Triệu Hoài chỉ với vài bước cơ bản, đã đem còng tay nhẹ nhàng tháo xuống. Đeo thứ đó trên người, sức mạnh hắn ta bị hạn chế đi không ít. Khí của bản thân cũng không tài nào mà vận dụng được. Đây chính là cách mà Đào Hoa Đảo Quốc khống chế tù nhân của bọn họ.
Tiếp theo đó, hắn thu người lại. Rút cốt đến cực hạn, di chuyển qua khe hẹp chỉ bằng gang tay trên cửa sổ. Tuy là việc này có chút khó khăn, nhưng không làm khó được hắn. Chẳng mấy chốc, hắn đã thành công thoát ra ngoài.
Bên ngoài, cũng không khá khẩm hơn bên trong là mấy. Một màu tối đen như mực, bốn bề xung quanh mang lại cảm giác vừa âm ưu vừa đáng sợ. Nhưng Triệu Hoài chẳng hề để tâm tới, gia khí toàn thân. Che đậy hành tung, thăm dò như thường.
- Nhà tù này, nếu như không phải là ta. Đổi lại là người khác, nhốt vào thì khỏi ra luôn. Hazz, không biết có nên tự hào hay không đây?- Triệu Hoài xoa cằm, nhẹ lắc đầu mà nói.