"Đây không phải trang sức cao cấp à?" Ma Xuyên cúi đầu nhìn mô hình vòng trên cổ mình, nghi hoặc hỏi: "Không đắt ư?"
"Không đắt, chỉ... mấy ngàn thôi." Tôi sợ bảo đắt cậu ta sẽ không nhận, thế nên cho dù nói dối tôi cũng không dám báo giá năm chữ số.
Nhưng có vẻ mấy ngàn tệ với vị ngôn quan tộc Tằng Lộc này cũng là quá đắt, hoặc nói, cậu ta không tin món đồ này chỉ có giá vài ngàn tệ.
"Đắt quá, tôi không thể tùy tiện nhận đồ của cậu được." Cậu ta chạm vào mô hình, vừa nói, vừa nhẹ nhàng kéo xuống, cuối cùng vẫn từ chối khéo.
Tôi hơi sốt ruột: "Hồi trước tôi cũng hay tặng cậu váy đấy thôi, cậu vui lắm mà?"
Cậu ta nhíu mày: "Tôi vui gì chứ? Với cả cuối cùng tiền cho server test cũng được hoàn lại..."
Cậu ta lập tức im bặt như thể nhận ra mình đã lỡ lời.
Tuy cả hai đều biết đối phương là ai trong《Đảo Hỏi Đáp》, thế nhưng chúng tôi chưa từng đề cập chuyện này với nhau dưới thân phận là Bách Dận và Ma Xuyên.
Có thể ban đầu là vì ngại và ghét, nhưng sau đó nó dần trở thành một sự hiểu ngầm không cần nói ra. Bảy năm trôi qua, thoạt đầu nó giống như một điều cấm kỵ không ai được phép nhắc đến, nhưng hiện tại, quan hệ giữa tôi và Ma Xuyên đã dịu xuống, nó có chiều hướng bỏ lệnh cấm.
Chẳng qua, giống như điều khó khăn nhất với trẻ con khi học đi là những bước chân tập tễnh đầu tiên, để Ma Xuyên có thể thoải mái trò chuyện với mình, tôi không còn cách nào khác ngoài kiên nhẫn, không thể ép buộc, càng không thể hấp tấp.
Thứ ngăn cản giữa chúng tôi là một con sông dị thường hung hiểm, bao la rộng lớn chứ không phải là khoảng cách xa xôi, sự khác biệt sắc tộc, hay là một điều gì đó đơn giản như giới tính. Trên bề mặt sông đóng một lớp băng dày trông có vẻ cứng cáp an toàn, tôi ở đầu này, còn Ma Xuyên ở đầu bên kia.
Chúng tôi cẩn thận dò dẫm, mỗi bước lại một gần nhau hơn, càng bước càng bớt sợ dòng sông chảy xiết bên dưới.
Thấy giờ Ma Xuyên không muốn nói về game nên tôi cũng không đào sâu vào chủ đề này: "Trang sức châu báu làm ra là để cho người diện, cho ai đeo mà chẳng là đeo? Vốn dĩ tôi cũng không định bán chiếc vòng cổ này, thay vì cất vào két cho bám bụi, thà rằng tôi cho người thích hợp nhất đeo nó còn hơn."
Fan Hàng Gia Phỉ mà nghe thấy câu này chắc sẽ tức hộc tiết cho xem, nhưng tôi không quan tâm, đồ tôi tôi tự quyết, tôi muốn cho ai thì cho người đấy. Hoàng Phủ Nhu có nổi cáu rồi muốn giải tán với tôi vì quyết định này tôi cũng chấp nhận.
"Tôi..." Ma Xuyên chưa kịp nói gì thì điện thoại tôi đã đổ chuông.
Tôi nhìn, thấy là số lạ, tưởng cuộc gọi rác nên không nghe mà ấn nút tắt luôn.
"Chốt thế nhé, cậu cứ đeo vòng đi, hôm nào phải tham gia triển lãm..." Tôi chưa nói hết thì điện thoại lại reo, vẫn là số trước, "Phải tham gia triển lãm thì tôi lại mượn cậu về." Tôi cau mày, cuối cùng vẫn bắt máy, "Tôi nghe điện thoại đã."
Tôi nghĩ kể cả không phải cuộc gọi rác thì chắc cũng là điện thoại báo ship gì đấy, không ngờ người gọi lại nằm ngoài dự đoán của tôi.
