Lời Mị Hoặc

Chương 56: "Không bón no em à?"



Edit: OhHarry

Beta: Táo

Tưởng Bác Thư nói người trong tấm ảnh trông rất giống một nghệ sĩ họ Hạ mà anh ta quen. Người đó tên Hạ Minh Bác, là người Hải thành, trước kia làm triển lãm công ty của họ có bộ phận đảm nhận khâu quảng cáo tuyên truyền, anh ta và đối phương từng tiếp xúc qua với nhau, nhưng anh ta cũng không chắc 100% Hạ Minh Bác là người tôi muốn tìm.

Vừa nói chuyện, tôi vừa mở trình duyệt tìm tên của Hạ Minh Bác, đúng như lời Tưởng Bác Thư nói, ảnh chụp hiện ra quả thực giống 70-80% với dáng vẻ trên mặt mề đay.

"Có phiền không nếu em nói cho anh biết em tìm người này để làm gì?" Tưởng Bác Thư ở đầu máy bên kia hỏi.

Tôi suy nghĩ một lúc, giấu danh tính của những người khác, chỉ nói cho Tưởng Bác Thư biết chuyện năm đó Hạ Quân lừa dối một cô gái người dân tộc thiểu số, làm đối phương có bầu trước khi kết hôn, còn ông ta thì một đi không trở lại.

"... Một, hai năm trước, ông ta còn lừa cô gái, bảo sẽ về gặp cô ấy, sau đó thì biến mất không còn tin tức gì luôn."

Năm năm trước Bạch Trân qua đời vì bạo bệnh, theo lời Nghiêm Sơ Văn thì đến chết cô cũng vẫn đang đợi gã khốn kia quay về. Cô không muốn tin rằng gã khốn kia lừa mình, nghĩ người yêu phải gặp chuyện gì rồi nên mới đột ngột mất tin tức.

Tưởng Bác Thư không kiềm được mà thổn thức: "Cô gái này đáng thương quá."

Nghe tôi thuật lại xong, ngay đến một người xa lạ còn thấy thương hại Bạch Trân, Hạ Quân phải mất dạy cỡ nào mới nhẫn tâm làm tổn thương một cô gái như thế?

"Rất cảm ơn anh vì đã cung cấp thông tin, tôi sẽ tự nghĩ cách để xác nhận xem rốt cuộc Hạ Quân có phải là Hạ Minh Bác không, thế..." Tôi định kết thúc cuộc trò chuyện nhưng lúc này Tưởng Bác Thư lại ngắt lời tôi.

"Tháng mười công ty bọn anh chuyển địa điểm, đến lúc ấy sẽ mở tiệc rượu tân gia và mời một số khách hàng từng hợp tác với bọn anh đến tham dự, Hạ Minh Bác cũng nằm trong danh sách được mời." Anh ta do dự rồi thận trọng nói, "Nếu em muốn tới, anh có thể gửi thiệp mời cho em."

Sao tôi lại không hiểu ngụ ý của anh ta được.

"Phiền anh vậy." Tôi lập tức tiếp lời.

Hôm sau, Tưởng Bác Thư gửi thư mời điện tử tới.

Tiệc rượu được tổ chức vào giữa tháng mười, tôi cũng định về Hải thành vào tháng 10, vừa kịp.

Dù đã chắc chắn đến 80%, nhưng tôi vẫn định đợi đến sau khi tiếp xúc với người kia, xác nhận rõ thân phận đối phương rồi mới nói chuyện này cho Ma Xuyên biết.

Sang tháng 9, thời tiết chuyển mát, trời thu trong trẻo mát mẻ, mùa khai trường đã đến.

Lê Ương và Hạ Nam Diên lần lượt về trường, trên đền chỉ còn lại mỗi mình Ma Xuyên. Tuy cuối cùng cũng được hưởng thụ thế giới hai người với anh mà không bị ai giám sát, thế nhưng tôi vẫn rất nhớ khung cảnh sôi nổi khi hai đứa trẻ còn ở đây.

Khoảng hai tuần sau khi khai giảng, đền Lộc Vương chào đón một nhóm khách trẻ — Các em nhỏ đến từ trường Tiểu học hy vọng Bằng Cát.

