Sáng sớm thứ 2, tôi mượn xe của Nghiêm Sơ Văn để chở Ma Xuyên đến huyện Cam.
Bằng Cát cách huyện Cam hơn hai trăm cây số, phải mất hơn ba tiếng đồng hồ để lái xe đến đó.
Không biết có phải do chuyện của Hạ Nam Diên không mà tối qua Ma Xuyên ngủ không được ngon, hôm nay nét mặt trông khá mệt mỏi.
"Ngả ghế ra ngủ một lát đi? Đến nơi em gọi anh dậy." Tôi nói.
Ma Xuyên từ từ ngả ghế ra sau, tôi sợ anh ngủ bị lạnh nên tăng điều hóa trong xe lên một chút.
Trong xe yên lặng, chỉ có tiếng lốp xe chạy rầm rầm vang dội qua mặt đường gồ ghề.
Thời gian còn sớm, trên đường núi ra vào Bằng Cát không có lấy một bóng xe, tôi lái lâu lắm rồi mà chỉ gặp mỗi một đàn dê đang nghênh ngang đi dạo trên đường.
Tôi giảm tốc độ, gần như dí sát vào đít chúng rồi mà lũ dê kia vẫn chẳng mảy may sợ hãi, gan lì thật sự.
Không nhịn nổi nữa, tôi ấn còi, đàn dê giật mình, cuối cùng cũng tản ra cho xe chạy.
Lũ dê dạt sang hai bên đường, lúc xe chạy qua, không biết bị hoảng hay sao mà có mấy con bất ngờ nhảy lên vách núi cao chót vót.
"Vãi, dê nhện à..." Vách núi kia dựng đứng gần như tạo ra một góc 90 độ, vậy mà chỉ cần nhẹ nhàng đạp móng, bọn chúng đã phóng lên trên được.
"Chúng là dê núi, tên cũng từ đó mà ra." Giọng nói ngái ngủ của Ma Xuyên truyền đến từ bên cạnh.
Tôi nhìn sang ghế phó lái, chắc do thấy hơi chói nên Ma Xuyên giơ một tay lên che mắt lại. Vì trong xe khá nóng nên anh cởi áo vest chất lông cừu ra, chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi và gile ở bên trong, một thoáng sau, chiếc cà vạt mà vất vả lắm tôi mới thắt được đẹp cho anh cũng bị anh nới tung ra — Có vẻ anh không ưa mấy thứ bó chặt cổ như thế này lắm.
"Đánh thức anh à?" Tôi tưởng tại mình vừa bấm còi, nói chuyện nên làm anh tỉnh giấc.
"Không, vốn dĩ cũng chẳng ngủ nghê gì." Anh hạ tay xuống, "Anh vẫn đang nghĩ, có phải do cách giáo dục của mình có vấn đề không mà xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, Kháp Cốt vẫn không chịu nói cho anh."
Hôm qua anh nhận được cuộc gọi từ phòng giáo vụ nhà trường, yêu cầu anh đến để nói về chuyện thôi học, nhưng tới tận hôm nay, Hạ Nam Diên vẫn chưa gọi điện kể với anh chuyện nó đi đánh nhau.
"Cái tôi của Tiểu Diên cao, có lẽ thằng bé không muốn cho anh biết chuyện nó gặp rắc rối, nó sợ anh thất vọng nên mới không dám nói ra." Dựa theo tính cách của Hạ Nam Diên thì lời nói của tôi là hoàn toàn có khả năng.
Không chỉ tên là "ưng" mà ngay cả tính cách của thằng bé cũng giống ưng nốt, vừa ngang tàng vừa kiêu ngạo.
"Ba tuổi anh mới xa cha mẹ, lúc ấy anh đã có một ít kí ức rồi, anh nhớ chị anh ôm anh khóc ghê lắm, làm thế nào cũng không chịu buông ra. Anh không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ cùng khóc với chị. Cuối cùng bố mẹ phải kéo chị, Tần Già phải kéo anh, đánh vật mãi mới tách được chị em anh ra."
Lần đầu tiên Ma Xuyên nhắc đến những chuyện trong quá khứ này với tôi, giọng anh rất hay, cho dù ngữ điệu có nhạt nhẽo thì cũng mang đến cảm giác tự sự như trong văn xuôi.
"Mấy năm đầu chị cứ lén đến thăm anh suốt. Sau này biết mỗi lần chị đến là một lần anh lại bị phạt, dần dần, chị không dám đến nữa."
