Đối diện là Hồ Nhã hơi thở yếu dần, gần đất xa trời. Triệu Hoài hiện tại, một mặt suy tư, ưu sầu khổ não tìm cách để cứu chữa nàng ta nhưng chợt nhớ ra bản thân cũng chẳng còn gì. Lẽ nào, đành lực bất đồng tâm.
- Hazz, ngươi tính thử xem, bây lớn đây thì làm được mấy món!- Triệu Hoài bất chợt lên tiếng, tính người mất dần.
- Ta sẽ giới thiệu cho ngươi thực đơn cầy tơ bảy món, bao gồm: Hồ ly xào lăn, hồ ly nấu lá mơ, hồ ly giả cầy,...- DG đáp lời, hào hứng cũng tính là không ít.
Đang lúc hai người bọn họ thương thảo, xem xem làm sao mới phải. Thì Hồ Nhã lúc này, bắt đầu phát sinh biến số. Chỉ thấy đuôi trên người cô ta, không ngừng rụng đi, từng chiếc từng chiếc một. Khí tức, càng là trở nên mong manh dễ vỡ.
- Hết thời gian để đùa rồi, ta có cách để cứu cô ta nhưng cũng khó mà nói trước điều gì. Xem ra, phải mạo hiểm một phen mới được!- Mắt thấy tình hình có phần không ổn, Triệu Hoài liền trở nên nghiêm túc hơn.
- Cách gì? Ngươi đừng có mà làm liều đấy!- Nghe được lời đó, DG không khỏi nghi hoặc trong lòng.
- Băng Linh Chi, dung dịch Nhiệt Năng. Mong là hai thứ này, cứu được cô ta!- Triệu Hoài trầm giọng mà nói, đây đã là bước đường cùng của hắn ta rồi.
Nói rồi, hắn ta ôm lấy hồ ly nhỏ vào lòng, vẻ mặt thương xót khôn xiết. Nhanh chân trở lại vị trí ban nãy, nơi mà bản thân đã gây ra khó dễ cho Hồ Nhã. Dưới hòn đá to, ra sức mà đào lấy Băng Linh Chi được giấu sâu ở nơi này. Vốn dĩ là định giếm lại, giờ cũng không còn cách nào khác đành lấy ra sử dụng.
- Đã chôn mười tấc đất rồi cũng phải đem lên nữa, đúng là chán mà!- Triệu Hoài cầm lấy hộp nhỏ chứa đựng Băng Linh Chi, khí tức mãnh liệt không thôi. Hắn ta phải liên tục dùng khí của bản thân mới có thể che đậy đi khí tức của nó.
- Triệu Hoài ngươi nghĩ kĩ lại đi, như vậy là quá mạo hiểm!- DG cất tiếng, cực lực khuyên nhủ.
- Hết cách rồi, mạo hiểm cũng phải thử! Cô ta muốn c·hết dưới mí mắt của ta, không đơn giản đâu!- Triệu Hoài khẳng khái mà nói, mười phần kiên định.
Triệu Hoài tìm cho mình một hang động vừa phải. Bước vào trong, hắn ta liền đem cửa động đánh sập xuống, tránh cho khí tức phát tán ra ngoài. Không gian nơi đây liền rơi vào một màu ưu tối, không chút ánh sáng.
- Thành hay bại, đều xem ở duyên số của ta và cô rồi!- Sắc mặt của người yêu bọn họ giờ đây, càng ngày càng kém.
- Triệu Hoài ngươi suy nghĩ kĩ lại một lần nữa đi, cách thức này nguy hiểm khôn lường. Mất mạng như chơi đấy!- DG tiếp tục nói lời khuyên can, tâm tình còn là có chút lo lắng.
- Thì sao chứ? Chúng ta có lựa chọn khác à? Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Cho dù có nguy hiểm trùng trùng đi chăng nữa, cũng phải thử!- Triệu Hoài nhẹ cười, bình thản mà đáp.
Triệu Hoài một tay cầm Băng Linh Chi, một tay cầm dung dịch Nhiệt Năng. Hai mắt nhắm nghiền, hơi thở từng nhịp chậm rãi. Hít lấy một hơi dài, bình tâm tịnh khí, bắt đầu cho quá trình cứu chữa Hồ Nhã.
Dựa vào Thanh tâm tịnh nguyên pháp, Triệu Hoài tự biến bản thân mình thành một cái máy lọc. Đem Băng Linh Chi và dung dịch Nhiệt Năng bắt đầu dung nhập vào trong cơ thể. Cái cảm giác nửa nóng nửa lạnh chạy khắp toàn thân này, khó chịu vô cùng.
Triệu Hoài giờ đây, hơi thở từng nhịp gấp gáp, sắc mặt không khỏi khó coi. Từng cơn lạnh giá buốt lòng, bất chợt chảy mạnh trong cơ thể. Thoạt nhiên, lại có cảm giác nóng rực, dung nhập vào toàn thân. Hết nóng rồi tới lạnh, cứ thế mà lập đi lập lại hàng trăm hàng ngàn lần.
- Khó chịu quá!- Triệu Hoài nhăn mặt, giọng điệu yếu ớt đi thấy rõ.
