Trước những cáo buộc có bằng chứng cụ thể đó, Triệu Hoài có trăm cái miệng cũng không thể minh oan cho bản thân. Mặc dù thường ngày, hắn sống không ra gì cả. Nhưng đối với những chuyện mà bản thân không làm này, có c·hết cũng không nhận.
- Wa, các cô tưởng ta muốn sao, ta là b·ị b·ắt trói tới đây đấy. Quần áo còn chưa kịp mặt nữa là. Gió lùa từ nãy giờ, lạnh muốn c·hết mà ta có dám nói đâu. Khổ như chó đây này, chứ sung sướng gì mà nói!- Triệu Hoài nước mắt lưng tròng, nói ra nổi lòng.
- Ngươi còn già mồm, ở học viện chuyện xấu gì mà ngươi không làm ra. C·ướp bóc trộm đồ, ức h·iếp gái nhà lành, rình con nhà người ta tắm. Loại chuyện xấu nào cũng đều có mặt của ngươi cả, ta khinh!- Đổi lại, là Thị Thu miệt thị hắn ta đến cùng.
- Cô vạch áo cho người xem lưng đó à?- Triệu Hoài nghiêng người qua một bên, thờ ơ mà nói.
- Bọn ta chỉ đứng về lẽ phải thôi, ngươi tự mình còn không hiểu mình sao? Cầm thú!- Thị Thu lườm hắn, vẫn là ánh mắt khinh miệt đó.
- Các ngươi thì hay ho mẹ gì, lấy việc công báo thù việc tư. Bị ta vạch trần, ôm lòng thù hận. Nay lại làm ra trò này, mục đích là trả thù việc xưa. Ta nói không đúng sao, cô trừng mắt với ta làm gì? Phùng mang trợn cá cơ à, sợ quá cơ đấy!- Triệu Hoài ăn miếng trả miếng, nói khấy đối phương cũng không kém.
- Ngươi...- Thị Thu tức đến điếng người, nói không nên lời.
- Được rồi, không cần phải nói nữa đâu. Lôi ra chém đi, nhiều lời làm gì cho nó mệt!- Trần Khánh đứng sau Văn Thành lên tiếng, đưa ra chủ ý này cũng tính là không tệ.
- Wa, từ lúc nào nơi đây đến lượt ngươi làm chủ thế? Ăn nói hàm hồ, chém cái mả cha nhà ngươi!- Triệu Hoài lớn tiếng mà mắng, hoàn toàn không cho người ta chút nào gọi là thể diện.
- Khụ khụ, đây là Vương Cung, không phải cái chợ đâu. Các vị rốt cuộc là, có để ta đây trong mắt hay không vậy?- Chứng kiến một màn náo loạn đó của bọn họ, sắc mặt Mạc Can lại càng trở nên ưu ám hơn.
- Vương Cung thì sao? Lẽ nào là Vương Cung thì có thể ỷ thế h·iếp người sao?- Triệu Hoài mắt đối mắt với Mạc Can, hét lớn một hơi.
- Người đâu, đem 'khách quý' của ta, nhốt vào trong ngục đi. Để 'khách quý' của ta biết, thế nào gọi là ỷ thế h·iếp người thật sự!- Mạc Can ngữ khí âm trầm, vốn dĩ còn muốn nhân nhượng với hắn. Nhưng giờ đây, đã không cần thiết nữa rồi.
- Buông ta ra, ta nhớ mặt các ngươi rồi đấy. Chờ đó đi, một ngày nào đó ta sẽ trả đũa tất cả!- Triệu Hoài bị bọn họ thô bạo lôi đi nhưng không quên mắng nhiếc vài câu cho bỏ tức.
- Làm phiền quốc vương điện hạ đây rồi, là người của chúng ta gây phiền phức cho ngài. Mong ngài nể tình mà xử nhẹ tội, cùng lắm là rút xương lột da là được rồi!- Văn Thành muốn mượn tay đối phương mà trừng phạt lấy Triệu Hoài một phen. Chuyện mượn đao g·iết người này, cao tay cao tay.
( Wa, tên này có thù với hắn à? Rút xương lột da mà nói ra nhẹ thế, người không biết còn nghĩ ngươi đang cầu tình thay hắn đấy!) Nghe được lời đó, Mạc Khải không khỏi kinh ngạc.
- Chuyện này ta tự mình có định đoạt, các vị không cần phải bận tâm. Đêm đã khuya rồi, các vị đây cũng nên trở về nghỉ ngơi đi!- Sau khi giải quyết xong chuyện này, Mạc Can đã có chút mệt mỏi, qua loa vài lời mà đuổi khéo bọn họ.
- Vậy bọn ta xin cáo lui, không làm phiền quốc vương điện hạ đây nữa!- Văn Thành cúi người, sau đó thì dẫn đầu người của mình rời đi.
