Triệu Hoài trong nhà giam, vô tình gặp được một người thần bí. Liền cùng đối phương, trò chuyện kết giao một phen. Biết đâu, còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
- Lão già à, ta cảm thấy ông cũng không bình thường cho lắm thì phải? Ông nói thử xem, có phải không hả?- Triệu Hoài ngã người qua một bên, nói xéo đối phương.
- Thằng nhóc này, nói ai không bình thường thế? Nhắc nhở cho ngươi biết này, nhà tù này không hề đơn giản. Nếu như không cẩn thận, kinh hãi đến thứ đó. Ngươi, m·ất m·ạng như chơi đấy!- Phạm Tuân cốc đầu hắn ta một cái thật đau, sau đó mới nói tiếp. Hắn đã tránh trước đó rồi, ấy vậy mà lại bị lão ta đánh trúng. Thật là không thể xem thường được nữa.
- Sao lão lại nói điều này cho ta biết? Giữa chúng ta, hình như là cũng không thân thiết cho lắm thì phải. Đừng có thấy ta dễ lừa, nên dụ dỗ đấy nhé!- Triệu Hoài đến lúc này, vẫn không quên thăm dò lão ta.
- Chỉ là thấy ngươi lẩm bẩm một mình trông rất đáng thương, nên mới cảnh báo ngươi thôi. Nghe hay không thì tùy! (Muốn đấu võ mồm với ta, nằm mơ đi!)- Phạm Tuân vỗ vai hắn, đắc chí mà nói.
- Vậy sao? Vậy ta phải cảm ơn ông một tiếng vì đã nhắc nhở rồi. Ta còn có chuyện, đi trước đây! (Miệng lưỡi lão già này ghê thật, đấu không lại, chạy trước vậy!)- Triệu Hoài gượng cười mà đáp, khoé miệng tự động co giật. Lời vừa dứt, hắn chớp mắt đã không thấy đâu. Tốc độ này, chạy còn nhanh hơn là bị đòi nợ nữa.
- Long Cơ, đã tìm được chủ nhân mới rồi sao? Tuấn Khải à Tuấn Khải, ngươi thật sự đã mất?- Phạm Tuân nhìn lên trần nhà, lộ vẻ tiếc thương.
Sau khi rời khỏi buồng giam của Phạm Tuân, Triệu Hoài vẫn là tiếp tục công việc của mình. Dạo quanh từng ngóc ngách nhà lao này một lượt, tìm kiếm thứ cần tìm. Không nói thì không biết, hắn là tù nhân nơi đây.
Đúng lúc này, DG lại lên tiếng: 'Triệu Hoài, ngươi cứ thế mà đem bí mật tiết lộ với đối phương sao? Không sợ...'
- Sợ? Sợ gì chứ? Lão già đó sớm đã biết tất rồi, chỉ là không tố giác ta mà thôi. Còn về vấn đề có tin tưởng được hay không thì phải xem nhân khí của ta rồi. Chậc, cái cảm giác không làm chủ được tình hình này, khó chịu thật đấy!- Triệu Hoài nhíu mày, nhưng rồi lại thả lỏng. Bởi vì hắn ta biết, có nhiều chuyện bản thân không phải cứ muốn là được.
- Nói cho ngươi biết một điều, người đó ta cảm thấy rất quen. Có điều là nhất thời lại nhớ không ra, ngươi phải cẩn thận mới được!- Trải qua trận chiến năm xưa, DG phần nào đã bị tổn hại. Mặc dù là máy móc nhưng có một số chuyện, không nhớ ra cũng là điều hiển nhiên nhưng tính cảnh giác vẫn là cao như cũ.
- Biết rồi, chuyện này ta tự mình có tính toán. Bất quá bị phát hiện thì chúng ta gom đồ bỏ chạy. Thân cô thế côi, thì sợ chó gì!- Triệu Hoài cười cợt mà nói, sớm đã có dự liệu trong lòng.
- Ngươi... Nói chuyện với ngươi, đúng là không đâu vào đâu mà. Cà rỡn cà rỡn, nghiêm túc một chút thì c·hết sao?- DG tức đến tím máy, nhưng hắn thì một chút cũng chẳng thèm để tâm tới.
- Lần trước đã thăm dò đến tầng năm rồi nhưng lại không thăm dò được gì. Lần này, nhất định phải có thu hoạch mới được!- Thoạt nhiên, Triệu Hoài lại tăng tốc mà tiến về phía trước.
- Tên này, cứ thế mà chuyển chủ đề, đáng ghét thật!- Trước thái độ đó của hắn, DG lại không làm được gì. Đành nhẫn nhục trước, tìm cơ hội trả thù sau vậy.
Triệu Hoài trong bóng tối, thân mang đồ đen, lần mò khắp nơi. Vừa phải tránh kinh động các tù nhân khác, vừa phải tìm ra bí mật nơi đây. Thật là không dễ dàng gì nhưng hơn hết thảy. Nổ lực không được đền đáp, càng khiến hắn ta nản chí.
- Quái lạ, tại sao lại tìm không thấy? Chằng lẽ là có cơ quan mật? DG, ngươi tìm thử xem!- Triệu Hoài liếc mắt nhìn quanh một lượt, trầm ngâm suy tính đủ điều.
