Long Cơ Chiến Hồn

Chương 453: Đối đáp Khâm Đàn



Chương 453: Đối đáp Khâm Đàn

Đối diện là Khâm Đàn, phía sau còn có Gia Kiệt. Triệu Hoài ấy vậy mà, vẫn bình tĩnh mà đối mặt với hai người bọn họ. Đối phương tìm đến, e là vì chuyện của Phúc Trọng. Món nợ đó, đã đến lúc phải tính sổ với hắn rồi.

- Ta biết ngay mà, tên khốn nhà ngươi còn định giả vờ đến bao giờ. Triệu Hoài!- Gia Kiệt hét lớn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ.

- Khụ khụ khụ, làm gì hét lớn dữ vậy? Ta cũng đâu phải là không thừa nhận. Ngươi đó, làm cái gì thế cũng không biết nữa!- Triệu Hoài đối với việc bại lộ thân phận này, hắn lại thờ ơ không thôi.

- Ồ, vậy là ngươi thừa nhận việc chém đứt một tay của Phúc Trọng rồi phải không? Chuyện này, ngươi có phải, nên cho ta một lời giải thích hay không?- Khâm Đàn nhẹ giọng mà nói nhưng áp bức mang lại, lại cực kỳ nặng nề.

- Chậc, chuyện đó à? Ta vốn dĩ không muốn tính toán với các ngươi nữa rồi, các ngươi lại tự mình tìm đến đây. Thật là, bồi thường vài viên Đá Cảm Tri cực phẩm cho ta là được rồi. Ta sẽ coi như, chuyện đó chưa từng xảy ra!- Triệu Hoài chống cằm, cao giọng mà cất tiếng.

- Ồ, ta còn phải bồi thường cho ngươi nữa sao? Chuyện này, ngươi nói dễ nghe quá nhỉ?- Nghe được lời đó, Khâm Đàn ánh mắt tràn ngập nộ khí.

- Ây, làm gì thế, định dọa ta sao? Ta đang b·ị t·hương đấy, lỡ như có chuyện gì ngươi gánh nổi không? Không nói đến Học viện Long Cơ, tộc nhân của ta mỗi người một ngụm nước bọt, cũng đủ dìm c·hết ngươi rồi. Sao nào, sợ chưa hả?- Triệu Hoài nghiêng nghiêng đầu về bên trái, nơi tộc nhân tộc người cá đang ngồi. Đối phương còn chưa uy h·iếp hắn, hắn đã uy h·iếp người ta rồi.



( Wa, cái tên kia, ngươi kéo bọn ta vào làm gì? Đó là Sử Thi giả đấy, muốn bọn ta c·hết chung hay gì?) Trước một màn đấu đá lẫn nhau này, hai tộc nhân tộc người cá chỉ đành lẳng lặng mà chuồn đi. Sợ rằng ở đây thêm lâu, sẽ bị tên đó liên lụy đến c·hết mất.

- Hừ, người mà ngươi nói, ở đâu hả?- Khâm Đàn đưa mắt nhìn tới, nhẹ cười khinh bỉ.

- Wa, hai cái tên này, chạy nhanh thế. Có chút chuyện này mà cũng sợ, đúng là không có khí khái gì cả. Diệp Ninh, giải quyết đi!- Tộc nhân tộc người cá không nhờ vả được thì Triệu Hoài còn có Diệp Ninh. Có cô ta ở đây, hắn còn sợ gì nữa.

- Ngươi đấy, khôn hồn mà làm theo những gì mà anh ấy nói đi. Bằng không, ngươi không xong với ta đâu!- Diệp Ninh khoanh tay trước ngực, cao ngạo mà nói.

- Cô gái này, sao lại nói chuyện khó nghe thế? Người lớn trong nhà không nói với cô à? Ăn nói mà không cẩn thận, rất dễ b·ị đ·ánh đấy!- Khâm Đàn nhẹ cười, nhưng nụ cười ấy lại mang đôi phần âm hiểm.

- E hèm, Diệp Ninh, giới thiệu một chút cho người ta biết kìa. Không thì, người ta không nể mặt cô đâu đấy!- Triệu Hoài thấy sự tình này còn chưa thỏa, liền muốn chơi lớn một phen.

- Diệp Ninh, Diệp thế gia! Sao nào, ngươi sợ chưa hả? Nói cho ngươi biết, cha ta rất thương ta đấy. Giải quyết một kẻ như ngươi, không phải là vấn đề to tát gì đâu!- Diệp Ninh chìa ra ngón tay trỏ, gặp lên gặp xuống mà biểu thị với đối phương. Cô ta còn không quên, làm ra một mặt đáng sợ dọa người.

- Diệp thế gia? Lại là người của thế gia! Là con gái của vị đó sao? Có cái thân phận này, thảo nào lại phách lối đến như vậy!- Khâm Đàn nhìn Diệp Ninh, rồi bất giác lại rơi vào suy tư.



- Ngươi núp sau lưng con gái nhà người ta như thế này, không cảm thấy mất mặt sao?- Gia Kiệt đằng sau thì chỉ thẳng mặt Triệu Hoài, lớn tiếng mà mắng mỏ.

- Mất mặt? Ta tại sao lại phải mất mặt? Ngươi được như ta không mà nói? Anh đây hãnh diện còn không hết nữa là!- Chỉ thấy Triệu Hoài trưng ra bộ mặt rất chi là gợi đòn, nói lời vô lại.

