Long Cơ Chiến Hồn

Chương 458: Hàm oan rửa không sạch



Chương 458: Hàm oan rửa không sạch

Đối diện với sự vu khống của đối phương, Triệu Hoài c·hết cũng không nhận tội. Nhưng như vậy, lại vừa hay đúng ý Văn Thành. Thù xưa nợ cũ, đã đến lúc một lần tính toán đủ. Lần này mà không chơi c·hết hắn, thì còn đợi đến bao giờ nữa.

- Giả vờ cũng giống đấy, vậy thì mở mắt to ra mà xem này. Chuyện tốt mà do ngươi làm ra, không bằng cả loài cầm thú nữa!- Văn Thành lời lẽ sắc sảo nhưng lại lộ rõ, khinh thường trong đó.

- Sao tự nhiên, lại lạnh sống lưng thế nhở? C·hết tiệt, lẽ nào là bị tính kế?- Trước một màn này, Triệu Hoài vẫn là điềm tĩnh như thường.

Với vài thao tác cơ bản, vòng chip của Triệu Hoài trong tay Văn Thành liền chiếu lên một màn hình lớn. Ngước mắt nhìn lên, dự là có chuyện không lành. Không biết vì sao, gió bất chợt lại nổi lên. Khiến cho hắn, tâm tình không khỏi hoang mang.

Trên màn hình đó là hình ảnh của Triệu Hoài, thân mang đồ đen. Hoá ra đó là một đoạn video được quay lại, còn người quay lại là ai thì khó mà biết được. Vấn đề ở đây là, hắn hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Nhất thời ngơ ra đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

'Xin chào các bạn, tôi là Triệu Hoài. Hôm nay chúng ta sẽ đến với thử thách 24 giờ hoá thân làm súc vật, biến thái, cầm thú. Hehe, chỉ cần nghĩ tới thôi là ta đã thấy cả người phấn khích rồi!' Người trong video lên tiếng, còn bày ra dáng vẻ vô cùng vô lại mà đứng trước màn hình.

- Wa, con mẹ nó, các ngươi làm giả cũng giống quá nè. Công nghệ chỉnh sửa video này học ở đâu thế, ghép mặt cũng đỉnh thật đó. Nhưng mà ghép mặt ta vào thế này, là không được đâu đấy!- Triệu Hoài một mặt thờ ơ, vô cảm nhưng lại mang cho người ta cái cảm giác rợn người không thôi.



- Ngươi đâu, khống chế hắn lại cho ta!- Mắt thấy đối phương có biểu hiện bất thường, Mạc Can liền hạ lệnh chế ngự, tránh cho trường hợp bắt chắc xảy ra.

Ngay lập tức, Kim Hợi đã đè lên người Triệu Hoài. Hắn thiếu điều, như muốn tắt thở tới nơi vậy. Hai mắt trợn trắng, thở không ra hơi. Với đôi tay bị trói, hắn muốn phản kháng nhưng đành lực bất đồng tâm. Nhúc nhích thôi, đã là một việc vô cùng xa xỉ rồi.

- Ghép mặt gì chứ, đây rõ ràng là do ngươi làm ra. Giờ này còn chối cải thì một chút nữa không ai cứu được ngươi đâu. Nhìn kĩ đi, ngoài ngươi ra thì đâu còn ai có cái vẻ mặt dâm dê đê tiện này!- Văn Thành chỉ vào màn hình đang chiếu, trực tiếp cáo buộc, không cho hắn bất kì cơ hội nào để thanh minh.

'Cuối cùng cũng đột nhập vào phòng cung nữ rồi, để ta tìm xem có thứ nào hữu ích không? Có rồi, có rồi! Sau khi lục tung khắp nơi, đoán xem ta tìm được cái gì? Là đồ lót đấy! Nhìn xem, chất lượng loại vải này, là hàng tốt đấy. Vừa mềm vừa mượt, lại còn thơm nữa. Hít hà, phê vãi!'

- Tên khốn kia, tắt ngay cho ta. Ngươi còn chiếu nữa, ta liều mạng với ngươi đấy. Khốn kh·iếp!- Triệu Hoài ra sức vùng vẫy nhưng cũng chẳng thay đổi được gì. Bị ghì chặt xuống đất, bất lực giương mắt mà nhìn.

- Chống cự cũng vô ích thôi, ngoan ngoãn mà nhận tội đi. Biết đâu còn nhận được khoan hồng!- Văn Thành giờ đây, một mặt đắc ý quên mình. Bởi vì cái khoảnh khắc này, hắn chờ đã lâu.

'Hehe, mặc dù tìm được không ít đồ tốt, nhưng vẫn chưa thỏa mãn được tâm tình biến thái súc vật của ta. Phải tìm mấy cô em gái xinh tươi, bắt về đây hưởng thụ một phen mới được!' Trong màn đêm ấy, có một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện. Mấy cô cung nữ chỉ mới vừa thấy đó, thoắt cái đã biến mất không thấy đâu. Màn đêm ưu tối đó, tối sao bằng lòng dạ con người.



