Long Cơ Chiến Hồn

Chương 466: Tầng 5, căn phòng cuối cùng



Chương 466: Tầng 5, căn phòng cuối cùng

Vì tránh cho tiểu thư nhà mình dây vào những chuyện không đâu, Trung liền muốn ra tay Hồ Nhã. Ngay lúc hắn ta sắp bắt được nó, Diệp Ninh lại đứng chắn trước mặt. Hắn cũng vì thế mà thu tay lại, không dám manh động.

- Tiểu thư, người làm gì vậy?- Trung cau mày, một mặt kém sắc hỏi.

- Là ta hỏi ngươi mới phải, định làm gì thế? Doạ cho bé yêu của ta sợ thì sao?- Diệp Ninh ôm hồ ly nhỏ vào lòng, che chở không thôi.

- Tiểu thư, thuộc hạ nào dám. Chỉ là...- Trung lấp ba lấp bắp, không nói rõ nên lời, cực kì lúng túng.

- Chỉ là cái gì? Trung à, ta cảm thấy ngươi có gì đó giấu ta thì phải? Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?- Diệp Ninh nhìn hắn, không vui hỏi.

- Làm gì có, tiểu thư người đây là đa nghi quá rồi. Người hiện giờ còn yếu, nên nghỉ ngơi mới phải. Đừng đứng đó nữa, trở bệnh thì sao?- Trung đang muốn đánh lạc hướng cô ta nhưng quan tâm cũng không kém.

- Không cần, ta muốn đi dạo một lát. Ngươi đó, không cần phải theo ta đâu! (Triệu Hoài, em tới đây!)- Diệp Ninh ôm hồ ly nhỏ, tâm tình hứng khởi mà xoay người ra cửa.

- Tiểu thư, người đi đâu thế? Trong phòng không dạo được sao mà phải ra ngoài?- Trung ngay lập tức chặn cửa, không cho đối phương bước thêm bước nữa.



- Trung, ngươi nói gì thế? Ở trong phòng thì làm sao đi dạo được? Tránh ra đi! Ngươi còn như vậy, ta giận thật đấy!- Diệp Ninh giờ đây, bực tức không ít.

- Tiểu thư, thật ra... Ta... Hazz, tùy người vậy!- Hết cách, Trung chỉ đành chiều theo ý cô ta. Nép người qua một bên. Dõi mắt nhìn theo bóng lưng đối phương dần xa.

- Sao hôm nay vắng vẻ thế? Mà ủa, chỗ ở của Triệu Hoài anh ấy ở đâu vậy? Đáng ghét, hôm qua quên hỏi rồi!- Diệp Ninh đi hết một vòng, mới sực nhớ ra là bản thân không biết nơi ở của Triệu Hoài là ở nơi nào.

Thế là, cô ta cứ thế mà đi. Nhưng vô tình, lại nghe được những lời bàn tán của cung nữ. Chỉ đáng tiếc là, cô ta không biết những lời đó là đang bàn tán về Triệu Hoài. Nên chỉ nghe thoáng qua, chẳng mải mai để tâm tới.

- Tên biến thái kia, làm ra hành vi bại hoại như vậy. Nhân chứng vật chứng có đủ mà lúc nào cũng kêu oan, oan cái bíp ấy. Đã là cầm thú thì thôi đi, còn dám làm không dám nhận. Đáng khinh mà!

- Đúng vậy, đúng vậy! Tên đó đúng là không bằng cả loài súc sinh nữa, loại chuyện vậy mà cũng làm ra cho được. Gặp ta, ta nhất định phải một dao thiến hắn. Tránh cho hắn, ra đường hại con gái nhà người ta.

- Bọn họ đang nói ai thế? Nghe ra cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Hazz, cuộc sống này kiếm đâu ra người tốt như anh Triệu Hoài chứ!- Nói rồi, Diệp Ninh tiếp tục mà tung tăng đi dạo.

Lại nói đến nhà giam, một ngày cơm nước ba bữa đều đủ. Mặc dù không có người giá·m s·át thường xuyên, nhưng một khi phát hiện ra đều bất thường thì lập tức phòng vệ nghiêm ngặt. Vậy nên, trong khoảng thời gian này Triệu Hoài bắt buộc phải ở trong buồng giam, tránh hiềm nghi không đáng có.

- Tới giờ cơm rồi, ăn cơm thôi!- Khẩu phần ăn ở đây rất đơn giản, chỉ gồm một bát cơm và một bát súp.