- Phụ vương, chuyện này người định giải quyết thế nào?- Đợi cho đến khi đám người bọn họ khuất bóng, Mạc Khải lúc này mới lên tiếng.
- Tạm giam vài ngày đi, rồi giải quyết sau. Phía sau hắn ta, hậu thuẫn không nhỏ. Đây là đấu đá của bọn họ, chúng ta không nên dây vào thì hơn!- Một màn vừa rồi, Mạc Can sớm đã nhìn thấu. Chỉ là có nhiều chuyện, nên không tiện vạch trần, chỉ có thể nhẫn nhịn mà hợp tác.
- Nhưng...
- Chỉ là vài ba cung nữ và một tên thái giám mà thôi, không cần vì bọn họ mà chuốc phải phiền phức không đáng có. Thân là quân vương, người đứng đầu một nước, con phải hiểu những chuyện nào nên làm và những chuyện nào không nên làm. Đừng vì những chuyện nhỏ nhặt mà ảnh hưởng đến cả một quốc gia đại sự, hiểu chưa hả?- Mạc Can lạnh giọng, mắt nhìn xa xăm.
- Nhi thần đã hiểu!- Dưới sự chỉ điểm của Mạc Can, Mạc Khải đã hiểu rõ được một số chuyện.
Một bên khác, nhóm người Văn Thành giờ đây. Ai nấy cũng đều một mặt hả hê, lòng thầm đắc ý. Một màn trả thù này, phải nói là không chê vào đâu được. Bọn họ cũng vì chuyện này mà tốn không ít công sức nhưng tất cả, đều rất đáng.
- Ha, tên khốn đó không ngờ tới sẽ có một ngày này. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, đáng đời hắn lắm!- Thị Thu khoái chí, tươi cười mà cất tiếng.
- Còn chưa đâu, nhưng mà như này đã là không tệ rồi. Đủ để hắn chịu khổ, thanh danh cũng mất. Haha, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời!- Đối với chuyện này, Văn Thành phải nói là hài lòng, cực kì hài lòng.
- Tên đó cứ thích gây sự với chúng ta, lần này cho hắn biết thế nào gọi là lễ độ. Xem hắn sau này, còn dám hống hách nữa không? Nhưng mà cái gọi là sau này, e là hắn không còn nữa rồi!- Trần Khánh phía sau, cũng thêm lời góp vui.
Lại nói đến Triệu Hoài, dưới sự hộ tống của Kim Vệ, dẫn đầu là Kim Ánh và Kim Hợi chẳng mấy chốc đã đến trước cửa nhà giam. Có điều là, quần áo trên người hắn vẫn mãi chỉ có chiếc quần đùi. Trông có khác gì mấy thằng biến thái không cơ chứ. Đây là hậu quả của việc, chống đối lại vương quyền. Ai bảo, hắn cứ thích gây sự với người ta làm gì.
- Các ngươi có còn tính người hay không thế? Hay là mắt bị mù rồi, nhìn ta như này mà xem được à? Ít nhất, cũng phải để ta ăn mặc đàng hoàng chứ?- Triệu Hoài rống cái cần cổ lên mà la làng, ồn ào không dứt.
- Tên này là ai thế, la lối om sòm? Sao lại được 'hộ tống' long trọng như thế này?- Một trong hai người canh cửa lên tiếng, nghi hoặc mà hỏi.
- 'Khách quý' của bệ hạ đấy, chăm sóc cho cẩn thận vào. Nếu như có chuyện gì, chúng ta ai cũng đừng hòng thoát tội!- Kim Hợi giữ chặt Triệu Hoài, giới thiệu sơ qua một lượt. Trong lời nói này, chín phần đã là mỉa mai rồi. Nhưng phần còn lại, mới thực sự là quan trọng.
- Còn là khách quý của bệ hạ cơ à? Vậy thì đeo vào đi, thay vì còng tay, chúng ta chơi vòng cổ. Khách quý mà, phải đặc biệt chứ!- Người canh cửa còn lại từ trong người lấy ra một cái vòng xích nhỏ, trên đó còn đính kèm một quả cầu sắt bự như đá tảng. Thứ này mà đeo vào cổ, cổ không gãy mới là lạ ấy.
- Way, các ngươi xem ta là trò đùa đấy à? Muốn chơi thế nào là chơi thế đó, chơi c·hết thì sao? Ai chịu trách nhiệm đây?- Triệu Hoài cứ lèm bèm mãi không ngừng, cố tình chọc tức bọn họ.
- Nói nhiều quá đấy, im lặng tí nào!- Đối phương phát động khí tức, gió mạnh bất chợt nổi lên. Không thị uy một chút, hắn nào đâu có biết sợ là gì.
- Đừng dọa người ta chứ, được rồi đó các ngươi vào trong đi!- Ngay lập tức, người còn lại đã vỗ vai tên đó mà can ngăn. Đeo còng tay cho Triệu Hoài. Theo đó, là cánh cửa nhà tù cũng mở ra.