Long Cơ Chiến Hồn

Chương 463: Ồn ào nhốn nháo



Chương 463: Ồn ào nhốn nháo

Triệu Hoài thân mang t·rọng t·ội nhưng dáng vẻ hiện tại của hắn ta nào đâu có giống t·ội p·hạm. Tự do đi lại giữa đại điện, bắt chuyện hết người này đến người kia. Nếu như không phải trên tay có còng khóa thì thật không có chỗ nào giống với t·ội p·hạm.

- Các vị, trật tự lại một chút xem nào. Chúng ta bây giờ có phải, nói đến chi tiết vụ án hay không?- Mạc Can cất tiếng, cục diện mới phần nào ổn định lại đôi chút.

- Chi tiết vụ án à? Cũng phải, chúng ta cũng bàn luận về nó rồi. Sự thật là như nào, ta cũng thật muốn biết!- Thầy Mạnh nhè nhẹ gật đầu, vẻ mặt không khỏi mong chờ.

- Nói cho các người biết, ta là bị oan đấy. Làm gì thì làm, thả ta ra là được. Nhưng mà, phải bồi thường tổn thất danh dự cho ta đó. Như vậy đi, đem bảo vật chấn quốc gì đó bồi thường cho ta là được rồi. Chỉ cần như vậy, là ta không để ý nữa đâu!- Đổi lại là Triệu Hoài hống hách mà nói, hoàn toàn không xem đối phương ra gì.

- Cái thằng nhóc này, có biết nói chuyện hay không thế? Cho dù không có tội nhưng với cái thái độ này của em, đủ để em c·hết hàng trăm hàng ngàn lần đấy. Có biết không hả?- Nói rồi, thầy Mạnh liền giáng cho hắn một bạt tay vào lưng đau điếng cả người.

- Ây da, thầy làm gì đánh em đau thế? Em cũng vì bản thân mình đòi lại công đạo thôi, đây không phải là những gì thầy dạy em sao?- Triệu Hoài giả ngây giả ngơ, nhưng sặc mùi âm hiểm.

- Ha, còn muốn kéo thầy đây xuống nước cùng? Thằng nhóc nhà em, gan cũng to quá nhỉ?- Thầy Mạnh siết chặt nắm đấm, tức đến đỏ mặt.

- Hai thầy trò các người, còn định làm trò đến bao giờ? Thật là hết nói nổi mà, y như con nít vậy. Mất mặt quá đi mất!- Cô Nguyệt một bên, ôm mặt ngao ngán.



- Thôi được rồi, nếu như chuyện này Triệu Hoài các hạ đây thật sự là bị vu oan. Ta đồng ý bồi thường, bảo vật trong quốc khố có thể tùy ý lựa chọn một món!- Mạc Can đối với chuyện này, vốn dĩ không muốn làm lớn chuyện. Nhưng đến nước này, đành đi bước nào thì hay bước đó vậy.

- Như vậy còn được, quốc vương điện hạ đúng là anh minh sáng suốt. Khiến cho ta đây, bội phục không thôi!- Triệu Hoài nhẹ cười, hắn không ngờ đối phương lại dễ dàng chấp nhận đến như vậy. Đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

- Còn bây giờ, chúng ta nên nói chuyện chính vậy!- Mạc Can bất chợt, lại trở nên nghiêm túc.

- Truyền nhân chứng, vật chứng!- Trần Hào cho lệnh truyền, thanh âm vang vọng khắp nơi.

Theo đó, là đám người cung nữ đêm qua bước vào. Vòng chip của Triệu Hoài cũng được dâng lên. Thậm chí lần này còn có thêm một bộ đồ màu đen, nhìn sơ qua là biết có điềm không tốt. Gần như, đây đều là những bằng chứng gây bất lợi cho hắn ta.

- Nhân chứng vật chứng đều có ở đây cả. Hai vị Học viện Long Cơ, xin mời xem qua! Còn các vị, cũng xin mời!- Mạc Can cùng lúc hướng thầy Mạnh, cô Nguyệt và hai tộc nhân tộc người cá đưa ra bằng chứng.

- Khoan đã, bộ đồ này tìm ở đâu ra thế? Đêm qua ta nhớ là đâu có thứ này?- Triệu Hoài chỉ vào bộ quần áo đó, thắc mắc mà hỏi.

- Đây là đồ tìm được trong phòng ngươi đấy, bọn ta lục soát cả đêm qua mới tìm được. Cùng với bộ đồ trong video, là một!- Kim Ánh đứng ra, tường tận giải thích.



- Wa, có lộn ở đâu không vậy, này còn gì minh oan nữa? Thảo nào lại đồng ý bồi thường sảng khoái thế kia thì ra đều có tính toán cả. Xem ra, khó nhằn rồi đây!- Triệu Hoài liền được phen kinh ngạc, trầm ngâm suy tư.

- Thằng nhóc thối tha này, thật là do em làm. Còn uổng công thì tin tưởng em, thật không ngờ!- Thầy Mạnh tức đến độ, gân xanh nổi đầy mặt.

