Triệu Hoài trong vô tình, gặp lại Hồ Sở. Biết rằng cô ta biết được bí mật mà bản thân không biết, hắn liền cực lực ra sức mà thăm dò. Chỉ khi nắm chắc thông tin cần thiết trong tay, cơ hội thành công của nhiệm vụ lần này mới được nâng cao.
- Đừng đánh trống lảng nữa, nói chuyện chính đi. 'Nó' ở đây, rốt cuộc là gì?- Triệu Hoài nghiêm giọng, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn hẳn.
- Thấy thái độ thành khẩn này của ngươi, nói cho ngươi biết vậy. Nó ở đây, chính là Long hồn!- Hồ Sở nói ra lời này, bầu không khí bỗng chốc trở nên khác lạ. Có chút âm ưu, rợn người.
- Long hồn? Lại là thứ này sao? (Mà Long hồn, lại là cái quái gì thế?)- Triệu Hoài mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cố tỏa ra nguy hiểm cho bằng được.
- Đúng vậy! Trăm năm trước, nơi đây tồn tại một ác long. Nó tàn phá khắp nơi, gây ra t·hiên t·ai liên miên. Đúng lúc đó, có một vị cường giả ra tay. Đem nó chém g·iết, thân thì đem chế tạo thành chiến giáp, tên là Long Cơ. Còn đầu, do oán khí quá nặng nên mới phong ấn tại đây. Trải qua trăm năm dài đằng đẵng, nên mới sinh ra Long hồn. Thứ này, đối với bất kì một ai, tác dụng đều cực kì lớn. Nhưng nguy hiểm ẩn trong đó cũng không nhỏ!- Hồ Sở đem sự tình, kể sơ qua một lượt.
- Thì ra đây chính là nguồn gốc của Long Cơ chiến giáp. DG, ngươi không cảm nhận được bất kì điều gì sao?- Triệu Hoài sau khi hiểu rõ phần nào ngọn nguồn câu chuyện, liền hướng DG mà tiếp tục dò hỏi.
- Đó là chuyện trước khi ta ra đời, ta làm sao biết được. Vả lại, đây có lẽ bí mật của Đào Hoa Đảo Quốc, đâu phải muốn biết là biết!- DG lập tức đáp lời, thông tin cũng mịt mờ không kém.
- Ít nhiều gì, cũng có liên hệ mật thiết với nhau chứ? Ngươi đó, chút cảm ứng cũng không có sao?- Triệu Hoài nhìn vào khoảng không, bất giác mà rơi vào suy tư.
- Để ta thử cảm nhận một chút đã!- DG tỏa ra một nguồn năng lượng cảm ứng nhưng nơi đây đã bị kết giới bao trùm, kết quả cũng chẳng thu lại được gì.- Không thể!
- Triệu Hoài, ngươi sao lại xuất hiện ở đây thế?- Đang lúc hắn suy tư thì có một bàn tay vỗ vào vai hắn, quay đầu nhìn lại hoá ra là Thanh Đạt.
- Ngươi có thể xuất hiện tại đây, ta tại sao lại không thể? Way khoan đã, đừng nói là hai người các ngươi hẹn nhau ở đây đấy nhé? Ta sớm đã biết hai người có chuyện mờ ám mà!- Triệu Hoài nhìn về Thanh Đạt lại nhìn về Hồ Sở, vẻ mặt lộ rõ sự hoài nghi.
- Mờ ám cái chó gì, ngươi xem ta loại gì thế? Anh đây là người ngay thẳng, làm gì có chuyện mờ ám ở đây!- Thanh Đạt ra sức thanh minh nhưng đổi lại là ánh mắt khinh bỉ của Triệu Hoài.
- Ngươi là loại người gì ngươi còn không hiểu sao, ở đó mà hỏi ta. Ngay với chả thẳng, vớ va vớ vẩn!- Triệu Hoài khinh miệt mà nói, hắn sớm đã nhìn thấu được tâm tình đối phương.
- Hai người các ngươi xong chưa, còn làm ồn nữa thì cút hết cho ta. Ta ở đây, không phải là để nghe các ngươi tám chuyện đâu!- Trước một màn nhốn nháo của hai người bọn họ, Hồ Sở liền buông lời trách mắng. Sau khi trách mắng, cô ta lại nhìn về xung quanh, dường như là đang tìm kiếm một thứ gì đó.
Mặc cho cô ta nói gì thì nói, khó lắm mới có cơ hội. Triệu Hoài liền kẹp cổ Thanh Đạt, nói nhỏ vào tai mà trêu chọc: 'E hèm, ngươi với cô ta không phải là có chuyện gì đó chứ? Sở thích này của ngươi, cũng khác người quá rồi đấy. Nhưng mà cô ta cũng không tệ!'
- Ngươi nói đủ chưa hả? Có tin là nói cho cô ta biết, để cô ta dạy dỗ ngươi không hả? Ăn nói hàm hồ!- Thanh Đạt đẩy hắn ta qua một bên, đuổi như đuổi tà. Để hắn nói một hồi, còn gì là tâm tư của bản thân.
