Long Cơ Chiến Hồn

Chương 462: Tận tâm thăm dò



Chương 462: Tận tâm thăm dò

Trần Hào khó khăn lắm mới có thể áp giải Triệu Hoài đến trước đại điện. Nhưng hắn cứ mãi dùng dằng không chịu vào, la lối um sùm trước cửa điện. Không còn cách nào khác, Trần Hào chỉ đành cưỡng chế mà lôi hắn ta vào đại điện.

- Buông ta ra, ta cho dù có thịt nát xương tan cũng không khuất phục các ngươi đâu. Muốn vu oan cho ta, nằm mơ đi!- Triệu Hoài lớn tiếng mà hét, có chống cự nhưng không đáng kể.

- Wao, Triệu Hoài, em ăn mặc cái kiểu gì thế này? Người ngợm có ra gì không chứ, nhìn mắc ói quá đi!- Thấy được cái dáng vẻ tay thì bị còng, người thì chỉ mỗi chiếc quần đùi này của hắn, đã vậy còn là quần màu hoa lá hẹ, thầy Mạnh không khỏi ngán ngẫm.

- Là thầy, còn có cô Nguyệt nữa! Hu hu, hai người nhất định phải làm chủ cho em, em bị bọn họ vu oan. Đã vậy thì thôi đi, còn không cho em mặc đồ nữa chứ, có mỗi chiếc quần đùi trên người. Thầy không biết đêm qua, em trải qua những gì đâu!- Chưa gì hết, Triệu Hoài đã bắt đầu một màn khóc lóc kể lể.

- Quốc vương điện hạ, chuyện này là sao? Cho dù học viên của ta có phạm tội đi chăng nữa, cũng không thể đối xử như này. Dụng hình tra khảo, đánh nó ra nông nổi này, còn gì là con người nữa!- Thầy Mạnh hùng hùng hổ hổ mà nói, thay học viên của mình đòi lại công đạo đã mất.

- Không, sẹo này là có từ trước, không liên quan đến bọn họ nhưng mà ít có ác lắm. Trời thì lạnh mà đồ thì không cho mặc, xém tí nữa là em c·hết cóng rồi đấy!- Triệu Hoài nhẹ lắc đầu, nói nhỏ vào tai đối phương.

- E hèm, khụ khụ, dù gì đi chăng nữa, cũng không thể đối xử với em tệ như vậy được. Tội phạm, cũng là con người mà!- Thầy Mạnh ho khan vài cái cho đỡ quê, lớn tiếng cho cố vào, giờ không biết giấu mặt vào đâu.

- Trần Hào, sao lại thế kia? 'Khách quý' của ta, phải được chăm sóc chu đáo cẩn thận. Ngươi ấy vậy mà, lại đối xử như này. Còn không mau cho ta một lời giải thích hợp lí!- Mạc Can nhíu mày, trầm giọng mà chất vấn.

- Chuyện này, người không có dặn dò nên thuộc hạ cũng không thể tự mình quyết định được. Mong người suy xét!- Ngay lập tức, Trần Hào đã chấp tay cung kính mà nói.

- Khụ khụ, vậy là lỗi do ta à? Là ta không tiếp đón chu đáo rồi. Người đâu, còn không mau đem y phục lên đây. Để 'khách quý' của ta chờ lâu, các ngươi đều phải chịu tội cả đấy!- Mạc Can chỉ mới vừa hạ lệnh, Kim Ánh đã xuất hiện trước mặt đối phương. Hai tay dâng lên một bộ y phục, mặc dù cô ta không muốn nhưng không thể làm trái mệnh lệnh được.

- Không cần, ta cứ thích để như vậy đấy. Một câu khách quý, hai câu cũng khách quý mà lại đối xử với ta như này. Ha, Đào Hoa Đảo Quốc, xem như ta nhìn rõ rồi!- Triệu Hoài xua tay từ chối, nói lời mỉa mai. Nhưng không quên nhẹ cười đắc ý với Kim Ánh.

- Một tên biến thái mà thôi, cần gì phải được đối xử tốt. Gặp ta, ta còn không cho mặc đồ luôn kìa. Để cho hắn biết, thế nào gọi là trừng phạt thích đáng. Tội ác gây ra, thật là khiến cho người ta căm phẫn không thôi!- Gia Kiệt nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.

- Biến thái? Ai là biến thái hả, cái tên trời đánh thánh đâm kia? Nói chuyện cho đàng hoàng chút đi, không là ăn đấm đấy nhé!- Triệu Hoài hất mặt, ra vẻ mà nói.

- Đã thành cái dáng vẻ gì rồi, vẫn còn phách lối đến như vậy. Không lẽ, phải bôi tro trát trấu lên mặt, rồi bắt diễu hành khắp phố. Ngươi, mới bớt ngông cuồng lại sao?- Gia Kiệt cau mày, mặt có chút biến sắc. Vốn dĩ còn coi hắn là đối thủ cạnh tranh nhưng giờ đây, chỉ còn lại nổi thất vọng trong lòng.

