Dưới một màn thị uy của Mạc Can, bầu không khí mới dịu lại phần nào. Chỉ là hai người bọn họ nhìn nhau, mỗi người một vẻ. Chí Toàn tràn ngập nộ khí, Triệu Hoài thì lại nhởn nhơ ra đó. Thật là làm đối phương, bội phần căm phẫn. Căm phẫn, nhưng lại chẳng thể làm được gì.
- Triệu Hoài, ngày hôm nay ta nhớ kĩ rồi. Ngày sau, nhất định trả lại gấp bội!- Chí Toàn nói rồi, xoay người rời đi. Có thể cảm nhận rõ, hận ý trong lời nói đó mãnh liệt ra sao. Như thể, như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy, đến xương cũng không còn.
- Hừ, vậy thì ta chờ ngày đó!- Đối với những lời đó, Triệu Hoài chẳng hề để tâm tới.
- Cuối cùng cũng đi, đúng là đáng ghét thật mà, làm ảnh hưởng đến tâm trạng dùng bữa của người ta. Nào, Triệu Hoài, em đút anh ăn!- Diệp Ninh vẫn là như cũ, ân cần mà chăm sóc lấy hắn.
- Đó là Triệu Hoài đó à, người mà Thị muốn đối phó? Xem ra cũng chẳng ra làm sao!- Kim Nguyên chứng kiến một màn này, đã phần nào có cái nhìn không hay về đối phương.
- Trần Hào, điều tra người đó cho ta!- Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Mạc Can liền cho người tìm hiểu Triệu Hoài. Lão ta đối với hắn, tò mò cũng không ít.
- Thần, tuân mệnh!- Trần Hào cúi người cung kính, theo đó mà biến mất.
Buổi tiệc cứ thế mà kéo dài cho đến tối, lúc này gần như đã tàn tiệc, chỉ còn lại mấy người. Trong đó, có Triệu Hoài và Diệp Ninh. Cơ hội ăn chùa uống chùa thế này, hắn dễ gì mà bỏ qua. Cô ta cũng theo đó mà bồi hắn, không biết uống bao nhiêu là rượu. Hai má ửng hồng, trông càng là bội phần xinh đẹp.
- Triệu Hoài, gặp được anh ở đây em vui lắm đấy. Anh có biết không hở?- Diệp Ninh đã ngà ngà say, bất chợt lại nắm lấy cổ áo hắn ta. Kéo hắn về phía mình, ánh mắt chạm nhau càng là cháy bỏng hơn bao giờ hết. Nhắm mắt, chu môi, nhẹ nghiêng người về phía hắn.
- Way way way, cô làm gì thế? Tỉnh lại nào!- Đổi lại, là Triệu Hoài dùng một tay đẩy cô ta ra xa.
- Sao nào, có ý kiến gì à? Có phải muốn c·hết hay không hả?- Diệp Ninh cầm lấy cái đĩa trên bàn, không nói nhiều lời trực tiếp kề lên cổ hắn ta. Lấy đó mà uy h·iếp, còn đâu cái dáng vẻ thơ ngây ngày thường.
- Wa, cô say rồi đó à? Uống không được thì đừng có uống, uống nhiều như thế làm gì không biết nữa?- Một màn này, dọa cho Triệu Hoài được phen hú vía.
- Có hôn hay không thì bảo?- Diệp Ninh gằn giọng, tới tấp mà hôn tới. Triệu Hoài thì cực lực né tránh, hai bên cứ thế mà dằng co với nhau hồi lâu.
- Xem ra là say thật rồi. Ngủ đi vậy!- Triệu Hoài chỉ với một chiêu, đã đem cô ta đánh ngất.
- Ngươi làm gì tiểu thư nhà ta, định giở trò à?- Trung chỉ mới rời đi một lúc, đến lúc trở lại. Lại thấy cảnh tượng Triệu Hoài ôm Diệp Ninh vào lòng, không nói nhiều lời một quyền đánh tới. Gì hắn cũng có thể nhịn, nhưng riêng chuyện liên quan đến Diệp Ninh là không thể nào bỏ qua.
Triệu Hoài chỉ dùng tay trái, đã bắt lấy một quyền đó. Khí tức hai bên giao nhau, dư chấn cực kì mạnh mẽ. Sau đó, hắn mới cất tiếng mà thanh minh: 'Ta thì có thể làm gì cơ chứ? Ngươi bình tĩnh lại xem nào. Là tiểu thư nhà ngươi say, ta mới đỡ lấy cô ta mà thôi. Đưa về nghỉ ngơi đi, nhớ chăm sóc cẩn thận đấy!'
