Tôi không nghĩ mình sai, tối hôm ấy, hay thậm chí là cả ngày hôm sau tôi cũng không đến gặp Ma Xuyên, tôi muốn để cả hai bình tĩnh lại.
Tôi khác thường như thế, ngay cả Quách Xu còn nhận ra điều không ổn chứ đừng nói là Nghiêm Sơ Văn.
"Hôm nay anh không lên đền à?" Quách Xu nhìn sắc trời bên ngoài, "Mặt trời mọc đằng Tây rồi ư?"
Hai Đồng quấn quýt dưới chân tôi, tôi bóc lạc trên bàn, thỉnh thoảng lại ném một hạt xuống chân, lần nào nó cũng chuẩn xác tìm được, sau đó nuốt tỏm vào bụng như Trư Bát Giới nuốt quả nhân sâm, chẳng biết có nếm được tí vị nào không.
"Dù sao anh cũng phải có không gian riêng của mình chứ." Tôi chỉ cái pad ở bên cạnh, tỏ vẻ lát nữa mình phải ra ngoài ký họa.
Quách Xu gật gù: "Cũng phải, em chẳng biết tại sao các anh lại ghiền đánh cờ đến thế, chưa già mà đã nghiện nặng rồi."
Lần nào lên đền tôi cũng lấy cớ là để đi đánh cờ, vậy nên trong mắt Quách Xu, tôi chỉ đơn giản là một tên cuồng cờ vây. May mà trước kia Nghiêm Sơ Văn cũng thường xuyên đến tìm Ma Xuyên để đánh cờ nên mới giúp cho hành vi của tôi không quá kì lạ.
Quách Xu tán dóc đôi ba câu rồi ra khỏi nhà, một lát sau, Nghiêm Sơ Văn cầm cốc nước đi ngang qua tôi, nó nhìn con chó rồi lại nhìn tôi.
"Cãi nhau à?"
Tôi hạ giọng đáp "ừm".
"Hai đứa mày đúng là cãi cọ từ nhỏ đến lớn. Giờ trưởng thành cả rồi, mau nói cho rõ ràng mọi chuyện đi, đừng chiến tranh lạnh kiểu thế." Nghiêm Sơ Văn thổi nước nóng trong cốc, sau khi để lại lời chỉ đạo thì tiếp tục về phòng chiến đấu với đống luận văn.
Ai thèm chiến tranh lạnh? Chẳng phải do anh ấy muốn chiến tranh lạnh với tôi ư? Tôi còn chẳng biết vì sao anh ấy giận, có lòng tốt mà lại bị phũ.
Tôi bóp "lộp rộp" vỡ một củ lạc, sau đó ném hạt lạc ở bên trong cho Hai Đồng đang ngoan ngoãn ngồi cạnh ghế chờ được cho ăn.
Đến ngày thứ ba, để mình trông không quá sốt sắng, tôi cố tình ăn cơm trưa xong mới đi lên đền.
Kết quả là bị cấm cửa không tiếp.
Trên cánh cổng màu đỏ sậm của đền Lộc Vương có dán một tờ thông báo được viết bằng bút lông.
【Tần Già ra ngoài, hôm nay không mở cổng cho công chúng.】
Ma Xuyên ra ngoài rồi ư?
Tôi lùi ra sau mấy bước, kiễng chân dòm vào trong, trong sân yên ắng, đúng là không có ai.
Lúc này, một bà lão cõng gùi trên lưng đi ngang qua, thấy tôi đờ mặt nhìn vào đền thì tốt bụng báo cho tôi: 「Tần Già, biển Ba Từ!」
Bà nói không rõ, còn đặc sệt giọng địa phương nữa nên ban đầu tôi nghe không hiểu, sau đó bà cứ lặp đi lặp lại hai từ này rồi chỉ vào tờ thông báo trên cổng, cuối cùng tôi mới hiểu.
"Tần Già ra biển Ba Từ ạ?"
Bà mỉm cười, gật đầu liên tục.
Tôi chắp tay trước ngực, cảm ơn bà, đành men theo đường cũ xuống núi.
Ma Xuyên ra biển Ba Từ, chẳng lẽ có ai qua đời?
Ban ngày đi vắng, thể nào tối cũng sẽ về.
Sợ lại không gặp được, tôi cố tình đợi đến tám giờ tối mới lại lên đền.
Tôi đẩy cổng nhưng cổng lại bị khóa từ bên trong, tôi bĩu môi, đành phải dùng cách cũ — Trèo tường vào.