'Không tệ, không tệ! Mặc dù không phải là cực phẩm nhưng cũng không đến nổi nào. Ủa, sao có ngoại ở đây nữa vậy? Bắt nhầm à? Thôi kệ, thà bắt lầm còn hơn là bỏ sót. Wa, còn có cả thái giám nữa à? Không sao, vừa hay ta lại muốn thử cảm giác mới lạ. Hehe, vua chúa cũng chỉ đến thế này là cùng!' Triệu Hoài trong hình nhìn vào bọn họ trên giường, nở ra nụ cười nham nhở đến không thể nào nham nhở hơn được nữa.

- Quá đáng, thật là xem Đào Hoa Đảo Quốc ta không ra gì mà. Người của ta, muốn ức h·iếp là ức h·iếp, muốn chà đạp là chà đạp. Lí nào lại như vậy?- Mạc Can bộc phát khí tức, uy áp liền bao trùm lấy nơi đây.

- Xin quốc vương điện hạ đây bình tĩnh lại một chút, chuyện đâu còn có đó. Đây có lẽ hắn ta nhất thời uống say, thú tính bộc phát mới làm ra loại chuyện này. Mong là ngài lượng thứ cho qua, để ngày sau hắn còn cơ hội phạm tội... Ý không phải, là còn cơ hội làm người mới đúng!- Văn Thành ngoài mặt là cầu tình, nhưng thực chất là đang thêm dầu vào lửa.

- Cái tên kia, ngươi nói xằng gì đó. Ta không có làm gì cả, thì lượng thứ cái quái gì ở đây. Đừng có đặt điều vu khống cho ta, ta có c·hết cũng không nhận!- Triệu Hoài muốn xông đến chỗ Văn Thành nói lí lẽ nhưng lại bị Kim Hợi đè chặt dưới đất, nhích người còn khó nói chi đến thoát khỏi tảng thịt biết đè người này.

- Ngươi đó, im lặng một chút đi! Nói nhiều như vậy làm gì, ồn c·hết đi được!- Nói rồi, Kim Hợi trực tiếp dùng tay bịt miệng Triệu Hoài lại.

- Aaa, đau đau đau! Tên khốn này, ngươi dám cắn ta. Có tin là, ta nhổ sạch răng ngươi không hả?- Kim Hợi ôm tay đầy đau đớn, vết răng in hằn lên đó. Không ngờ tới, Triệu Hoài ấy vậy mà lại cắn hắn.

- Tên mập kia, muốn ta nghẹt thở c·hết hay gì? Không nhìn lại mình đi, bao nhiêu cân bao nhiêu kí mà đè lên người ta vậy? Đừng nói là người, voi còn bị ngươi đè c·hết nữa đấy!- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, không khách khí chút nào cả.



- Cái tên khốn kia, ta ghét nhất là người ta chê ta mập đấy. Kẻ lần trước chê tả mập, sớm đã mồ xanh mã đẹp rồi đấy!- Kim Hợi siết chặt lòng bàn tay, nét mặt còn là có chút phẫn nộ.

- Sợ quá cơ đấy, như ngươi ta chấp mười người còn được. Ngon thì nhào vô đây mà kiếm ăn này!- Triệu Hoài hất mặt, tuy là có chút mỗi cổ nhưng như này mới có thể nhìn rõ mặt đối phương. Gì cũng có thể thua nhưng về mặt khí thế thì không.

- Wa, chị gái xinh đẹp này, ta chưa bao giờ thấy qua cô gái xinh đẹp như cô cả, hề hề!- Bất chợt, Triệu Hoài lại thay đổi ngữ khí trở nên êm dịu hơn.- Bây giờ, cô bỏ kiếm xuống được chưa? Như này, ta không quen cho lắm!

- Cái miệng này của ngươi, nói một tiếng nữa là ta cắt lưỡi ngươi đấy!- Kim Ánh tay cầm chặt kiếm, kề sát cổ hắn. Như vậy, Triệu Hoài mới trở nên ngoan ngoãn hơn.

- Kim Ánh, đó là khách quý của ta đấy, ngươi làm gì thế? Đừng doạ sợ chứ!- Mạc Can ôn tồn mà nói, nhưng ánh mắt thì lại doạ người không ít.

( Lão còn không nói, ta còn tưởng là lão muốn phanh thây xẻ thịt ta ra đấy. Phen này, chắc cụ đi chân lạnh toát quá!) Triệu Hoài hiện tại, năng lực chống trả gần như bằng không. Chỉ đành nhắm mắt xuôi tay, cam chịu số phận hàm oan.

- Quốc vương điện hạ, xin người hãy làm chủ cho chúng nô tỳ!- Một trong số những cung nữ bước ra, nước mắt chảy dài, khẩn thiết mà nói.

- Ta nói là ta bị oan, các cô có tin ta không?- Triệu Hoài bất lực đến nổi, ngoài lời này ra hắn không biết nói gì thêm nữa.

- Im đi, cái tên cặn bã nhà ngươi. Không nhìn lại mình đi, bộ dạng này của ngươi không phải là biến thái thì là gì nữa?- Bọn họ nhìn hắn, ai nấy cũng đều ngập tràn căm phẫn.

- Đúng vậy, cho dù ngươi có hoá thành tro, bọn ta cũng nhận ra ngươi. Tên ác đồ này, nếu như không phải có người phát hiện kịp thời thì không biết ngươi đã làm gì bọn ta rồi. Hức hức, trinh tiết của ta còn đâu!- Thái giám đứng trong đám người, khóc lớn không thành tiếng.