Trường Tiểu học hy vọng Bằng Cát hiện có hơn hai trăm học sinh với năm khối và bảy lớp học.

Mùa thu hằng năm, vào tuần thứ hai của năm học, nhà trường sẽ phân chia ba ngày để tổ chức cho học sinh đến đền Lộc Vương "du thu".

(*) Kiểu như du xuân.

Nói là "du thu" nhưng thật ra giống hiking đường ngắn hơn. Sáng đi, trưa đến nơi, chiều về.

Các bạn nhỏ sẽ tự mang theo thức ăn khô, sau khi lần lượt cúi đầu lạy tạ Sơn thần thì sẽ đến trước mặt Ma Xuyên, nói với anh lời cầu nguyện của mình.

"Con muốn kiểm tra được một trăm điểm!"

"Tuần này về nhà con muốn ăn gà..."

"Con mong ba con sẽ khỏe lại."

"Con muốn sau này kiếm được thật nhiều tiền rồi đưa bạn thân đến Sơn Nam ăn ngon!"

"Tần Già, năm ngoái con cũng tới đây ạ, ngài còn nhớ con không? Năm nay con cũng ước có em gái như năm ngoái, ngài phải nhớ nói với Sơn thần nhé!"

Lời lẽ trẻ con ngây thơ đáng yêu như vậy, tôi nghe lỏm xong hết mà còn cười suýt trật hàm nữa là Ma Xuyên ngồi trực diện với đám trẻ.



Kể cả lúc sau có bảo bọn nhỏ ngồi trong chính điện nghe kể chuyện Sơn thần hóa thành Cửu Sắc Lộc cứu người khắp nơi, anh cũng luôn nở nụ cười tươi tắn xuất phát từ nội tâm, không phải ân cần kiểu Tần Già, không phải nụ cười giả tạo ngoài mặt mà là cảm xúc thật thuộc về chính anh.

Lúc về, bọn nhỏ còn quét dọn sạch sẽ đại điện, sau đó mới xếp hàng tạm biệt Ma Xuyên và tôi.

Hôm sau, Lê Ương đã lên lớp hai trở về nhà với thân phận học sinh tiểu học.

Lúc các bạn khác xếp hàng vái lễ Sơn thần, cậu bé cũng ngoan ngoãn xếp hàng ở phía sau, khi đến lượt bày tỏ nguyện vọng của mình với Ma Xuyên, tôi chỉ thấy cậu bé chắp tay trước ngực, cười ngại ngùng nói: "Con mong Tần Già sẽ mãi mãi vui vẻ khỏe mạnh."

Cậu bé được giao cho Ma Xuyên từ lúc mới một tuổi, có thể nói là hoàn toàn do một tay Ma Xuyên vất vả nuôi nấng, không phải máu mủ nhưng hai người còn thân hơn cả cha con ruột thịt.

Dù không bất ngờ khi cậu bé có nguyện vọng như vậy nhưng tôi vẫn rất cảm động, coi như Ma Xuyên không phí công nuôi đứa trẻ này.

Ma Xuyên cười khẽ, xoa đầu Lê Ương: "Ừm, ta sẽ chuyển lời cho Sơn thần."

Vui vẻ trải qua ba ngày như vậy, tâm trạng tốt đẹp của Ma Xuyên kết thúc khi một cặp vợ chồng trung niên tới cầu nguyện cho đám cưới của cô con gái diễn ra suôn sẻ.

Bây giờ tôi không còn tránh mặt những tín đồ này nữa, họ quỳ đó nói chuyện của họ, còn tôi ngồi im một chỗ làm hoa tường vi của tôi.

(*) Hoa tường vi (wallflower) chỉ những người sống nhút nhát, khép kín, đi dự tiệc chỉ ngồi trong góc.

Thay vì thái độ "chỉ mỉm cười là đủ" như với các tín đồ khác, lần này Ma Xuyên không chỉ chủ động hỏi về ngày tháng năm sinh của cô dâu chú rể mà còn hỏi một câu khiến tôi không ngờ đến.

「Họ có quan hệ huyến thống không?」Ma Xuyên hỏi.