Đối phương tự xưng là tình nguyện viên ở chùa Kích Trúc, cô ấy gọi điện tới, là vì Giang Tuyết Hàn đã qua đời.
"Ai mất?" Tôi nghe rõ từng câu từng chữ cô ấy nói, nhưng lại không hiểu nổi ý nghĩa của chúng khi kết hợp lại với nhau.
Đối phương ngừng một chút, sau đó lặp lại lần nữa: "Sư cô Huyền Đàn vừa viên tịch rồi."
Tôi không hỏi gì thêm mà lập tức ngắt máy.
Ma Xuyên nhìn cái điện thoại bị tôi siết chặt, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Chắc tôi nhận phải cuộc gọi lừa đảo rồi." Trong đầu tôi nhận định đây là một kiểu chiêu trò lừa đảo mới, nếu tôi còn nghe tiếp, đối phương sẽ từng bước moi ra tài khoản ngân hàng của tôi, khiến tôi sẵn sàng chuyển tiền cho cô ta. Nhưng đồng thời, trong não cũng có một giọng nói thôi thúc tôi hãy đến chùa Kích Trúc để mau chóng xác nhận.
Tôi bước vội ra cửa, vừa nắm lấy tay cầm thì sực nhớ ra là Ma Xuyên vẫn còn ở đây, tôi đã đưa cậu ta đến thì không thể bỏ mặc cậu ta lại như thế này được.
Vì vậy tôi quay lại hỏi cậu ta: "Giờ... giờ tôi phải đến một chỗ để xác minh chút chuyện, chắc phải dừng tham quan ở đây thôi, cậu muốn tôi gọi xe cho về, hay là... đi cùng tôi?"
"Tôi đi với cậu." Không chần chừ nữa, cậu ta cầm hợp đồng lên, sải bước về phía tôi.
Sau khi lên xe, tôi cài định vị, lái thẳng tới chùa Kích Trúc. Trên đường đi, tôi còn gọi điện thoại cho Bách Tề Phong, hỏi dạo này ông ta có tin tức gì của Giang Tuyết Hàn không.
"Mẹ mày? Không, sao bà ấy có thể liên lạc với bố được, mày..."
Ông ta chưa kịp nói hết thì tôi đã dập máy luôn.
Rõ ràng chỉ mới ba giờ chiều, còn lâu mới đến giờ tan tầm cao điểm, thế nhưng đường cao tốc trên cao vẫn cứ đông nghịt xe, hiện tượng ùn tắc diễn ra nghiêm trọng. Khi bị một chiếc xe không bật xi nhan tạt ngang đầu từ làn bên cạnh, cuối cùng tôi cũng không nhịn nổi nữa, ấn còi như điên để phát tiết nỗi bực tức của mình.
Đoàn xe dừng lại không tiến về trước, tiếng còi xe inh tai nhức óc của tôi vang vọng khắp đoạn đường cao tốc.
Giọng nói của cậu ta giống như cơn mưa rào giữa tiết trời nắng hạn trên sa mạc Gobi. Nó dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng tôi, khiến tôi gần như bình tĩnh lại ngay lập tức, bỏ tay ra khỏi còi.
"Xin lỗi, tôi hơi lo..." Lúc này, tôi mới nhớ ra là phải giải thích cho cậu biết rằng mình cần đi đâu mà vội vàng như vậy, "Trước tôi kể với cậu rồi đấy, bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, bố tôi cưới vợ mới, còn mẹ tôi thì đi tu trên ni viện. Suốt bao nhiêu năm nay, mẹ tôi vẫn luôn chuyên tâm tu hành, bà cắt đứt liên lạc với người thân, không gặp ai cả, mấy năm trước bà ngoại tôi bị bệnh nặng, tôi xin bà đến gặp bà ngoại lần cuối, bà cũng không xuất hiện..."
Tôi đợi một ngày một đêm ở ngoài chùa Kích Trúc, thử hết mọi cách, làm loạn tới mức bên chùa suýt báo cảnh sát nhưng bà chỉ bảo tình nguyện viên ra nói với tôi một câu.
"Sư cô Huyền Đàn không gặp khách đâu, thí chủ về đi. Trần duyên đã tận, chớ sinh lo nghĩ."
Được mấy hôm thì bà ngoại tôi mất, cho đến lúc qua đời, bà vẫn ôm nỗi tiếc hận vì không thể gặp đứa con gái kém cỏi duy nhất của mình.
