Long Cơ Chiến Hồn

Chương 294: Trọng thương sắp chết



Chương 294: Trọng thương sắp c·hết

Theo hướng đối phương chỉ mà đi tới, Hồ Nhã bắt gặp một hang động. Hơi lạnh toả ra mạnh mẽ vô cùng, khí tức đó có thể dễ dàng đóng băng người khác ngay lập tức. Cô ta dùng khí bảo vệ bản thân, cưỡng chế bước vào. Mắt thấy, chính là Băng Linh Chi.

Nhìn về vật đó, khóe miệng Hồ Nhã liền xuất hiện nụ cười hài lòng. Vất vả lâu đến như vậy, đánh đến mức bán sống bán c·hết cuối cùng cũng về tay, đúng là không uổng công phí sức. Nhưng mà mọi chuyện, nào đâu đơn giản đến thế.

Hồ Nhã cầm kịp chưa lạnh tay, khí tức của hai Yêu Linh kia đã đuổi kịp đến đây. Ngước mắt nhìn lên, khuôn mặt ai nấy cũng đều hầm hầm khó chịu. Cũng phải thôi, vì món thiên tài địa bảo hiếm có này ai mà không muốn.

- Con hồ ly kia, còn không mau giao Băng Linh Chi ra đây!- Ngư Minh Côn lớn tiếng, tức giận khôn nguôi.

- Nhân lúc hai ta không chú ý, ngươi lại dám lấy trộm Băng Linh Chi. Đúng là đáng c·hết mà!- Bích Hải Giao Long nói lời thêm vào, khí tức toả ra càng là đáng sợ.

- Dựa vào hai người, cũng muốn lấy Băng Linh Chi trong tay ta. Nằm mơ đi!- Hồ Nhã không hề kém cạnh, mạnh miệng mà đáp.

- Nếu như ngươi đã nói như vậy, thế thì đừng trách bọn ta không nương tay!- Nói rồi, Ngư Minh Côn liền ra đòn đánh đến.

Hàng trăm q·uả c·ầu l·ửa như đạn pháo mưa rơi, trút xuống vị trí của Hồ Nhã. Như vậy là vẫn chưa đủ, Bích Hải Giao Long cũng ra đòn góp vui. Chỉ thấy những cơn gió nhỏ hợp lại với nhau, tạo thành một vòng xoáy lớn hướng đối phương mà tới.



Hồ Nhã ngay lập tức bay lên, uốn lượn tránh né từng đòn công kích của bọn họ. Nhưng thương thế trên người vẫn còn đó, khó bề chống đỡ. Đã vậy kẻ địch lại có tận hai Yêu Linh cấp Thống Lĩnh. Cô ta giờ đây thua thiệt đủ đường, chuồn mới là thượng sách nhưng nào đâu có dễ đến như thế.

- Muốn chạy, không dễ như vậy đâu, mau giao Băng Linh Chi ra đây!- Bích Hải Giao Long hét lớn, uy thế hơn người.

Mắt thấy từng viên đạn nước bắn tới, uy lực khó mà xem thường cho được. Hồ Nhã chỉ đành lượn người sang một bên, miễn cưỡng phản công. Nhưng Ngư Minh Côn không biết từ đâu xuất hiện, một đuôi quật đến. Nhất thời, cô ta khó mà phản ứng cho kịp, liền lãnh trọn một đòn.

Nhưng như thế là vẫn chưa đủ, hàng trăm đòn t·ấn c·ông khác từ Bích Hải Giao Long đánh tới. Bọn họ đây là muốn hoàn toàn tiêu diệt đối phương, loại bớt đi một đối thủ cạnh tranh. Dù sao việc đoạt bảo này, càng ít người thì càng tốt.

Tình hình hiện tại của Hồ Nhã mà nói, không được khả quan cho lắm. Một mình mà chống chọi với tận hai kẻ địch, thân lại mang trọng thương. Cũng chỉ có thể, miễn cưỡng mà đối chọi.

Hết cách, cô ta đành phát động chân thân, thân ảnh yêu hồ sáu đuôi ẩn hiện phía sau. Càng là gia tăng khí thế, uy nghiêm cường giả. Từng chưởng từng chưởng khí xuất ra, mạnh mẽ mà đáp trả. Nhưng bao nhiêu đó vẫn là không ăn thua gì với bọn họ.

Chỉ thấy Ngư Minh Côn và Bích Hải Giao Long tụ khí vào miệng, mạnh mẽ mà bắn ra hai luồng khí tức cường đại, một lửa một nước. Hồ Nhã phải dùng đến sức lực sáu đuôi chống đỡ, nhưng cũng khó lòng mà ngăn chặn được hai đòn t·ấn c·ông đó.

Cô ta không ngừng bị đẩy lùi về sau, khí tức trên người càng ngày càng yếu, yếu đến mức đáng thương. Cuối cùng cũng chống đỡ không nổi nữa, trực tiếp b·ị đ·ánh bay. Thân mang trọng thương, Băng Linh Chi cũng từ đó mà trở thành vật vô chủ.



Thấy thế, Ngư Minh Côn và Bích Hải Giao Long liền trở mặt. Dù sao kẻ thù chung đã bị loại, mối quan hệ của họ giờ đây chính là đối địch. Ngay lập tức, Ngư Minh Côn liền phun ra một ngụm dung nham nóng hổi thẳng vào mặt đối phương.