Người phụ nữ vô thức ngẩng đầu lên nhìn chồng, người đàn ông không để tâm, cười đáp: 「Có chút chút, nhưng là họ hàng xa, rất rất xa rồi.」

Nụ cười trên môi Ma Xuyên nhạt đi đôi phần, anh nhìn về phía người phụ nữ: 「Chị ra đây với tôi.」Nói rồi, anh dẫn người phụ nữ ra góc chính điện.

Người đàn ông ở yên tại chỗ xoa tay, trông hơi bồn chồn bất an.

Tôi không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Ma Xuyên và người phụ nữ, nhưng nhìn từ xa, có vẻ người phụ nữ trả lời mấy câu xong thì xấu hổ cúi đầu xuống. Ma Xuyên cau mày, đưa cô về giữa chính điện.

Người đàn ông mở miệng, chưa kịp nói tiếng nào thì Ma Xuyên đã giơ tay lên ngăn cản.

「Con trai nhà em gái họ và con gái anh, cả hai còn chưa cách nhau đến năm đời, là họ hàng gần đấy anh biết không?」Ma Xuyên ngưng cười hẳn, khuôn mặt trắng nõn như bị bao phủ bởi sương tuyết.

Người đàn ông run rẩy, vẫn cãi chày cãi cối: 「Trước đây chúng tôi cũng lấy nhau kiểu anh em họ thế đấy, thân càng thêm thân, sao tự dưng Sơn thần lại không cho nữa? Ba má tôi cũng là anh em họ nhưng mấy anh em chúng tôi đâu bị gì, trong khi cha mẹ A Phúc ở làng bên không phải thân thích mà đẻ ra cậu ấy bị ngốc đấy.」

Trời ơi, luyện cổ à? Muốn luyện ra vị vua mạnh nhất trong họ hay sao?

Tôi ngồi nghe ở một bên mà cạn lời, phải quay mặt ra góc họ không nhìn thấy liên tục trợn trắng mắt mấy lần.

「Hủy hôn lễ, bảo hai người họ tìm nhà khác kết hôn, nếu không tôi sẽ không ban phước cho họ.」Ma Xuyên cương quyết trả lời, không chừa tí đường cứu vãn nào.

Người đàn ông hơi nóng nảy, còn muốn nói gì thêm nhưng bị vợ túm tay áo kéo ra khỏi chính điện.

Ma Xuyên nhìn họ chằm chằm cho đến khi họ rời khỏi đền, sau đó mới quay lại ngồi đối diện với tôi.

"Ông ta còn bảo mấy anh em nhà ông ta không bị gì chứ, anh thấy ông ta điên nặng rồi." Sau khi ngồi xuống, anh bắt đầu nổi cáu, "Tộc Tằng Lộc không còn đàn ông khác à mà em họ phải lấy anh họ?"

Tôi đứng dậy rót nước rồi đưa tới cho anh: "Bớt giận bớt giận, may mà anh hỏi kĩ nên ngăn được bi kịch xảy ra."

Nghĩ kĩ lại thì chắc do tình trạng này diễn ra nhiều quá nên anh mới chú ý, hỏi đặc biệt kĩ.

Anh nhận lấy tách trà, nhắm mắt lại rồi chậm rãi thở ra, khi mở mắt ra lần nữa, vẻ giận dữ trên khuôn mặt đã nguôi đi rất nhiều.

Uống nước xong, anh trả tách trà lại cho tôi.

Cất tách xong, tôi không ngồi về chỗ mà đi đến trước tượng Sơn thần, quỳ xuống nệm hương bồ, bắt chước các tín đồ chắp tay trước ngực, giả vờ giả vịt một lúc rồi đi tới trước mặt Ma Xuyên.

"Tần Già, xin hãy nghe lời cầu nguyện của con." Tôi đặt hai khuỷu tay lên bàn, cười nói.



Ma Xuyên kì quặc nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Chẳng phải em không tin những chuyện này ư?"

Vì Giang Tuyết Hàn, nên tuy tôi nghiên cứu sâu về điển tịch Phật giáo nhưng thật ra tôi là một người vô thần.

Tôi: "Coi như em tạm tin một ngày đi."

Nghe vậy, Ma Xuyên chỉnh trang lại chuỗi hạt trước ngực và vạt áo xộc xệnh của mình, bày ra dáng vẻ "Tần Già" chân chính, nói: "Con muốn xin Sơn thần điều gì?"