Cũng từ hôm đó, tôi không còn đến chùa Kích Trúc, cũng không còn nuôi ước vọng viển vông, kéo người đã rời bỏ nhân thế kia về với thế giới trần tục này nữa.
"Cậu thấy kì lạ không? Bao nhiêu năm không gặp như thế, việc bà ấy sống hay chết dường như cũng chẳng khác biệt gì đối với tôi, nhưng tự dưng nghe người ta bảo bà không còn trên đời, tôi vẫn không thể chấp nhận được..."
Im lặng nghe tôi nói xong, Ma Xuyên nghĩ ngợi, đáp: "Vì yêu nên mới sinh sầu. Cậu giận bà ấy là lẽ thường tình; giờ lo cho bà ấy cũng là lẽ thường tình. Điều này không mâu thuẫn, đến xem cái cũng ổn, phần nào yên tâm."
Chẳng biết có phải do đúng chuyên môn của cậu ta hay không, mà chỉ bằng mấy câu nói bình thường đơn giản, tôi đã thấy như được an ủi.
"Ừm." Tôi miễn cưỡng cười, không nói gì nữa.
Chùa Kích Trúc không ở Hải thành mà nằm ở một nơi có tên là huyện Trúc, thuộc tỉnh sát với Hải thành. Nơi ấy nổi tiếng với rừng trúc, rất nhiều bộ phim đã lấy cảnh ở đây, chùa Kích Trúc nằm ở nơi sâu nhất trong rừng.
Khi chúng tôi xuất phát đã là ba giờ, đến huyện Trúc cũng năm giờ hơn, trời sầm tối.
Chúng tôi vội vàng lên núi nhưng cửa chùa đã đóng từ lâu, tôi gõ mãi mới có một vị tì kheo ni trung niên trông quen quen ra hé cửa.
"Sư cô Hằng Tuệ, con là Bách Dận, con trai của sư cô Huyền Đàn, hôm nay con nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng mẹ con... bà ấy đã qua đời, con đến để xác nhận xem rốt cuộc chuyện là thế nào."
Hồi trước đến chùa Kích Trúc, rất nhiều lần tôi được sư cô Hằng Tuệ tiếp đón, thế nên cũng coi như là người quen cũ.
"Haizz, đúng là chiều nay sư cô Huyền Đàn... đã viên tịch." Một ngọn đèn nhỏ sáng le lói ở dưới chân cổng chùa, dưới ánh sáng ấy, gương mặt Hằng Tuệ cũng trở nên u ám mấy phần.
Bà thở dài, kể rằng thật ra Giang Tuyết Hàn đã bị bệnh hai năm, bà không nói cụ thể cho tôi biết đó là bệnh gì, chỉ bảo rằng nó khá tệ.
"Hai tháng nay người gầy rộc trơ xương, may mà con không gặp." Đôi mắt của sư cô Hằng Tuệ toát lên vẻ từ bi.
Tôi như bị một tia sét nhỏ đánh trúng, không đau khắc cốt ghi tâm mà chỉ có cảm giác tê dại truyền từ đầu xuống chân, thậm chí còn không nói chuyện lưu loát được.
"Giờ bà ấy đang ở đâu?"
"Hồi chiều được mang đi hỏa thiêu rồi, sau này tro cốt và bài vị của bà ấy sẽ được thờ cúng trong chùa. Nếu về sau muốn... con vẫn có thể tới thăm."
Sư cô Hằng Tuệ thẳng thắn, không quá để tâm vào lời nói, điều đó như một một cú sốc lớn đối với tôi, chân tôi nhũn ra, loạng choạng lùi về sau mấy bước, may có Ma Xuyên đỡ kịp nên mới không bị ngã.
Sư cô Hằng Tuệ hốt hoảng, mở rộng cửa ra chút nữa, ngó ra hỏi: "Con không sao chứ?"
Tôi đờ đẫn lắc đầu: "Không sao ạ..."
Không ngờ đến cả nhìn mặt lần cuối bà ấy cũng không cho tôi nhìn...
Tôi tránh khỏi Ma Xuyên, quay người đi xuống chân núi, loáng thoáng nghe thấy tiếng cậu ta cảm ơn sư cô Hằng Tuệ ở phía sau.
Vẫn nhớ hôm sinh nhật Nghiêm Sơ Văn hồi năm ba, tôi bảo mình sẽ bao chầu nên kêu Nghiêm Sơ Văn gọi Ma Xuyên tới, ba đứa ăn một bữa lẩu ở quán gần trường. Ăn xong ra ngoài, chưa đi được mấy bước thì tôi thấy một con mèo con bị tông chết ở trên đường.