(Hết lớn rồi tới nhỏ, thật là không để ta vào trong mắt mà!)- Các vị tới đây là vì vụ án, hay là muốn tranh luận với nhau. Nếu như là bàn luận về vụ án thì cứ tự nhiên. Còn nếu như là tranh luận, thì xin mời về cho!- Trước một màn ồn ào huyên náo này của bọn họ, Mạc Can chỉ đành nghiêm giọng mà cảnh cáo.

- Các ngươi bắt oan ta còn ở đó mà giả nhân giả nghĩa, ta khinh!- Đối với những lời đó, Triệu Hoài chẳng buồn để tâm tới, lầm bầm mà mắng.

- Mà thầy hỏi nhỏ này, chuyện này có phải do em làm ra không vậy?- Thầy Mạnh ghé sát tai hắn, thì thầm nói nhỏ.

- Tất nhiên là không rồi, thầy nghĩ sao vậy? Mặc dù thằng Triệu Hoài này không ra gì thật, nhưng cũng không đến nổi đó. Thèm khát gì mà làm thế, em cũng có nhân phẩm của riêng mình mà!- Triệu Hoài cực lực thanh minh, một thân đạo mạo nghiêm trang.

- Vậy sao hồi xưa, em rình con gái nhà người ta tắm? Hình như là, trộm đồ em cũng từng làm qua thì phải. Còn nữa, nếu như thầy nhớ không lầm thì em cũng đã từng...- Thầy Mạnh nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, sự tin tưởng giữa người với người nó mong manh đến thế là cùng.

- Khụ khụ khụ, chuyện xưa tích cũ, không nhắc lại thì hơn. Đừng vạch áo cho người xem lưng thế chứ, chúng ta nói chuyện chính có phải tốt hơn không? Thầy đừng để học trò của thầy, nó gánh hàm oan chứ? Em thì không sao nhưng danh tiếng của học viện, không biết phải làm sao đây!- Vũng nước đục này, Triệu Hoài còn thuận thế mà kéo thầy Mạnh xuống nước cùng.

- Thôi được rồi, nếu như em bị oan, thầy sẽ tìm cách minh oan cho em. Còn nếu như chuyện này là thật, thì em tự mình lo liệu lấy đi. Học viện, không thể nào chứa chấp loại người cặn bã như vậy được!- Thầy Mạnh khẳng khái mà nói, chính khí rạng ngời.

Giữa lúc này, hai tộc nhân tộc người cá lại bước vào. Mặc dù Triệu Hoài là người ngoài nhưng chuyện này khó tránh khỏi liên quan đến bọn họ. Dù muốn hay không, cũng phải hỏi mọi chuyện cho ra lẽ.

- Quốc vương điện hạ! Triệu Hoài, ngươi sao lại thế này? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?- Đầu tiên bọn họ hướng Mạc Can nói lời chào. Sau đó mới hướng Triệu Hoài mà hỏi rõ sự tình.

- Ta á hả? Nếu như ta nói ta bị oan, các ngươi có tin ta không hả? Thật ra, là ta đang thay các ngươi thử lòng bọn họ. Ăn không uống không của các ngươi, cũng đã đến lúc làm việc rồi!- Triệu Hoài câu đầu là nói mọi người ở đây nghe, câu sau mới ghé sát tai bọn họ mà nói. Hành động lần này, phải nói là một công đôi việc. Tiện lợi không gì bằng nhưng cùng với đó, là bội phần nguy hiểm.

- Vậy ta còn tưởng chuyện gì lớn lắm. Vội vội vàng vàng mà đến đây, xem xem như nào. Ngươi làm ta, lo lắng uổng công một phen rồi!- Hải Tảo lên tiếng, buông lời oán trách.

- Không, chuyện này lớn thật. Lạng quạng một cái là đi tù không có ngày ra. Giờ các ngươi còn thấy ta đi đứng đây bình thường, chứ hai ba ngày nữa gặp lại thì chuyện này khó nói lắm!- Triệu Hoài trề môi, sớm đã biết kết cục không tốt lành gì. Nhưng vì thân mang nhiệm vụ, không thể không dấn thân vào nguy hiểm.

- Gì ghê vậy?- Hải Sâm hai mắt mở to, kinh ngạc tột độ.

- Sao không, chứ ngươi tưởng chuyện gì dễ lắm sao? Chỉ có như vậy, mới thăm dò được thành ý thực sự của bọn họ. Không thì vĩnh viễn, thứ các ngươi nhận được cũng chỉ mãi là hư tình giả ý mà thôi!- Triệu Hoài chấp hai tay trước ngực, lí giải cho bọn họ nghe.

- Ta hi sinh như này, các ngươi nhớ nói với Ông Ba một tiếng đấy. Hazz, còn có ai vì người khác mà tận tâm làm việc như ta không hả?- Triệu Hoài nói tiếp, vừa nói vừa vỗ vai hai người bọn họ. Nói nhiều đến như vậy, đây mới thực sự là trọng tâm mà hắn ta muốn nói.