Nhà tù có kết cấu năm tầng, được xây dựng trong lòng đất, hay còn gọi với cái tên khác là địa lao. Càng xuống sâu, t·ội p·hạm càng nguy hiểm. Dựa vào tội trạng, Triệu Hoài được nhốt ở tầng ba. Là tầng, trên không thấy ánh sáng, dưới không thấy đáy.
- Hai người vừa rồi là ai thế? Nhìn thực lực thì chỉ có cấp 5 nhưng sao chiến lực ta cảm thấy, nó lại không đơn giản như vậy?- Triệu Hoài vừa đi vừa quan sát mọi vật xung quanh, còn tiện thể mà thăm dò một ít. Bên ngoài đã tối, trong này lại càng tối hơn.
- Không nhìn ra đấy, chuyện này mà ngươi cũng cảm nhận ra được. Hai người bọn họ đó à, nhìn vậy mà không phải vậy đâu. Trông thế thôi, chứ thật ra...- Kim Hợi cao hứng, liền đem mọi thứ gần như kể sạch.
- Kim Hợi, yên lặng xem nào!- Kim Hợi đang nói hăng say, lại bị Kim Ánh trực tiếp cắt ngang.
- Không nói được sao? Ta thấy ngươi quen quen, tựa như người thân vậy. Không biết chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi?- Triệu Hoài vẫn chưa có ý định dừng lại, tiếp tục mà giở trò.
- Giờ này mới nhớ ra à? Chiến Vô Ngân!- Kim Hợi quay phắt lại, lãnh đạm mà nhìn đối phương.
- Chiến Vô Ngân? Ngươi là... Tên mập đó? À không, là Chàng Béo mới phải!- Triệu Hoài phải nhìn một lúc lâu, mới nhớ ra đối phương là ai. Nếu như không phải có nhắc nhở, hắn cũng khó lòng mà nhớ ra. Không ngờ tới nói bậy nói bạ, lại đúng là người quen thật.
- Đúng vậy, ta là Chàng Béo, còn cô ta là Hoạ Sầu. Lâu ngày không gặp, ngươi vẫn đáng ghét đến như vậy!- Kim Hợi chỉ vào Kim Ánh phía trước, ghé sát tai mà nói nhỏ với Triệu Hoài. Trong lời nói đó, còn là có chút đắc ý.
- Là hai người các ngươi à? Đều là người quen cả, hay là ngươi châm chước cho ta một chút đi. Thả ta ra, ta mời ngươi đi ăn. Chúng ta tâm sự một chút, bồi dưỡng tình cảm có phải tốt hơn không?- Triệu Hoài dùng cái giọng điệu giả tạo đến không thể nào giả tạo hơn để mua chuộc đối phương.
- Đi ăn à, cũng không tệ đó. Nhưng mà lúc nãy, ngươi quên, ngươi mắng nhiếc ta như thế nào rồi à? Chửi hay lắm mà, mập này mập nọ. Còn chấp mười người như ta nữa cơ. Sao giờ, lại lật mặt nhanh thế?- Trước sự cám dỗ của đồ ăn, Kim Hợi đã dùng chút lí trí cuối cùng mà đánh bại được nó.
- Ây, lúc đó ta chưa biết ngươi là người quen mà. Bụng ngươi bự thế kia, đừng hẹp hòi thế chứ!- Triệu Hoài đến nước này, vẫn còn xỉa xói người ta cho bằng được.
- Nói đủ rồi đấy, vào đi!- Kim Hợi nhanh tay túm lấy hắn ta, trực tiếp mà ném vào trong buồng giam. Trước một kẻ vô lại như hắn, giam vào ngục tối vẫn là tốt nhất.
- Ta bị oan đấy, các ngươi thả ta ra đi!- Triệu Hoài còn chưa chịu từ bỏ, lớn tiếng mà hét.
- Ai trong đây, cũng đều nói mình oan cả. Không lẽ theo lời ngươi nói, đều thả tất cả ra hết sao?- Kim Ánh liếc nhìn hắn một cái, rồi lại lạnh giọng mà nói.
- Đúng vậy, bọn ta đều là oan ức cả đấy, thả chúng ta ra đi!- Nơi đây bất chợt truyền đến từng tiếng kêu la thảm thiết, ai oán không thôi.
- Wa, các ngươi bắt người vô tội nhiều thế cơ à?- Triệu Hoài nghệch mặt ra, vô cảm mà hỏi.
- Vô tội? Bọn họ ai nấy cũng đều tội tày trời cả đấy. Cũng giống như ngươi vậy, g·iết người c·ướp c·ủa, chuyện ác gì mà không làm qua!- Kim Ánh lộ rõ vẻ chán ghét, khinh thường đến cực điểm trên khuôn mặt.
- Ta nhớ, ta đâu có tệ đến vậy. Có phải là cô cũng giống như bọn họ, lấy việc công báo thù việc tư không? Không phải là chỉ đánh bại hai người các ngươi một cách thảm hại thôi sao? Có cần thù dai thế không hả?- Triệu Hoài trong bất kì tình trạng nào đi chăng nữa, cũng rất chi là thèm đòn.