Tôi đáp đất nhẹ nhàng, trèo tường nhiều nên tôi cũng thành thạo hơn, giờ có thể nhảy xuống đất mà không gây ra tiếng động.
Từ xa, tôi trông thấy một bóng người mặc đồ trắng bước ra khỏi phòng tắm, đi về phía chính điện.
Tôi phóng bước đuổi theo, ngay trong khoảnh khắc anh bước vào chính điện thì chộp lấy tay anh từ phía sau.
"Ma Xuyên!"
Mùi đàn hương trong không khí nồng hơn bình thường, dù đứng ở ngoài cửa cũng có thể ngửi thấy rõ ràng.
Ma Xuyên không hề đề phòng, anh ngạc nhiên ngoái đầu lại, giơ tay định vùng ra theo bản năng, nhưng ngay khi chạm mắt với tôi, anh lại lập tức dừng mọi hành động.
Tóc chưa lau khô, vẫn đang nhỏ nước, nước trượt xuống cần cổ theo làn da nhợt nhạt của anh, hai chiếc cúc trên cùng của áo chưa được gài, để lộ ra phần xương quai xanh ánh nước, nhìn kĩ hơn sẽ thấy chiếc cúc còn lại cũng bị gài sai nút.
Chiếc áo lót màu trắng anh đang mặc này là đồ anh mặc khi đi ngủ, không có gì kì lạ, lạ là, người anh rất lạnh, lạnh như băng.
Giống như... đã tắm rất, rất lâu trong nước lạnh.
Tôi cau mày: "Sao người anh lạnh thế?"
Bình nóng lạnh trong đền là loại bình trữ nước, lượng nước nóng trữ được có hạn, bình thường chỉ đủ cho một người tắm, đến người thứ hai thì phải để nước sôi lại từ đầu. Kì nghỉ đông với nghỉ hè thì thôi bỏ qua không tính, nhưng giờ ở đền chỉ có mỗi Ma Xuyên, đáng nhẽ 50 lít nước là đủ dùng rồi.
"Em đừng đến gần anh." Anh bừng tỉnh, gạt tay tôi ra, lùi lại mấy bước, kèo dài khoảng cách ra hơn hai mét với tôi.
Không biết vì lạnh hay vì mệt mà sắc mặt anh trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt hơn ngày thường rất nhiều. Tôi nhìn bàn tay hụt hẫng của mình, nắm lại thành đấm, thu về bên người, vì thái độ cự tuyệt lạnh lùng của anh mà lại bực dọc trong lòng.
Nghiêm Sơ Văn nói cả hai đã là người trưởng thành rồi, đừng giở trò chiến tranh lạnh như thế nữa. Tôi cũng đâu muốn vậy, nhưng trông anh có giống như muốn nói chuyện đàng hoàng với tôi không?
"Hai ngày rồi mà anh vẫn chưa nguôi giận ư?" Tôi đứng ngoài cửa, không có ý định đến gần nữa, "Nếu là vì Tưởng Bác Thư thì em cam đoan với anh sau này em sẽ không gặp lại, cũng không lén lút có liên lạc gì với anh ta nữa, em với anh ta chẳng có gì cả."
"Em vẫn chưa hiểu." Anh day sống mũi, giọng khàn khàn, "Mai em hẵng đến, tối nay anh hơi mệt, không muốn nói mấy chuyện này."
Tôi gần như bị anh làm cho tức cười.
Anh đuổi tôi đi ư? Chỉ vì chuyện cỏn con như thế mà anh vô cớ nổi giận, giờ thì vô cớ chiến tranh lạnh với tôi, tôi cố làm hòa với anh mà anh lại đuổi tôi đi??
"Rồi, anh nói đấy, không nói thì không nói." Tôi thích anh, thích đến mức có thể từ bỏ rất nhiều thứ vì anh, nhưng không bao gồm tính tình nóng nảy của tôi.
Tượng đất vẫn có ba phần tính đất, huống chi tính nết tôi vốn cũng chẳng tốt đẹp gì.
Tôi đi mấy bước về phía bờ tường, sau đó sực nhớ ra là bản thân vốn chẳng cần trèo ra nữa, tôi rủa thầm một tiếng, lại đi ra cổng.
Tôi rút chốt ra, cáu bẳn đẩy cổng, kiềm nén xúc động muốn quay đầu lại, bước nhanh ra ngoài.
Tôi trằn trọc suốt đêm, đến bốn giờ sáng mà vẫn chưa ngủ, vất vả chịu đựng mãi đến tận sáu giờ, gà bên ngoài gáy, chim cũng dậy rồi, tôi đang thiu thiu buồn ngủ thì Tôn Mạn Mạn lại gọi tới.