- Không được, nơi đây có kết giới phòng vệ chặt chẽ. Ta không thể thăm dò. Vả lại, một khi ta thăm dò, sẽ phát ra sóng năng lượng. Đám người này, ắt hẳn sẽ cảm nhận được. Hại nhiều hơn được, ngươi vẫn là tự mình lo liệu lấy đi!- Đổi lại, là DG phũ phàng từ chối.
- Lại là ta tự mình lo liệu nữa à? Hazz, đúng là trông người chi bằng nhờ mình mà, tự thân vận động vậy!- Triệu Hoài thở dài một hơi, tìm tiếp chứ biết sao giờ.
Lại nói đến một nơi khác, phòng của Diệp Ninh. Sau khi trải qua một màn chén no rượu say với Triệu Hoài. Cô ta phải vật vờ tới trưa, mới có thể tỉnh rượu. Cô ta cũng vì điều này mà hoàn toàn không nắm bắt được, chuyện Triệu Hoài b·ị b·ắt giam.
- Âydao, nhức đầu quá... Biết vậy đêm qua, đã không uống nhiều đến thế rồi!- Diệp Ninh nằm trên giường, uể oải nói.
- Tiểu thư, người không sao chứ? Đã bảo với người rời, uống ít thôi mà người không chịu nghe. Nào, uống canh giải rượu đi!- Trung một bên, ân cần chăm sóc.
- Đêm qua ta có làm gì quá đáng không vậy? Ta nhớ là... Có gì đó... Sao lại nhớ nhớ không không thế này?- Diệp Ninh đầu đau như búa bổ, chỉ nhớ được nửa đầu mà quên nửa cuối.
- Chuyện này sao? Hình như là... Không có thì phải!- Trung ấp úng, rồi đáp lời một cách qua loa. Chuyện đêm qua, không nhắc lại thì hơn.
- Triệu Hoài, anh ấy đâu rồi? Sao lại không tới thăm ta, lẽ nào là còn chưa tỉnh?- Diệp Ninh nâng bát canh giải rượu, uống được hơn nửa thì dừng lại.- A, đắng quá!- Trung ngay lập tức, đã bóc kẹo mà đút cho cô ta.
- Triệu Hoài à, hắn ta tất nhiên là không sao rồi! Hắn hiện tại có việc bận, không đến thăm tiểu thư được. Người yên tâm, nghỉ ngơi đi! (Chuyện của hắn, vẫn là không nên nói với tiểu thư. Tên khốn c·hết tiệt đó, vậy mà lại gây họa lớn đến như vậy. Xem ngươi lần này, làm sao mà trở mình!)- Chuyện của Triệu Hoài, sớm đã lan truyền khắp nơi. Trung sợ rằng Diệp Ninh biết chuyện, sẽ làm ra hành động quá khích nào đó. Nên mới không nói cho cô ta biết, tránh cho phiền phức không đáng có xảy ra.
- Mao mwao!- Giữa lúc này, Hồ Nhã lại nhảy lên người Diệp Ninh mà làm nũng.
- Bé yêu, có chuyện gì thế? Đêm qua chị bận nên không chơi cùng em được, đừng có giận đấy nhé!- Diệp Ninh cưng nựng thú cưng trong lòng, ôm ấp và vuốt ve.
- Mao mwao!- Hồ Nhã cào nhẹ vào người cô ta, dường như là đang biểu đạt một điều gì đó. Nhưng đáng tiếc là, cô ta lại không nhận ra.
( Thứ đồ này là do tên kia để lại, tiểu thư coi như là vật báo vậy. Thiên tài địa bảo cho nó ăn, nhiều vô số kể. Mới nuôi từ bộ dạng bán sống bán c·hết thành cái dáng vẻ người gặp người yêu này. Hazz, thật là không nói nổi tiểu thư mà!) Trung nhẹ lắc đầu, cảm thán nói không nên lời.
- Bé yêu à, em làm gì thế? Đói rồi sao? Muốn ăn phải không? Nào, hôm nay chúng ta ăn táo vàng nhé!- Diệp Ninh nhẹ tay mà bón cho hồ ly nhỏ ăn nhưng nó thì lại, vùng vẫy dữ dội.
- Mao mwao mao mao mwao!- Hồ Nhã bật người thoát khỏi vòng tay của đối phương, hướng cửa mà gào lên.
- Không ăn sao? Không đói? Bé yêu à, ngoài đó có gì sao? Em nói gì thế, chị nghe không hiểu?- Diệp Ninh nhìn đến ngơ ngác, nhưng vẫn chưa hiểu rõ ý muốn của đối phương.
( Không lẽ con hồ ly này biết Triệu Hoài g·ặp n·ạn, nên muốn tiểu thư nhà mình ra tay cứu giúp. Thông minh như thế sao? Không biết là nuôi bên cạnh tiểu thư, là phúc hay họa đây!) Trung chỉ cần nhìn sơ qua, liền biết hồ ly nhỏ đang muốn làm gì. Nhưng hắn, nào đâu có để chuyện đó dễ dàng xảy ra.
- Tiểu thư, chắc là nó lại làm loạn ấy mà. Người nằm nghỉ chút đi, không cần phải bận tâm đâu!- Đầu tiên là Trung dỗ dành Diệp Ninh, sau đó thì quay phắt người lại. Dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn về phía Hồ Nhã.