- Wa, chơi mà chơi méc, ngươi cũng hèn quá đấy!- Triệu Hoài xua tay, cười cợt không thôi.
- Hai người các ngươi đủ chưa hả? Định ồn ào đến bao giờ?- Hồ Sở siết chặt bàn tay, cau có nói.
- Cô muốn tìm cửa vào chứ gì? Đây này!- Triệu Hoài thuật lại thao tác của Bách Hoa Yêu, theo đó là cánh cửa hiện ra.
- Chuyện này, sao ngươi lại biết?- Nhìn một màn này của hắn ta, Hồ Sở kinh ngạc nhưng cũng không kém phần nghi hoặc.
- Ta nói với cô là ta vô tình phát hiện ra, cô có tin không hả?- Triệu Hoài cười đùa mà đáp, bí mật của bản thân nào đâu có dễ dàng tiết lộ.
- Cái tên khốn nhà ngươi, thích làm màu thật đấy!- Thanh Đạt vừa nói vừa xô đối phương, không biết là công báo tư thù hay không mà Triệu Hoài xém tí nữa là ngã.- Còn chờ gì nữa, vào thôi!
- Đến đây thôi, ta không vào đâu. Nói trước cho các ngươi biết, tránh cho các ngươi nói ta không cảnh báo trước. Trong đó còn có hai Siêu Việt giả nữa đấy, cẩn thận mà đối phó!- Trước khi rời đi, Triệu Hoài còn không quên thiện ý nhắc nhở bọn họ một vài câu.
- Sao ngươi lại rời đi sớm thế này? Không ở lại theo dõi sao?- Bất chợt, DG lại lên tiếng.
- Ta có kế hoạch của riêng mình. Vả lại, có hơi men trong người nên không tiện hành động. Về nhà ngủ cho nó khỏe!- Triệu Hoài ngáp dài một hơi, thong dong mà sải bước.
- Tên đó đi rồi, chúng ta vào thôi!- Mắt thấy đối phương rời đi, Thanh Đạt mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cái con kì đà cản mũi đó, thật là trướng mắt quá đi.
Triệu Hoài sau khi trở về phòng, điều đầu tiên hắn làm là đi tắm. Không có Hải Tình ở đây, hắn cũng thoải mái hơn nhiều. Ngâm mình trong bồn nước nóng, ngước mắt nhìn lên trần nhà. Cái cảm giác lân lân phê phê này, thật là không gì sánh bằng.
- Ta nói nó phê chữ ê kéo dài, sướng vãi! Khoẻ hẳn ra!- Triệu Hoài tâm tình sảng khoái, cười tươi như hoa. Nhưng e là nụ cười này, khó mà kéo dài được lâu.
- Trong đó có ai không? Ra đây đi, có chuyện vui này!- Đang lúc Triệu Hoài nhắm nghiền mắt hưởng thụ, lại có thanh âm truyền đến bên tai.
- Hửm, ai tìm ta thế?- Triệu Hoài từ từ mở mắt ra, xoay người mà nhìn về phía cửa.
Thoạt nhiên, cánh cửa phòng tắm bị đạp đổ. Theo đó, là hàng tá người xông vào. Không nói không rằng, đã đè hắn xuống. Hắn không kịp trở tay, đã bị bọn họ khống chế. Nhìn kĩ, đối phương hoá ra là Kim Vệ. Hai người dẫn đầu là Kim Ánh và Kim Hợi.
- Các ngươi là ai vậy? Mau thả ta ra, cái quái gì thế này?- Triệu Hoài một mặt hoang mang, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Đúng là một tên biến thái súc vật mà, đồ cũng không mặc vào!- Kim Ánh quét mắt nhìn hắn một lượt, ánh mắt ấy tràn ngập sự khinh bỉ.
- Chị hai à, ai đi tắm lại mặc đồ bao giờ? Có lộn ở đâu không vậy? Còn nữa, các ngươi mau thả ta ra! Các ngươi đối xử với khách quý như này đó à? Ta đang tắm đấy, còn chưa mặc đồ vào đây này. Các người không cảm thấy ngại, nhưng mà ta thì có đó!- Triệu Hoài ra sức vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự kiềm hãm của bọn họ nhưng lại bất thành.
- Mặc kệ hắn, lôi đi cho ta!- Kim Ánh hạ lệnh, bọn họ lập tức áp giải hắn ta đi. Mặc cho hắn có phản kháng như thế nào đi chăng nữa.
- Way, ít nhất cũng phải cho ta mặc đồ vào chứ? Các ngươi có còn tính người hay không vậy?- Triệu Hoài giờ đây, mười phần bất lực, kêu gào trong vô vọng.
- Tên này, cơ thể sao toàn là sẹo không vậy? Chằng chịt chi chít, nhìn không khác gì thịt gà xé sợi cả. Có điều là, trông cũng ngon đấy!- Kim Hợi đứng một bên đánh giá, nhưng không quên quét mắt nhìn quanh một lượt.