Thời điểm này quá khác thường, không phải khung thời gian Tôn Mạn Mạn thường tìm tôi, trong lòng tôi bỗng có linh cảm không tốt.
Mà như để nghiệm chứng cho linh cảm của tôi, cuộc gọi vừa được kết nối, từ đầu máy bên kia đã truyền ra tiếng khóc nửa nở của Tôn Mạn Mạn.
"Anh... anh ơi, bố bị bắt đi rồi, họ bảo, bảo bố tham ô nhận hối lộ... Mẹ ngất xỉu, giờ em đang ở bệnh viện với mẹ, em sợ lắm, phải làm sao đây anh?"
Đầu óc tôi như nổ tung, tôi bật dậy khỏi giường, tức tốc mặc quần áo: "Em đừng hoảng, nói từ từ, anh đang ở Bằng Cát, giờ anh mua vé máy bay về Hải thành ngay đây."
Con bé chỉ là một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp nên cũng không biết gì nhiều, nghe nó kể xong đại khái sự việc, hành lý cũng đã được thu dọn xong.
"Chắc tối là anh về đến nơi, cúp máy trước nhé." Sau khi cúp điện thoại, tôi xông thẳng tới phòng của Nghiêm Sơ Văn.
Đập cửa hơn mười lần, Nghiêm Sơ Văn mới dụi mắt ra mở cửa: "Có chuyện gì thế?"
Nó ngáp dài đeo kính vào, trông như chưa tỉnh hẳn.
"Bố tao xảy ra chuyện, bị bắt rồi, mày phải đưa tao ra sân bay nhanh lên." Tôi cầm điện thoại, nét mặt cực kì nghiêm túc.
Nghiêm Sơ Văn ngáp được nửa chừng thì đơ ra, sắc mặt tỉnh táo lại trong nháy mắt. Nó nhìn tôi từ trên xuống dưới, thấy tôi đã ăn mặc chỉnh tề, trông không như đang đùa thì lập tức quay người vào phòng mặc quần áo.
"Tình hình thế nào?"
Điện thoại liên tục nhận được tin nhắn của Tôn Mạn Mạn, tôi vừa gõ phím, vừa trả lời câu hỏi của Nghiêm Sơ Văn: "Chưa rõ cụ thể thế nào, nhưng ông ta phạm tội tao cũng chẳng bất ngờ."
Hai năm trước bố vợ Bách Tề Phong qua đời, từ đó trở đi, người đi trà nguội, lão già Bách Tề Phong hợm hĩnh kia chẳng còn thân thiết gì với họ hàng nhà họ Tôn. Tôn Mạn Mạn còn hai người dì nhưng họ đều không ở trong nước, chẳng trách trước tiên Tôn Mạn Mạn chỉ có thể nghĩ đến việc tìm tôi.
"Đi thôi!" Tôi chỉ đợi ở ngoài cửa hai phút, Nghiêm Sơ Văn đã mặc xong quần áo đi ra, nó không kịp rửa mặt đã cầm chìa khóa lái xe chở tôi ra sân bay.
Tôi an ủi Tôn Mạn Mạn, liên hệ với người bạn làm luật sư, mua vé máy bay, sau đó đợi Tôn Lâm, mẹ của Tôn Mạn Mạn tỉnh dậy rồi nói chuyện điện thoại với bà. Suốt buổi sáng điện thoại của tôi không được nghỉ tí nào, đến lúc máy bay sắp cất cánh, tôi phát hiện ra nó chỉ còn 5% pin.
Sợ điện thoại hết pin trên máy bay, tôi đang chuẩn tắt máy thì nhớ ra mình vẫn chưa để lại tin nhắn cho Ma Xuyên.
【Bố em gặp chuyện, tạm thời em phải về Hải thành, xong việc sẽ quay lại.】
"Chào anh, máy bay sắp cất cánh ngay bây giờ đây, mời anh chuyển điện thoại sang chế độ máy bay." Thấy tôi vẫn đang gõ phím, tiếp viên hàng không bước tới nhắc nhở.
Tôi đồng ý, vội vàng bấm nút gửi, chưa kịp xác nhận xem đã gửi đi thành công chưa đã trực tiếp tắt máy trước ánh nhìn chăm chú của tiếp viên hàng không.
Vào tháng 12, Hải thành đổ mưa đông không ngớt, không khí lạnh lợi dụng mọi cơ hội để xâm nhập vào trong cơ thể. Tôi bôn ba nhiều nơi, chỉ trong mấy ngày đã được lĩnh hội cái rét chưa được cảm nhận trong suốt mấy năm qua.
