. Cậu ta quẳng tôi ở sảnh, rõ ràng không sợ tôi phát giác ra điều khác thường, cũng không quan tâm tôi sẽ hỏi gặng cậu ta về chuyện đó, cậu ta luôn biết cách ứng phó với những chuyện đã qua. Cậu ta không nhắc đến... cậu ta không nhắc đến mới là bình thường.
Tôi lấy laptop ra, vừa trao đổi với Ma Xuyên, vừa thực hiện việc ghi chép. Ma Xuyên tỏ ý cậu ta có thể làm cố vấn văn hóa cho chúng tôi nhưng sẽ không tham gia vào bất cứ hoạt động, chương trình livestream nào liên quan đến bán hàng.
Tôi ngẩng đầu lên khỏi máy tính, trêu chọc nói: "Thế sao hai hôm trước cậu lại tham gia? Nghiêm Sơ Văn còn gửi video livestream của cậu cho tôi, nhiều view lắm."
Ma Xuyên ngưng lật bản kế hoạch, từ biểu cảm đến giọng nói đều lộ ra vẻ bực dọc mãnh liệt: "... Họ nói đây là một phần của hội thảo nghiên cứu, ai cũng phải tham gia, học tập và đúc kết."
Bảo sao lần trước lúc tôi hỏi công nghệ số chấn hưng nông thôn có phải livestream bán hàng không, cậu ta lại không muốn trả lời, xem ra lúc đó họ đã thông báo cho cậu ta là phải đích thân tham gia livestream rồi.
"Ừ, thế không livestream." Tôi kí hiệu để khi soạn hợp đồng, bên pháp lý sẽ thêm phần này vào.
Sau đó, chúng tôi tiến hành thảo luận đầy đủ, chi tiết về việc sử dụng chuẩn mực của "Tần Già", nơi mà hình ảnh cá nhân của cậu ta có thể xuất hiện, cùng với những yếu tố có thể và không thể sử dụng trong mười hai chiếc ghim cài áo.
Xác nhận ti tỉ thứ xong thì đã là gần mười hai giờ đêm, cậu ta không nói đến chuyện phải về, mà tôi cũng không nhắc cậu ta là buổi thảo luận đã kết thúc.
Thậm chí tôi còn lấy pad ra, tính tranh thủ xác định thành tố của mười hai chiếc ghim cài áo kia.
Địa điểm chuyển đến bàn ăn, tôi và Ma Xuyên ngồi đối diện nhau, tôi bảo cậu ta mô tả khung cảnh mỗi tháng của Thố Nham Tung trong trí nhớ mình, sau đó nhanh chóng design ghim cài áo theo miêu tả của cậu ta.
"Tháng một trời đông tuyết phủ, khắp nơi bị bao bọc trong một màu trắng xóa. Đôi lúc dưới mái hiên sẽ đóng cột băng, phải cẩn thận đập xuống không là sẽ rơi vào người..." Ma Xuyên cẩn thận nhớ lại, nói với tông giọng bình thường nhạt nhẽo, nhưng khi kết hợp cùng thì lại rất hấp dẫn, "Mái hiên ở chính điện cao quá, rất khó vệ sinh, tôi tìm đồ hỗ trợ mãi nhưng không thấy cái nào. Chẳng biết hai năm trước Tiểu Diên tìm đâu ra một cây tre dài lắm, dễ dùng nhưng lại cất cồng kềnh..."
"... Tháng tư, băng tuyết tan chảy, anh đào dại trong thung lũng nở rộ, đây là thời điểm căng tràn sức sống nhất trong năm ở Thố Nham Tung. Ngày lễ lớn nhất của tộc Tằng Lộc, 'Lễ Lộc Vương đản sinh' diễn ra vào tháng tư, tương đương với Tết Âm lịch của người Hạ các cậu."