"Năm mười tuổi, chị lại trộm đến thăm anh, chị kể mình yêu một người Hạ nhưng ba má không đồng ý, còn đuổi chị ra ngoài rồi cắt đứt quan hệ với chị. Chị hỏi anh có phải mình đã làm sai không, anh bảo chị rằng người Hạ và người Tằng Lộc không có gì khác biệt, chị có thể yêu bất kì ai."
"Anh bảo chị rằng, chị có thể yêu bất kì ai." Anh lẩm bẩm lặp lại câu câu nói này như thể cứ cánh cánh nó mãi trong lòng, "Người đàn ông đó bảo sẽ dẫn bố mẹ ông ta đến cầu hôn, sau đó thì một đi không trở lại."
"Hai mươi năm trước, đến điện thoại bàn Thố Nham Tung còn chẳng có chứ đừng nói gì là di động. Lần nào chị cũng phải đi một quãng đường xa để gọi điện cho gã đàn ông kia, hỏi bao giờ gã quay lại."
"Gã lấy đủ thể loại lí do để trả lời qua loa với chị, mồm bảo về sớm thôi nhưng năm này qua năm khác vẫn chẳng thấy bóng dáng gã đâu. Đến năm thứ năm, chị anh vẫn chờ gã ta, nghĩ gã sẽ quay lại thôi nhưng điện thoại đã chẳng liên lạc được nữa."
"Cha mẹ anh thấy bẽ mặt vì chị, cho đến tận lúc mất cũng vẫn không nhận lại chị ấy. Chị ấy nuôi Kháp Cốt một mình, còn trẻ mà đã mệt mỏi bệnh tật quấn thân, chưa đến ba mươi tuổi đã qua đời rồi."
"Lúc hấp hối, anh đến thăm chị, chị ấy nhận ra anh nhưng chỉ gọi anh là 'Tần Già', sau đó thì giữ chặt lấy tay anh, mong anh có thể chăm sóc cho con chị ấy."
"Năm ấy gió ở biển Ba Từ rất mạnh, sau cha nuôi anh, chị ấy là người thứ hai mà anh chủ trì nghi thức chôn cất cho thân nhân."
"Năm năm qua, anh vẫn cứ nghĩ mình đã nuôi Kháp Cốt rất tốt..."
Phía trước là đoạn đường đất thẳng tắp, vắng tanh xe, không có tính nguy hiểm gì. Thấy anh đã bắt đầu nghi ngờ về bản thân mình, dáng vẻ như hoàn toàn bị đả kích nặng, tôi vội kéo tay anh qua, nắm chặt.
"Không sao không sao, chắc chắn không phải do Tiểu Diên. Tiểu Diên với Lê Ương được anh nuôi dạy rất tốt, đứa nào cũng thông minh, đáng yêu lại còn rất biết điều." Tôi vắt óc nghĩ cách an ủi anh, "Có em đây rồi, em sẽ nói chuyện với nhà trường, nhất định sẽ không để Kháp Cốt bị đuổi học."
"Em bảo anh này, đấy là do anh chưa nuôi mấy đứa nghịch ngợm tai quái thật bao giờ thôi. Hồi em còn bé, có một đợt bố em muốn hàn gắn mối quan hệ cha con với em nên đưa em về nhà ông ta ăn cơm. Em nhân cơ hội lẻn ra ngoài, cào xước hết xe trong sân chung cư chỗ họ xong bị người ta bắt quả tang."
"Mấy người đó hỏi em là con cái nhà nào thì em dẫn họ đi gặp bố em luôn, anh không thấy quả mặt như ăn cứt của bố em đâu."
Ma Xuyên bật cười, anh luồn năm ngón tay vào kẽ tay tôi, đan chặt mười ngón với nhau: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó em bỏ chạy, chẳng lẽ còn ở lại đấy để bị tẩn ư?"
Tiếp theo, Bách Tề Phong tìm đến tận nhà muốn dạy dỗ tôi nhưng lại bị bà ngoại tôi dội cho một chậu nước rửa chân lạnh thấu tim gan, đúng là hả hê lòng người.
Khi chúng tôi đến huyện Cam thì đã là giữa trưa, nhưng do tình hình cấp bách, không có thời gian ăn uống nên vừa đỗ xe ở cổng trường xong, Ma Xuyên liền gọi ngay điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm của Hạ Nam Diên.
"Thắt xong cà vạt rồi." Trong lúc chờ đối phương ra đón, tôi thắt chặt lại chiếc cà vạt lôi thôi của Ma Xuyên rồi chỉnh lại cổ áo sơ mi cho ngay ngắn.
Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên vội vã bước ra từ trong trường học.
"Anh là cậu của Hạ Nam Diên đúng không?" Sống mũi cao và đôi mắt sâu của người Tằng Lộc rất dễ nhận biết, hơn nữa Hạ Nam Diên còn giống cậu, thế nên chỉ cần liếc qua một cái, giáo viên chủ nhiệm lớp đã nhận ngay ra được thân phận của Ma Xuyên.
Cô vươn tay: "Chào anh, tôi là Vương Phương, giáo viên chủ nhiệm của Hạ Nam Diên."
Ma Xuyên: "Vâng, tôi là cậu của Hạ Nam Diên. Chào cô Vương."
Sau khi bắt tay với Ma Xuyên, Vương Phương nhìn về phía tôi, không chắc chắn, hỏi: "Anh là?"
"Tôi là chú của Hạ Nam Diên." Tôi mỉm cười, đưa tay ra.
Vương Phương sửng sốt nhưng vẫn bắt tay tôi.
Cô dẫn chúng tôi vào khuôn viên trường, suốt dọc đường đi, cô giải thích đại khái lại câu chuyện một lần nữa.
Khác với cuộc điện thoại Ma Xuyên nhận được, lời kể của Vương Phương thiên về phía Hạ Nam Diên và cũng có nhiều chi tiết hơn.
"Thứ bảy, hai em nữ người Tằng Lộc ra ngoài mua đồ dùng học tập, bị mấy tên lưu manh quấy rối..."
Bọn lưu manh thấy hai cô bé xinh xắn nên muốn xin số điện thoại, hai đứa nhỏ không cho nên bị chúng làm phiền đến tận cổng trường. Trong lúc ấy, một cô bé tên Tô Đóa bất cẩn đánh rơi ấn tín của mình, bị mấy thằng lưu manh kia nhặt mất.
Tô Đóa bị quấy rối thế đã sợ rồi, cô bé còn đánh mắt ấn tín nữa nên càng hoảng loạn hơn, cô bé bật khóc đi tìm anh trai mình là Tả Dũng để kể chuyện này.
Không kể thì thôi, kể rồi thì anh trai cô bé cũng là người nóng tính, cậu nhóc tập hợp ngay một nhóm người Tằng Lộc, tính đi tìm đám lưu manh để tính sổ, xả giận cho em gái.
Hạ Nam Diên muốn ngăn nhưng không ngăn được, thằng bé sợ xảy ra chuyện nên đi theo cùng, kết quả đứa đánh ác nhất lại chính là thằng bé.
"Cảnh sát phải dùng đến súng xịt nước áp lực cao của tiệm rửa xe ven đường mới tách được chúng ra. Chúng nó là trẻ vị thành niên thôi, chứ nếu trưởng thành rồi thì bị đã bắt từ lâu!" Dù nói thiên vị cho Hạ Nam Diên, thế nhưng khi nhắc đến chuyện này, Vương Phương vẫn rất tức giận.
Ma Xuyên im thít, không nói năng ý kiến gì.
Thấy cô chủ nhiệm lớp trông rất hiền, rất lo cho học sinh, tôi thử thăm dò: "Chúng tôi nhận được cuộc gọi nói rằng nhà trường sắp đuổi học Tiểu Diên. Cô thấy, quyết định này còn cơ hội thay đổi hay không?"
Vương Phương trầm ngâm một lúc rồi nói: "Căn bản là mấy đứa lưu manh kia bị thương rất nặng, cha mẹ chúng đều là người địa phương, họ làm ầm lên trường, hiệu trưởng sợ mọi chuyện khó giải quyết hơn nên định hy sinh Hạ Nam Diên với Tả Dũng."
Nghe thế, tôi thấy có hy vọng nên hỏi tiếp: "Vậy nếu bồi thường đến nơi đến chốn, cha mẹ bọn kia ngừng gây rối thì có phải hiệu trưởng sẽ không đuổi học hai đứa nữa không?"
"Còn phải xem ý hiệu trưởng thế nào." Vương Phương không nói dứt khoát.
Hiệu trưởng trường Nhất Trung là một lão hói hơn năm mươi tuổi trông hơi mập, từ lúc tôi và Ma Xuyên vào văn phòng, ông ta vẫn chưa nhấc đít lên được khỏi ghế.
"Cô Vương, cô đi gọi hai em học sinh lớp cô đi." Ông ta hất cằm ra lệnh cho Vương Phương.