Tôi đã quen với thời tiết ở Thố Nham Tung, mùa đông ở Hải thành thật sự quá kinh khủng, chưa già đã có cảm giác mình bị phong thấp.
"Các án tham ô, nhận hối lộ như này đều đã có bằng chứng xác thực, phải chắc chắn 100% rồi mới được duyệt bắt." Luật sư trung niên hơn bốn mươi tuổi nói, "Ngoan cố chống đối cũng chẳng được gì, tự thú để nhận khoan hồng mới có khả năng được giảm nhẹ án."
Mấy ngày nay, việc gặp luật sư đã trở thành điều bình thường.
Luật sư Thái là luật sư hình sự do một người bạn làm luật sự của tôi giới thiệu, anh ta có nhiều kinh nghiệm, kiến thức chuyên môn vững, lời lẽ cũng rất thuyết phục.
Anh ta đã nói như vậy thì khả năng Bách Tề Phong vô tội gần như bằng không, tôi và hai mẹ con Tôn Mạn Mạn nhanh chóng thống nhất ý kiến — Khuyên Bách Tề Phong nhận tội.
"Vậy chúng tôi đi trước nhé." Quyết định nội dung trong buổi gặp mặt lần sau với Bách Tề Phong xong, thời gian cũng không còn sớm, tôi và luật sư Thái đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi nhà họ Tôn.
Luật sư Thái đi trước, còn tôi thì đi theo sau, thấy mẹ con Tôn Mạn Mạn ra cửa tiễn, tôi xua tay bảo họ đi vào: "Ở ngoài lạnh, đóng cửa vào đi."
"Lần này làm phiền con quá, Tiểu Dận. Dì thật sự cảm ơn con." Tôn Lâm nắm lấy tay tôi, mãi lâu sau mới buông ra.
Hồi ấy bà cũng không biết Bách Tề Phong là người đã có gia đình, đến lúc biết rồi thì Tôn Mạn Mạn đã nằm trong bụng. Nghiêm túc mà nói thì cả bà và mẹ tôi đều là nạn nhân, thế nên tôi cũng không có ác cảm gì đối với bà ấy.
Suốt những năm qua bà như mang nỗi hổ thẹn trong lòng, dù không bài xích việc Bách Tề Phong đưa tôi về nhà hay Tôn Mạn Mạn qua lại với tôi, thế nhưng bà chưa từng tỏ ra nồng nhiệt với tôi bao giờ, đây vẫn là lần đầu tiên bà gọi tôi là "Tiểu Dận".
Tôi về đến nhà thì đã là mười một giờ hơn. Cửa thang máy vừa mở, tôi đã nghe thấy mấy tiếng ho khùng khục kiềm chế.
Tôi chậm rãi bước ra khỏi thang máy, tiếng ho khan vẫn tiếp tục vang lên, nó vang liên miên không ngừng như cơn mưa phùn bên ngoài, khiến người ta lo lắng không biết ngay sau đó đối phương có bị ho ra máu hay không.
Ai lại nửa đêm không về nhà mà ra ngoài hành lang ho đây?
Nghĩ rồi, tôi rẽ vào một khúc ngoặt, sau đó thì thấy một dáng người đang tựa vào bức tường, nắm tay để bên môi, ho khan liên tục.
Anh thắt cà vạt, ăn mặc tề chỉnh bộ suit mà tôi mua cho, trên tai cũng đeo chiếc khuyên do tôi tặng.
Tôi khựng lại, sững sờ tại chỗ, phải chớp mắt nhiều lần mới xác định được người ở phía trước không phải ảo giác.
Giờ vẫn chưa tới tháng 1, sau anh có thể... xuất hiện ở Hải thành? Họp sớm à?
"Ma Xuyên?"
Tiếng ho nhỏ lại, anh ngước lên, nhìn về phía tôi, đuôi mắt ửng đỏ do trận ho dai dẳng ban nãy.
Chúng tôi đứng đối diện nhau ở hai đầu hành lang, không ai nhúc nhích, lúc này đèn cảm biến trên đầu bỗng phụt tắt, sau đó lại bị tiếng ho khục khặc của Ma Xuyên đánh thức.
Tôi cau mày, định hỏi anh sao lại bị ho nặng thế: "Anh..."
"Em không chịu nổi anh à?" Ma Xuyên thả bàn tay đặt bên môi xuống, hờ hững hỏi tôi.