"... Tháng bảy là mùa hè nhưng Thố Nham Tung vẫn rất mát mẻ, nho với việt quất đã vào mùa thu hoạch, nấm trên núi cũng mọc nhiều, người Tằng Lộc có câu thành ngữ 'tháng bảy vừa đến, miệng há không ngậm', có nghĩa là sang tháng bảy, đồ ăn nhiều quá, miệng há ra không khép lại được."
"... Tháng chín thời tiết lạnh dần, hồng trên cây ăn không hết mà còn nhiều thì người ta sẽ xâu từng quả lại để làm hồng treo. Trước kia Thố Nham Tung khan hiếm vật tư, bánh ngọt chẳng có mấy, hồng treo là món ăn vặt được trẻ em Tằng Lộc ưa thích nhất."
"... Tháng mười hai là tiết Đông Phong, ngày lễ lớn thứ hai của tộc Tằng Lộc, hôm ấy mọi người sẽ dậy thật sớm, lên đền xin cháo, sau đó nhận phước lành từ tôi..."
Theo lời cậu ta, bản phác thảo của mười hai chiếc ghim cài áo cùng với các hình dạng và thành tố khác nhau từ từ hiện lên trên pad, thế nhưng nó vẫn rất thô và các chi tiết còn cần cân nhắc lại.
Tôi thấy Ma Xuyên chống cằm, ánh mắt hơi trống rỗng, biết cậu ta buồn ngủ thật, tôi hất cằm, bảo cậu ta ra sô pha nằm.
Ở Bằng Cát, tối nào cậu ta cũng đi ngủ vào lúc chín giờ, giờ đã quá thời gian ngủ của cậu ta một cách trầm trọng, cậu ta trụ được đến bây giờ đúng là không phải dễ dàng gì.
Cậu ta không từ chối, đứng dậy ra sô pha nằm xuống.
Tôi cúi đầu quệt hai nét, thỉnh thoảng lại nhìn gương mặt đang ngủ say trên sô pha của cậu ta, không biết từ lúc nào, tôi đã không còn vẽ ghim cài áo nữa mà chuyển sang kí họa cậu.
Mãi đến khi ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót, nắng sớm ló dạng, tôi mới dừng bút, vươn vai.
Tôi bước đến cạnh Ma Xuyên, nhìn gương mặt say ngủ của cậu ta chăm chú, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng điên rồ.
Như sau khi tôi giả say, dù làm gì với tôi, Ma Xuyên cũng giả vờ cho đến cùng, vậy... nếu giờ tôi hôn cậu ta, cậu ta sẽ tiếp tục giả vờ ngủ, hay là sẽ mở mắt đẩy tôi ra?
Tuy chỉ là một câu hỏi nghi vấn, nhưng trong phút chốc khi ý tưởng này được hình thành, tôi đã quỳ một gối xuống sô pha, cúi người xuống gần Ma Xuyên, quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải kiểm chứng nó.
Một tay tôi chống ghế số pha, một tay khác đỡ sườn mặt cậu, từ từ áp môi mình xuống.
Hai đôi môi chạm vào nhau, tôi chờ một lúc, không thấy có sự chống cự hay phẫn nộ quở trách nào. Khóe môi không kiềm được mà nhếch lên, tôi biết, cậu ta sẽ hành xử theo cách đầu — Miễn là tôi không quá phận, cậu ta sẽ luôn là người đẹp ngủ trong rừng.
Tuy nhiên, việc có quá phận hay không hoàn toàn là do chủ quan cá nhân. Dù đã tự nhắc nhở bản thân là phải cẩn thận, phải cẩn trọng, thế nhưng đại não tôi đã hoàn toàn bị hormone adrenaline và dopamine khống chế, vốn chỉ định chà sát chút thôi là được, thế nhưng tôi lại sơ sẩy, chuồi toàn bộ đầu lưỡi vào trong.
(*) Chủ quan cá nhân chỉ ý thức và tinh thần con người.