Tên này, diễn còn hơn cả tôi.

"Con mong... Ma Xuyên có thể mãi mãi khỏe mạnh, hạnh phúc". Tôi nhìn chăm chú vào hai mắt anh, nói rõ từng chữ một.

Tôi muốn cho anh biết rằng, anh có thể làm Tần Già của mọi người, nhưng với tôi, anh là Ma Xuyên, anh chỉ là chính anh.

Anh không cần giả vờ, cũng không cần kiềm chế bản tính, anh muốn giận thì giận, muốn chửi thì chửi, có thể thỏa thích giải phóng dục vọng mà không bị ràng buộc bởi giới luật.

Người đời yêu Tần Già nhưng tôi chỉ yêu Ma Xuyên.

Ma Xuyên sững sờ, không nói gì suốt một lúc lâu.

Tôi không giục mà chỉ kiên nhẫn ngửa đầu nhìn anh.

Anh từ từ giơ tay, đặt lên đỉnh đầu tôi, cũng che khuất tầm nhìn của tôi.

"Được, ta sẽ truyền đạt cho Sơn thần." Anh xoa đầu tôi nói.

Xuyên qua cánh tay, tôi nhìn thấy mí mắt anh hơi cụp xuống, để lộ ra nửa cặp ngươi đen nhánh không giấu được nụ cười rạng rỡ.

Ở lại hơn hai tháng, mãi đến khi kỉ nghỉ tháng 10 kết thúc, tôi mới chuẩn bị về Hải thành.

Tôi dùng bút nước màu xanh lá đánh kí hiệu vào một ngày trong tháng 12 bằng, sau đó đứng dậy, đóng nắp bút lại nói: "Đến hôm này là em về."

Lại có ít tiền trong tay, tôi dự định sẽ tận dụng khoảng thời gian trước Giáng sinh để tới các khu khai thác mỏ ở nước ngoài mua ít đá quý mang về, chứ không làm thiết kế trang sức mà không có hàng gì dự trữ trong tay thì cũng bôi bác quá.

Ma Xuyên chạm vào ô vuông nhỏ kia, đóng cửa tủ lại rồi nói: "Khi về đừng quên mang theo lịch năm mới."

"Biết rồi." Tôi sán tới, quàng lấy cổ anh, nói, "Anh xem mai em đi rồi, xa nhau hai tháng, có phải nên... ấy ấy không?

Ma Xuyên ôm eo tôi, hờ hững nói: "Ấy ấy là gì?"

Đuôi mắt tôi giật giật: "Giờ anh đang giả vờ không hiểu à?"

"Lời nói của người Hạ các em khó hiểu lắm."

Tôi sáp lại gần hơn, cọ cọ vào anh, để anh cảm nhận cái "ấy ấy" của tôi.

"Trước khi đi, không bón no em à?" Tôi nhích tới, thử hôn anh.

Anh không tránh cũng không cho, để mặc tôi hôn lên môi anh, đầu lưỡi luồn vào khe môi hơi hé.

Không cự tuyết, xem ra anh hiểu ý tôi rồi.

Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt hơn, hơi thở dần nặng nề, bỗng nhiên, Ma Xuyên ôm đùi tôi, nhấc tôi lên khỏi mặt đất.

Tôi hoảng hốt kêu lên, ôm chặt cổ anh, nhìn giường gỗ phía sau, khàn giọng hỏi: "Không ra kho củi à?"

Anh đặt tôi xuống giường, sau đó đè lên người tôi, rút đai lưng vứt sang bên cạnh: "Không ra, trong đấy lạnh quá, người Hải thành các em không chịu được." Nói rồi lại hôn lên.

Tôi nhận ra, giống như giải mẫn cảm, chừng mực của anh như càng lúc càng lớn hơn.

Mới đầu dùng tay còn miễn cưỡng, sau đó phải ra kho chứa củi rồi lại bị tôi dụ dỗ khai trai trong chính điện, giờ thì làm trong phòng ngủ cũng được rồi. Biết đâu một ngày nào đó, khi đã vượt qua cửa ải trong lòng, anh sẽ chẳng cần tịnh khẩu, cũng chẳng cần bận tâm đến Sơn thần nữa.