- Ha, ngươi đoán đúng rồi đấy. Ta chính là muốn nhân cơ hội này mà báo thù ngươi đó. Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn mà chịu khổ đi, bọn ta đi trước đây!- Nhiệm vụ được giao đã hoàn thành, Kim Hợi liền kéo Kim Ánh rời đi. Còn để hai người bọn họ tiếp tục nói, thì sợ rằng sẽ sinh chuyện ở đây mất.
- Way, đừng đi như vậy chứ? Ở lại nói chuyện chút đi, chúng ta đàm đạo nhân sinh nè. Hay là cùng lắm, ta không mắng các ngươi nữa. Way, đừng đi mà, coi như ta cầu xin các ngươi đấy!- Triệu Hoài nói vọng theo, đợi đến khi bọn họ khuất bóng, hắn mới thôi giả vờ.
- Xì, cuối cùng cũng đi, làm ta diễn kịch mệt muốn c·hết. Vào được đây, cũng vất vả quá đi. Khổ nhục kế này, cũng xem như không uổng công vậy!- Triệu Hoài ngay lập tức thay đổi thái độ, khoé môi nhếch lên nụ cười đầy gian trá.
Thật ra mọi chuyện đều do một tay Triệu Hoài sắp xếp cả. Từ chiếc vòng chip bị mất, cho đến việc bản thân vào tù. Tất cả đều nằm trong tính toán của hắn. Mục đích, chính là muốn thăm dò bí mật của nhà tù này, bí mật thật sự của Đào Hoa Đảo Quốc.
Nhìn về xung quanh bốn phía, là tường đồng vách sắt. Một màu tối om, khó mà nhìn rõ được gì. Ngoài cửa chính có một cửa sổ nhỏ ra, thì không có bất cứ khe hở nào nữa. Nhưng chuyện này đối với Triệu Hoài mà nói, cũng không phải là chuyện gì lớn lao cả.
- Ha, DG, đến lượt ngươi làm việc rồi này. Quét thử xem, xem xem có tìm được cái gọi là Long Hồn đó không?- Triệu Hoài ngay lập tức, đã bắt tay vào việc.
- Ngươi thực sự là vào được đây mà không tốn chút công sức nào thật này. Nhưng mà lợi một thì thiệt hai, không biết là nên vui hay nên buồn nữa đây. Ấy chà, ta lại quên mất. Đối với người khác thì thiệt nhưng đối với ngươi mà nói, loại chuyện danh tiếng bị tổn hại này cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi!- DG cất tiếng, nói xéo hắn ta như thường.
- Bình thường? Ngươi không thấy ta bị bọn họ đối xử như thế nào sao? Chịu đựng những ánh mắt khinh miệt đó, có biết là ta tổn thương lắm không hả?- Triệu Hoài lau đi giọt nước mắt cá sấu lăn dài trên mặt, ủy khuất mà nói.
- Bớt giả vờ lại đi, tổn với chả thương, thương với chả tổn. Trên đời này, còn gì khiến ngươi đau lòng thật sự được nữa sao?- DG thấy vậy, lại bắt đầu mỉa mai lấy hắn.
- Ngươi vẫn là nói chuyện khó nghe đến như vậy, ghét thật đấy. Không nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện chính đi. Ngươi đã tìm được điểm gì bất thường ở đây chưa?- Bất chợt, ngữ khí của Triệu Hoài lại trở nên khác lạ. Vẫn là cái giọng điệu bỡn cợt đó, nhưng lại có chút ưu buồn khó mà diễn tả thành lời.
- Đã tìm ra rồi, có thể cảm nhận được một luồng dao động khí tức ở tận cùng phía dưới. Mặc dù là có chút yếu, nhưng có thể khẳng định nó không hề tầm thường một chút nào cả!- DG sau khi dò xét một lượt, rồi mới đáp lời.
- Vậy sao? Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi, tránh cho đêm dài lắm mộng!- Nói rồi, Triệu Hoài từ trong không gian lưu trữ của chiến giáp, lấy ra đồ bộ màu đen. Khoác lên trên người, khí tức cũng theo đó mà thay đổi. Oai nghiêm và tràn đầy tự tin.
- Đám người đó, dám để ta mặc mỗi chiếc quần đùi như vậy. Thật là không ra làm sao mà. Có cơ hội, phải trả đũa tí mới được!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, mắng thầm đối phương.
- Đừng nói nhảm nữa, lo mà tìm cách thoát khỏi đây đi!- DG cất tiếng nhắc nhở, thời gian không có nhiều, hắn phải biết nắm bắt mới được.
- Chuyện này dễ, không cần phải xoắn. Xem ta đây!- Triệu Hoài sờ vào cửa sổ nhỏ trên cửa chính, miệng cười đắc ý.