- Con cá khốn kiếp kia, ngươi dám đánh lén ta!- Bích Hải Giao Long không kịp né tránh, thế là trúng chiêu.

- Ngươi cũng đánh lén ta đó thôi, tốt lành gì mà nói!- Nhân lúc kẻ địch bị choáng tạm thời, Ngư Minh Côn liền nhanh chóng mà đoạt lấy món bảo vật kia về tay. Ngay khi nó sắp chạm vào, biến cố lại xuất hiện.

Mắt thấy chính là Băng Linh Chi đang từ từ tan biến trong không khí, một chút dấu vết cũng không còn. Điều này khiến cho Ngư Minh Côn nhất thời ngơ ra, không hiểu chuyện gì. Nét mặt hoang mang lộ rõ.

Ngay lúc này, Bích Hải Giao Long đưa mắt nhìn tới, lại không thấy Băng Linh Chi đâu. Chỉ thấy một mình đối phương ở đó, liền nghĩ rằng con cá kia đã nuốt mất. Ngay lập tức ra đòn công kích, nhất định phải đánh nó ói ra, đoạt về cho bằng được.

- Con cá thối kia, ngươi lại dám ăn Băng Linh Chi của ta, còn không mau nôn ra đây!- Bích Hải Giao Long gầm lên một tiếng lớn, theo đó là bắn ra vô số viên đạn nước vào người đối thủ.

- Con rắn c·hết tiệt nhà ngươi, mắt bị mù à? Rõ ràng là nó biến mất, lại bảo là ta ăn, lí nào lại vậy!- Ngư Minh Côn không chịu kém cạnh, ra đòn đáp trả.

- Con cá kia, ở đây chỉ có hai yêu chúng ta. Ngươi không nuốt, thì Băng Linh Chi biến mất được à? Muốn lừa ta, không dễ như thế đâu!- Bích Hải Giao Long xem những lời nói đó như những lời ngụy biện, nào đâu có để vào tai.



- Ngươi muốn đánh nhau chứ gì, tưởng ta sợ à? Đánh thì đánh!- Ngư Minh Côn mạnh mẽ mà đáp, uy thế ngời ngời.

Thế là hai yêu bọn họ không nhiều lời nữa, trực tiếp đánh nhau. Ai nấy, cũng đều đem ra mười phần thực lực chân chính của bản thân. Giữa bầu trời nơi đây, không ngừng vang lên âm thanh ầm ĩ. Dư chấn lan xa nhưng cũng không kém phần dữ dội.

Một bên khác, Hồ Nhã sau khi b·ị đ·ánh bại. Trọng thương sắp c·hết, thê thảm vô cùng. Hơi thở yếu dần, liền trở về nguyên hình là một con hồ ly nhỏ sáu đuôi. Lớp da trắng như bông, bồng bềnh giữa gió. Ẩn hiện trong đó là từng mảng lông bị nhuộm đỏ.

Triệu Hoài theo hướng cô ta rơi xuống, một đường tìm kiếm. Trái tim hắn ta giờ đây nhói lên từng nhịp, đau đớn vô cùng. Sắc mặt không khỏi khó coi, ánh mắt thờ thẫn đi thấy rõ. Cái cảm giác khó chịu này, ngày một gia tăng. Từng phút từng giây, đều h·ành h·ạ lấy hắn.

- Mẹ kiếp, lần này tính sai rồi. Không ngờ cô ta, lại liều mạng đến vậy!- Triệu Hoài vừa đi, vừa mắng chửi.

Sau bao nỗ lực tìm kiếm, Triệu Hoài cuối cùng cũng tìm thấy được Hồ Nhã trong bộ dạng hồ ly. Chỉ có điều, tình hình hiện tại của cô ta không được khả quan cho lắm. Tùy thời, điều có thể m·ất m·ạng tại đây.

- Đánh không lại người ta thì thôi đi, không biết giao đồ ra à? Cố chấp làm gì để rồi ra nông nỗi này không biết nữa!- Triệu Hoài buông lời than phiền, trạng thái cũng chẳng khá khẩm hơn đối phương là bao.

- DG, còn cứu được cô ta không?- Mắt thấy sự tình không ổn, Triệu Hoài liền cầu viện trợ.

- Ngươi nói thử xem, trên người ngươi còn có thứ gì để cứu cô ta? Máu người cá một giọt cũng không còn, viên Dưỡng Nguyên thì hoàn toàn vô dụng. Chỉ có mỗi dung dịch Nhiệt Năng là sử dụng được. Nhưng thuộc tính của nó lại quá cuồng bạo, cô ta lúc này khó mà hấp thu. Triệu Hoài à, hay là chúng ta luộc nước sôi đi. Ít nhiều gì, cũng vớt vát lại một bữa ăn!- Trước tình cảnh này, DG cũng không thể làm gì hơn.

- Ăn cái đầu nhà ngươi đấy, cô ta mà c·hết thì ta cũng xong đời!- Triệu Hoài buông lời mắng nhiếc, một mặt ưu sầu.

- Không sao đâu, cùng lắm thì ta đổi chủ nhân mới là được rồi!- DG thản nhiên mà đáp, không chút bận tâm.