"Vâng, tôi đi ngay đây." Vương Phương chưa kịp ngồi xuống đã ra ngoài luôn.
Ngoài lão hiệu trưởng, trong văn phòng còn có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, ông ta đeo một cặp kính gọng đen, trông tướng mặt quắt tai dơi, tự xưng là trưởng phòng giáo vụ của trường Nhất Trung.
"Trong hai anh, ai là người nhà của Tả Dũng, ai là người nhà của Hạ Nam Diên?" Trưởng phòng giáo vụ hỏi.
"Cả hai chúng tôi đều là người nhà của Hạ Nam Diên." Tôi đáp.
Trước bàn làm việc có sáu cái ghế sô pha được chia làm hai hàng, tôi và Ma Xuyên ngồi cùng nhau, trưởng phòng giáo vụ ngồi đối diện với chúng tôi.
"Sao người nhà Tả Dũng không tới?" Vừa nghe tin chỉ có một nhà tới, trưởng phòng giáo vụ lập tức nhăn mày.
Ma Xuyên chậm rãi nói: "Tôi có thể đại diện toàn quyền cho họ."
Trưởng phòng giáo vụ đẩy kính mắt, nét mặt khôn khéo: "Thế lát anh viết giấy chứng nhận, tránh việc đến lúc ấy gia đình lại lên làm ầm ĩ."
Đến lúc này, tôi đã hơi khó chịu trong lòng.
"Vốn dĩ, địa phương có tài nguyên giáo dục tốt giúp đỡ địa phương có tài nguyên giáo dục kém là việc tốt. Ban đầu nhận được nhiệm vụ này tôi rất vui."
Một tay hiệu trưởng bưng chén trà, một tay nhấc nắp, nhẹ nhàng thổi lá trà trên mặt nước ra, nói, "Nhưng bọn trẻ này thật đáng thật vọng quá, chỉ vì một cái ghim cài áo mà đánh người ta ra nông nỗi ấy..."
"Không phải ghim cài áo mà là ấn tín." Ma Xuyên sửa lại cho ông ta, "Ấn tín rất quan trọng với tộc chúng tôi, sống chết cùng nhau, không phải vật trang sức đơn giản như thế."
Hiệu trưởng hơi khụng lại, nói bằng giọng chiếu lệ: "Vâng vâng vâng, ấn tín, ấn tín rất quan trọng." Ông ta nhấp một ngụm trà, chép miệng bảo, "Lúc đầu vì nể mặt Tần Già của các anh nên thành phố mới triển khai hạng mục phối hợp hỗ trợ này. Tôi được cục trưởng Lý nhờ cậy, vốn rất muốn làm tốt hạng mục này, nhưng xem ra bây giờ tôi phải làm cục trưởng Lý và Tần Già thất vọng rồi."
Điệu bộ của ông ta làm tôi nhớ đến Bách Tề Phong, nhất thời càng khó chịu hơn.
Tôi quay sang Ma Xuyên, ghé vào tai anh thì thầm: "Họ không biết anh là Tần Già á?"
Ma Xuyên nhìn tôi, chỉ nói ra hai từ: "Khiêm tốn."
"Chắc hai anh không thể quen cục trưởng Lý được, cục trưởng Lý mà tôi nhắc đến với hai anh..." Năm phút sau, ông ta vẫn ngồi đó đĩnh đạc kể về mối quan hệ giữa mình và cục trưởng Lý, còn trưởng phòng giáo vụ thì như con chó săn phụ họa cho ông ta, để lời của ông ta bị rơi xuống đất, không ai quan tâm.
Hai người "hợp tác" đến tận lúc Vương Phương quay lại, vào văn phòng rồi mới dùng.
Cô đi đằng trước, chắn cửa rồi bảo hai cậu học sinh mặc đồng phục ở phía sau bước vào.
Hạ Nam Diên băng một miếng gạc trên thái dương, vừa nhìn thấy chúng tôi, mắt thằng bé đã trợn to như thể nhìn thấy quỷ.
Chắc hẳn nam sinh đi đằng sau thằng bé là Tả Dũng, cậu nhóc thấy thằng bé không đi nên ngó vào nhìn, vừa thấy Ma Xuyên thì cũng giật thót lên, giọng the thé: "Tần, Tần Già?! Sao ngài lại đến đây?"
"Phụt!" Hiệu trưởng phun ra một ngụm trà nóng, lá trà rơi xuống sàn như tiên nữ rải hoa.