Người khác nhìn tránh còn không kịp, nhưng tôi lại thấy nó đáng thương nên quay về quán lẩu xin một cái túi to, sau đó chạy ra nhặt con mèo.
"Mày xách nó đi đâu?" Nghiêm Sơ Văn đuổi theo tôi, hỏi.
Tôi nhìn láo liên bốn phía, chui vào một đoạn dải cây xanh: "Chôn!"
Trời tối om nên Nghiêm Sơ Văn không vào, thay vào đó là Ma Xuyên đi theo tôi, cậu ta còn giúp tôi lấy cành cây với đá để cùng đào hố chôn mèo.
"Khổ thân quá." Tôi đặt con mèo xuống hố, không kìm được mà thở dài, "Đều là sinh mạng như nhau mà sao kẻ đầu thai thành người, kẻ lại đầu thai thành mèo?"
Mèo nhà còn đỡ, đằng này lại là mèo hoang ăn không đủ no, không có chỗ ở cố định.
Ma Xuyên nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, lẩm nhẩm gì đó trong miệng như đang siêu độ cho cho mèo. Tôi không làm phiền, đợi cậu ta niệm xong, mở mắt ra, rải một nắm đất xuống hố mới vận sức hất toàn bộ đất xung quanh xuống.
"Quả của đời này là do nhân ở kiếp trước, kiếp này trả hết rồi, nhất định kiếp sau nó sẽ được đầu thai vào nẻo tốt hơn."
Tôi phủi tay đứng dậy, nghe Ma Xuyên giải thích thế thì sững người, mất một lúc mới nhận ra là cậu ta đang đáp lại lời mình nói trước đó.
Quả của đời này là do nhân ở kiếp trước, nhân duyên quả báo, chẳng lẽ vì kiếp trước tôi nợ Giang Tuyết Hàn nên đời này mới bị bà đối xử như thế?
Sao tôi lại có cha mẹ như vậy? Nếu không phải họ thì tuyệt biết mấy... Nếu được lựa chọn, tôi thà không có họ làm cha mẹ còn hơn.
"Đinh" một tiếng, tiếng chuông to vang vọng khắp rừng trúc.
Tiếng chuông vang như đánh thẳng vào não tôi, nó như tiếng Phạn từ trên trời rơi xuống, đánh tan mọi chướng ngại để tôi tỉnh táo lại.
Lạc đường biết quay lại, lạc đường biết quay lại... Nếu được lựa chọn, ai lại muốn sống một cuộc đời đau khổ.
(*) Biết ăn năn hối lỗi.
Tôi quay người, nhìn ngôi chùa cổ ở phía sau cùng với Ma Xuyên ở phía dưới ngôi chùa.
Cậu ta mặc đồ đen, đứng trên hàng bậc dài, được rừng trúc bao quanh, nước da trắng trẻo, ngữ quan sắc sảo, khi nheo mắt nhìn tôi, tôi có ảo giác như vẻ đẹp của cậu ta không phải là của người trần.
Thấy tôi dừng lại, cậu ta cũng dừng theo.
Tôi luôn muốn "hôm nay có rượu thì hôm nay uống, ngày mai sầu đến thì ngày mai sầu"*, tận hưởng lạc thú trước mắt, dẫu cho sau này nước cả vượt trời, chỉ cần bản thân vui thôi là được.
(*) Trích "Tự khiển" của La Ẩn.
Nhưng liệu có thực sự đáng để đánh đổi chút vui vẻ ở hiện tại để lấy lại nỗi thống khổ dai dẳng đau đáu trong tương lai?
Tôi là một tên ích kỉ nhút nhát, dòng sông này quá khó vượt, tôi không làm được... Tôi không muốn sau khi vượt qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng mình sẽ chết đuối trong hố băng do chính chân mình tạo ra.
Một cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến hai bên rừng trúc lay động xào xạc.
"Bách Dận?" Hình như Ma Xuyên hơi lo lắng về phản ứng của tôi, cậu ta chau mày, đi về phía tôi.
Có một số chuyện mà có lẽ không nên được bắt đầu.
May là cũng chưa bắt đầu.
"Đi thôi, chúng ta xuống núi tìm chỗ ăn cơm, sau đó tôi đưa cậu về." Khàn giọng nói xong, tôi không đợi cậu ta mà quay người, đi xuống chân núi trước.