- Tiểu thư, ta đưa người về!- Trung lúc này mới bình tĩnh trở lại, đánh giá sơ bộ tình hình một lượt. Mắt thấy là Diệp Ninh không sao, mới thu tay về. Từ trong tay Triệu Hoài, đoạt lại cô ta, nhẹ nhàng dìu lấy. Trước khi rời đi còn không quên cảnh cáo lấy Triệu Hoài một câu: 'Ngươi tốt nhất là nên tránh xa tiểu thư nhà ta ra đi, thân phận cách biệt. Điều này, ngươi ắt hẳn phải hiểu. Đừng để sau này, người vì ngươi mà phải chịu khổ'
- Hazz, không còn gì để chơi nữa, về vậy!- Cuộc vui đã tàn, Triệu Hoài cũng lẳng lặng mà ra về.
Trên đường trở về, đi qua một hành lang, bất chợt có cơn gió thổi nhẹ qua. Triệu Hoài ngước mắt nhìn lên, trên mặt hắn lộ rõ một nổi niềm khó mà diễn tả thành lời. Đang lúc hăng say với nổi buồn, lại vô tình nhìn thấy một bóng đen lướt qua. Ánh mắt hắn, ngay lập tức trở nên sắc bén.
- Gì thế kia? Lẽ nào là người của Thần Giáo? Không đúng, không có hiệu lệnh của ta. Sao bọn họ lại tự tiện hành động được? Chậc, phải đi xem sao mới được!- Chớp mắt, Triệu Hoài đã biến mất không thấy đâu.
Theo bóng đen đó, Triệu Hoài đi đến biệt phủ mà bản thân đã đến trước đó. Không cần nghĩ cũng biết, mục đích của đối phương là gì. E là cũng như hắn, vì bí mật của Đào Hoa Đảo Quốc mà đến. Xem ra, là người cùng ngành rồi.
- Người đến là ai? Theo ta lâu đến như vậy, sao lại không hiện thân? Núp núp ló ló làm gì, chi bằng gặp mặt trò chuyện có phải tốt hơn không?- Đối phương cảm thấy có điều bất thường, cảnh giác mà nhìn về xung quanh.
- Là cô à? Hồ Sở, không ngờ lại gặp mặt cô ở đây đấy!- Từ trong bóng tối, Triệu Hoài bất thình lình xuất hiện.
- Là ngươi, sao nào, định xen vào chuyện của ta sao?- Nhìn thấy hắn, Hồ Sở mới phần nào thả lỏng cảnh giác.
- Không, không, không, ta nào dám! Cô cứ tự nhiên như ở nhà đi, không cần phải để tâm đến ta đâu. Ta chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi, đi liền ngay bây giờ này!- Triệu Hoài tìm một cái cớ, lấp liếm cho qua.
- Tình cờ? Hừ, ngươi định lừa con nít đấy à? Nói đi, theo dõi ta có mục đích gì? Lẽ nào, ngươi đến là vì nó?- Hồ Sở nhìn hắn, không khỏi ngờ vực.
- Nó? Nó ở đây là thứ gì thế?- Triệu Hoài giả ngây, ra sức mà thăm dò thông tin từ đối phương.
- Hửm, ngươi không biết sao? Ngươi không phải vì đó mà đến à?- Ngược lại, Hồ Sở cũng muốn biết mục đích hắn ta tới đây là gì.
- Ta đã nói với cô rồi, ta chỉ đi dạo thôi. Cô đấy, đa nghi quá rồi đó!- Trước hết, điều mà Triệu Hoài cần làm, đó chính là xóa bỏ hiềm nghi của cô ta dành cho mình. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể thăm dò được cô ta.
- Nếu đã như vậy, ta tại sao lại phải nói cho ngươi biết? Nói ta nghe xem nào, nếu như hợp lí. Không phải là không thể không nói cho ngươi biết!- Hồ Sở đối với hắn ta, hứng thú cũng không nhỏ. Cô ta muốn xem xem, người mà Hồ Nhã chọn, rốt cuộc ra sao.
- Ây, đừng nói vậy chứ, mất tình cảm lắm đấy. Có gì thì chia sẻ nhau nghe, lá lành đùm lá rách. Đây là đạo lí làm người, cô không biết sao?- Triệu Hoài lại bắt đầu thói văn vở, ý đồ lừa gạt nhưng lại bất thành.
- Một tên như ngươi, lại nói đạo lí làm người với ta? Có lộn ở đâu không vậy?- Hồ Sở thân là hồ yêu, nào đâu có dễ mắc lừa đến thế.
- Ta quên mất, cô thì không phải là con người, còn ta thì đến cả cầm thù cũng không bằng. Chậc chậc chậc, nói đạo lí làm người thì thật là không phải. Vậy chúng ta nói đến tính tương thân tương ái đi. Cô mà không nói cho ta biết, ta la lên đấy. Xem đến lúc đó, cô làm sao đối phó đây!- Triệu Hoài nở ra nụ cười gian manh, sau đó thì giở trò uy h·iếp.
- Có thể nói ra lời này, xem như ngươi giỏi. Không biết Hồ Nhã nghĩ gì, lại nhận một tên như ngươi làm nô bộc nữa?- Hồ Sở sau khi đánh giá hắn ta một lượt, thì lại nhẹ lắc đầu ngán ngẫm.