Cũng mai là hắn ta dựa vào Thanh tâm tịnh nguyên pháp, mới giữ cho mình một mạng. Không thì bản thân từ lâu, đ·ã c·hết dưới sự tàn phá khủng kiếp của Băng Linh Chi và dung dịch Nhiệt Năng rồi.
Triệu Hoài muốn đem hai nguồn sức mạnh đó hợp lại thành một. Nào ngờ biến cố lại xảy ra, năng lượng của Băng Linh Chi và dung dịch Nhiệt Năng lại không ngừng đối chọi với nhau, thậm chí còn tự mình công kích lấy đối phương.
Bất chợt, Triệu Hoài nôn ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt xanh xao lộ rõ. Chuyện này xem ra là còn khó hơn hắn ta nghĩ nhiều. Nhưng đường lui đã không còn, bản thân chỉ đành miễn cưỡng mà đi tiếp.
Công năng của Thanh tâm tịnh nguyên pháp, được phát huy đến mức tối đa. Thêm vào đó, là trạng thái Bất khuất chi ngạo được thi triển. Nếu như hai nguồn sức mạnh ấy ngoan cố không chịu dung hợp. Vậy thì chỉ cần hoàn toàn áp chế bọn nó, cưỡng chế thi hành là được rồi.
Khí tức của Triệu Hoài giờ đây, liền trở nên khủng bố hơn bao giờ hết. Cảm giác mang tới là mười phần áp bức, nhưng hai nguồn sức mạnh đó cũng không chịu yếu thế. Điên cuồng phản kháng, ra sức mà tàn phá lấy cơ thể hắn ta.
- Còn muốn chống cự, tìm c·hết!- Triệu Hoài trầm giọng mà nói, uy thế gia tăng không ít.
- Để ta giúp ngươi một tay!- DG lên tiếng, ra sức mà hỗ trợ.
Lời nói vừa dứt, một cỗ Chân Long chi khí liền xuất hiện, uy áp kinh người. Nhất thời khiến cho hai nguồn sức mạnh cuồng bạo của Băng Linh Chi và dung dịch Nhiệt Năng, trong giây lát khó mà phản kháng.
Chớp lấy thời cơ này, Triệu Hoài liền đem chúng nó hoàn toàn dung hợp lại với nhau. Một cỗ sức mạnh mới, liền được khai sinh ra. Không những mạnh mẽ dị thường mà còn mang đến một nguồn năng lượng cực kì cường đại.
Vất vả hồi lâu, cuối cùng cũng có hồi đáp. Dưới tác dụng của Thanh tâm tịnh nguyên pháp, nguồn năng lượng mới này càng là trở nên tinh thuần hơn. Đưa mắt nhìn tới, tình trạng hiện tại của Hồ Nhã ngày càng nguy kịch. Không nói nhiều lời, Triệu Hoài liền vận khí, tích cực mà truyền sang đối phương, cứu lấy cô ta một mạng trước khi chiếc đuôi cuối cùng rụng mất.
- Sống hay không, còn tùy thuộc ở cô rồi!- Triệu Hoài nhẹ giọng mà nói, đôi phần thâm tình.
Một tháng sau, Triệu Hoài phá động mà ra. Thực lực hiện tại của hắn ta là Chiến giả cấp 4 sơ cấp. Cơ thể phải nói là có sự thay đổi rõ rệt, một thân bá khí, uy thế hơn người. Thành quả nhận được sau một phen mạo hiểm, xem ra là không nhỏ.
Còn về phần Hồ Nhã, dưới sự cứu chữa nhiệt tình của đối phương. Từ trạng thái sắp c·hết, liền chuyển mình sang người thực vật. Tất nhiên là nguồn năng lượng do Băng Linh Chi và dung dịch Nhiệt Năng tạo ra, một mình Triệu Hoài hưởng trọn rồi. Không thì hắn ta, làm sao mà tấn cấp nhanh đến vậy.
- Chuyến này đi, xem ra là không uổng công mà!- Triệu Hoài nhẹ cười, một mặt nham nhở.
- Ngươi xém c·hết đấy, ở đó mà ngông cuồng tự đại!- DG cất tiếng, buông lời khiển trách.
- Tìm đường sống trong kẻ c·hết, chuyện nhỏ ấy mà. Có gì đâu mà phải lo lắng, không phải bây giờ, vẫn bình thường đó sao?- Triệu Hoài bình thản mà đáp, không chút bận tâm.
- Tên khốn nhà ngươi, đúng là cái gì cũng nói cho được!- Nghe được lời đó, DG ngao ngán không thôi.
Trên tay Triệu Hoài giờ đây, chính là một con hồ ly trắng nhỏ chỉ còn lại một đuôi. Đang nằm miên man, nhưng khí tức thì lại ổn định như thường. Đây là qua bao cố gắng nỗ lực, mới có thành quả như thế.
- Vui chơi như vậy là đủ rồi, trở về thôi. Không biết thời gian ta m·ất t·ích này, có chuyện vui gì xảy ra hay không đây!- Triệu Hoài nhìn về phía xa, tâm tình háo hức chờ mong lộ rõ.