Đối với việc rời đi của Khâm Đàn, Gia Kiệt phía sau vẫn là chưa hiểu rõ mấy. Dựa vào thân phận cũng như thực lực, Khâm Đàn dễ dàng có thể chèn ép được đối phương. Nhưng nay lại lựa chọn rời đi, thật làm cho người ta khó hiểu.
- Tên Triệu Hoài đó, đối diện với một Sử Thi giả vậy mà lại ngạo mạn đến như vậy, hoàn toàn không xem chúng ta ra gì. Sao lại có tên, gợi đòn thế không biết nữa? Ngài cứ như thế này, mà bỏ qua sao?- Gia Kiệt vừa đi vừa nói, đối với những tên kiêu ngạo như thế, hắn khó tránh được muốn vả mặt đối phương.
- Phía sau thằng nhóc đó, không ngờ tới hậu thuẫn lại mạnh đến như vậy. Một Học viện Long Cơ thì thôi đi, còn có Diệp thế gia. Quan trọng hơn cả, là tộc nhân phía sau của hắn. Không chỉ bí ẩn, mà đến cả quốc vương của Đào Hoa Đảo Quốc còn có mấy phần kính trọng. Dựa vào mấy điểm này, tạm thời không nên chọc vào hắn thì hơn!- Khâm Đàn xoa cằm, trầm tư mà nói.
- Vậy chuyện này, người định giải quyết như thế nào?- Gia Kiệt nhíu mày, nghi hoặc mà hỏi.