- Triệu Hoài, chuyện này là sao? Không phải em nói bị oan sao? Sao lúc này, mọi bằng chứng đều chỉ vào em thế?- Cô Nguyệt nhìn hắn, tâm tình toàn là sự hoài nghi.

- Chuyện này em làm sao biết được, em bị oan mà. Thề luôn, làm là con chó! Trời đánh thánh đâm đứa nào vu oan cho em!- Triệu Hoài lâm vào tình cảnh này, vẫn còn tâm tình bày trò cho được.

- Còn vu oan cái gì nữa, chuyện này không ngươi thì ai? Triệu Hoài đừng chối tội nữa, là đàn ông con trai thì phải dám làm dám nhận. Ngươi cứ chối đa chối đẩy, hèn hạ thật đấy, có đáng mặt đàn ông không?- Văn Thành bước vào đại điện, lớn tiếng mà nói. Cáo buộc đối phương, không cho hắn ta bất kì cơ hội nào trở mình.

- Là ngươi? Thì ra tất cả là ngươi, hãm hại ta như này, vui chứ?- Triệu Hoài một mặt âm ưu, ngữ khí còn là có chút nặng nề.

- Ngươi nói gì thế, ta nghe không hiểu? Đừng suy bụng ta ra bụng người thế chứ? Mình xấu, không phải ai cũng xấu đâu!- Văn Thành lời này, khinh thường lộ rõ.

- Văn Thành, hãm hại đồng học, tội trạng này không nhẹ đâu đấy!- Thầy Mạnh nheo mắt, âm trầm mà nhắc nhở.



- Thầy Mạnh, thầy không có bằng chứng thì đừng có mà vu oan em chứ? Không lẽ, thầy chỉ vì một lời của hắn mà buộc tội em sao? Đừng làm thế chứ, Trần gia của em không vui đâu đấy!- Văn Thành điềm đạm mà đáp, chẳng chút bận tâm, còn tiện thể mà đem gia tộc bản thân ra làm lá chắn.

- Tên biến thái nhà ngươi, đừng có mà hòng chối tội. Khuôn mặt giọng nói này của ngươi, bọn ta đều nhớ rất rõ. Không ngươi thì ai, cái đồ biến thái c·hết bầm kia!- Giữa lúc mấy người bọn họ đang đấu tố lẫn nhau, một cung nữ lại cất tiếng chen ngang.

- Biến thái này, biến thái nó là gọi ai thế? Có tin là ta biến thái tại đây cho cô xem không hả? Loè loè, cho cắn miếng xem nào!- Triệu Hoài lè lưỡi ra, liếm láp khắp nơi.

- Yaaa, đừng qua đây!- Một màn đó của hắn, dọa cho bọn họ được phen sợ mất mật.

- Còn đùa nữa, chê tội chưa đủ lớn hay gì? Cái thằng nhóc này, không biết là nên nói em lạc quan yêu đời hay là điếc không sợ súng nữa? Trò gì cũng làm cho được, giờ ra nông nổi này đúng là đáng đời mà!- Thầy Mạnh nhéo lỗ tai hắn ta, còn tiện thể mà mắng mỏ xỉa xói tơi bời.

- Ây da, đau đau đau! Chỉ là đùa chút thôi mà, có cần phải nhất thiết làm như này không? Đừng kéo nữa, đau lắm đấy!- Triệu Hoài nhăn hết cả mặt, khổ sở mà nói.

- Các vị đây, thật là xem Vương Cung của ta như nhà mà. Muốn làm gì là làm, không chút thể thống. Có phải là, ta quá nhân nhượng rồi không?- Mạc Can một lần nữa thị uy, bọn họ mới bớt nhốn nháo lại.

- Quốc vương điện hạ, mặc dù Triệu Hoài có tội. Nhưng nhất thời là làm sai, mong người giơ cao đánh khẽ. Tha cho hắn ta lần này, để ngày sau còn có cơ hội sửa sai!- Hải Sâm đứng ra, thay Triệu Hoài mà cầu tình.

- Nể mặt Ông Ba, chuyện này ta tự mình có suy xét. Tội c·hết có thể tha nhưng tội sống thì khó thoát, chuyện này các ngươi không cần phải quan tâm đâu!- Mạc Can nhìn về phía hắn ta, ánh mắt khó mà rõ nông sâu.

- Way, mọi chuyện còn chưa rõ ràng, các người đã định tội ta rồi. Chuyên gì đây? Đâu thể như thế được!- Triệu Hoài nghe được những lời đó, hoang mang không gì tả nổi.

- Còn chưa rõ ràng? Bằng chứng có đủ, thậm chí có dư. Còn chỗ nào chưa rõ, ngươi nói nghe xem nào?- Khâm Đàn thuận thế, liền muốn nhân cơ hội này mà thay Phúc Trọng trả thù đối phương, cả gốc lẫn lãi.