- Ngươi... Cái đồ không ra gì này, những lời như vậy mà cũng nói ra cho được. Ngươi, không biết ngượng miệng hay sao?- Gia Kiệt nghiến răng nghiến lợi, tức đến đỏ mặt.

- Ngươi gì, ta gì? Nếu như ta không lầm, ngươi là bại tướng dưới tay ta thì phải. Ta không ra gì, chắc ngươi ra gì chắc? Tự mình mắng mình, lần đầu ta thấy đấy. Chậc, chỉ mới nói vài câu thôi, sao mặt lại đỏ như đít khỉ thế kia? Cay à? Thì làm gì được ta nào? Khóc à? Ta sợ quá đi mất!- Triệu Hoài vẫn chưa có ý định dừng lại, càng là đem đối phương chọc tức đến cực điểm.

- Các vị đây, sao lại nóng giận như thế này? Là ta đón tiếp không chu đáo sao? Hoà khí sinh tài, thiếu như có gì thất lễ thì lượng thứ cho qua!- Đúng lúc này, Mạc Can lại xuất hiện. Lão ta còn không can ngăn, e là có đánh nhau ở đây cũng không chừng. Là chủ nhà, lão ta không thể không quản.

- Chỉ là chào hỏi nhau mà thôi. Quốc vương điện hạ cần gì phải để tâm tới!- Khâm Đàn lúc này mới hồi thần trở lại, vờ như không có chuyện gì xảy ra.



- Vậy chào hỏi xong rồi, Sử Thi giả đây có phải nên rời đi rồi không? Tránh làm mất nhã hứng của ta. À, còn nữa, về việc bồi thường. Giao ra vài viên Đá Cảm Tri cực phẩm đi, coi như là vật tạ lễ với ta cũng được. Ừm, giao ra thì có thể cút rồi!- Triệu Hoài nhấp nhả li rượu trong tay, đối phương đã có ý định thôi nhưng hắn vẫn chưa có ý định dừng lại.

- Bồi thường, việc này không có gì là khó cả. Chỉ là ngươi, có dám nhận hay không mà thôi!- Khâm Đàn lạnh giọng, khí tức tỏa ra ghì chặt lên người Triệu Hoài. Nó không khác gì, mười viên đá lớn xếp chồng lên nhau đè lên người hắn cả. Nhưng hắn lại nghiễm nhiên mà ngồi đó, một chút biểu cảm cũng không lộ ra.

- Có gì mà không dám, chỉ sợ ngươi không đưa mới phải!- Triệu Hoài ngước mặt nhìn lên, một mặt này của hắn toàn là ngạo khí. Đối với loại áp lực này, hắn sớm đã quen.

- Vậy vật này, ngươi cầm lấy đi. Xem như, ta thay Học viện Ngự Quy, bồi tội với ngươi vậy. Gia Kiệt, chúng ta đi thôi!- Khâm Đàn từ trong người lấy ra vài viên Cảm Tri, ném cho đối phương. Mắt thấy tạm thời không làm khó được hắn, chỉ đành quay người rời đi. Một màn này, cũng chỉ là mới là thăm dò. Ngày sau, mới là tranh đấu thực sự.

- Wa, thằng nhóc đó vậy mà lại dám lấy đồ của người ta. Chán sống rồi sao?- Chứng kiến một màn vừa rồi, thầy Mạnh một bên không khỏi cảm khái.- Nhưng mà, cái khí chất này, thật là không làm mất mặt học viện. Ta thích!

- Thích cái gì? Nó mà gây chuyện, chúng ta là người lãnh đủ đấy! Thầy Mạnh đây không hòa giải mà ngược lại còn cổ vũ. Xem ra chuyện này, khó tránh khỏi liên quan nhỉ?- Cô Nguyệt vỗ vai thầy Mạnh, doạ cho thầy ấy được phen sợ hãi.

- Nào có, nào có! Ta có biết gì đâu à, đừng có mà vu oan cho ta đấy!- Thầy Mạnh ngay lập tức phủ nhận, rắc rối này không vướng vào thì hơn.

- Triệu Hoài, vậy mà lại là tên đó. Ta biết ngay mà, nhìn bộ dạng thế kia chả phải là thứ tốt lành gì. Nhược Tuyết, cậu thấy không? Người ta bên cạnh có hồng nhan, nào đâu có nhớ tới cậu!- Bích Hạ liền nhân cơ hội này, đem đối phương hoàn toàn bôi đen.

- Bích Hạ, cậu nói xong chưa? Nói xong rồi thì lo mà ăn đi, chuyện của bọn họ không liên quan đến chúng ta đâu!- Nhược Tuyết tựa hồ như không quan tâm nhưng thật ra là rất để ý.

- Giận rồi sao? Vậy thì càng tốt. Để ta xem sau này, ngươi làm sao mà tiếp cận Nhược Tuyết nhà ta nữa đây!- Bích Hạ lòng thầm đắc ý, không quên liếc xéo Triệu Hoài một cái.

- Wa, sao tự nhiên lạnh sống lưng thế? Chuyện gì đây, có ai nói xấu sau lưng ta à?- Thoạt nhiên, Triệu Hoài lại được phen ớn lạnh, dự là có chuyện không lành.