- Đáng ghét, tìm cả một buổi lại chẳng tìm được gì. Giấu gì mà giấu kĩ thế không biết nữa! Wa, cơm này, ăn rồi lấy sức đâu ra mà làm việc đây. Đây khác gì bỏ đói tù nhân!- Phải biết, lượng thức ăn mà Chiến giả tiêu thụ đều gấp nhiều lần người thường. Một khi cung cấp không đủ lượng thức ăn tiêu thụ thì không khác gì gà bệnh cả, vật vờ chờ c·hết.

- Way, cho thêm cơm đi, như vậy không đủ ăn đâu. Ta đói c·hết thì sao?- Triệu Hoài gõ cửa, lớn tiếng mà kêu gào.

- Nói ít thôi, các ngươi trong nhà giam cũng đâu có làm gì, vậy thì cần gì ăn nhiều? Ăn nhiều, đặng có sức trốn ngục hay gì?- Người đưa cơm lạnh giọng mà đáp, sau đó thì quay phắt người rời đi.

- Nói thế thì chịu ời! (Trốn ngục cái bíp, đuổi ta ra ngoài ta còn không chịu nữa là. Anh đây khó khăn mới vào được đây, không tra ra được bí mật thì dễ gì mà rời đi!)- Triệu Hoài ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng đã thầm tính toán mọi chuyện.

- Thời gian đầu sẽ có chút khó chịu nhưng về sau sẽ quen thôi, thằng nhóc nhà ngươi cố mà nhịn đi. Hửm, mùi này, là gà quay!- Phạm Tuân định cất tiếng khuyên nhủ, nhưng bất chợt lại ngửi thấy hương thơm thoang thoảng đâu đây.

- Không cho ta ăn chứ gì, vậy thì ta càng ăn. Sợ ngươi chắc? Wa, lão già, sao ông qua được đây hay vậy? Xém tí là dọa ta mất mật đấy!- Triệu Hoài từ trong không gian lưu trữ lấy ra một con gà quay, chỉ mới vừa quay đầu nhìn lại Phạm Tuân đã xuất hiện ngay trước mặt. Một màn này, dọa hắn ta không ít.

- Ngươi qua bên kia được, ta tại sao lại không qua đây được? Thấy ngươi tuổi còn trẻ, ăn ba cái đồ độc hại này không tốt cho sức khỏe đâu. Ta già rồi, để ta vậy!- Hắn còn chưa cắn được miếng nào, con gà quay đó đã nằm gọn trong tay Phạm Tuân rồi.



- Cái lão già này, rõ ràng là muốn c·ướp miếng ăn của ta mà. Không dễ thế đâu!- Triệu Hoài lao nhanh đến đối phương, muốn ra tay c·ướp lại. Nhưng đáng tiếc là, thực lực lại không bằng người.

- Đã nói với ngươi rồi, thứ đồ ăn này không phù hợp với ngươi đâu. Để ta cho! Ngươi còn cố chấp đòi lại, thèm đòn sao?- Phạm Tuân chỉ với vài ba bước cơ bản, đã hoàn toàn tránh được những đòn t·ấn c·ông dồn dập của hắn ta. Đem hắn xoay tròn vòng vòng.

- Sớm đã biết lão không tầm thường, không ngờ thực lực lại mạnh đến như vậy. Chạm cũng chạm không trúng. Hử, không chơi với lão nữa, ta mệt rồi!- Bất lực, Triệu Hoài cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

- Không phải ta mạnh mà là do ngươi quá chậm chạp. Ừm, cũng không tệ!- Phạm Tuân cắn từng miếng lớn, tươi cười nói.

- Sao rồi, đã tìm ra gì chưa?- Phạm Tuân nhai ngồm ngoàm, ẩn ý mà hỏi hắn.

- Vẫn chưa! (Sớm biết nó khó như này, đã điều động thêm người rồi. Một mình, thật là như mò kim đáy bể mà!)- Triệu Hoài thở dài một hơi, lắc đầu ngán ngẫm.

- Nói cho ngươi biết này, mắc công ngươi lại nói ta ăn không của ngươi. Tầng 5, tại căn phòng cuối cùng. Nơi đó, có bí mật ngươi cần tìm. Chỉ là, ngươi đừng đánh động đến cái tên đang nằm trong đó. Không thì, cái mạng của ngươi không ai bảo toàn đâu đấy!- Bất chợt, Phạm Tuân lại thay đổi ngữ khí, từ giọng điệu có chút đùa cợt ban đầu lại trở nên trầm ổn hơn.

- Lão già nhà ông, đúng là biết không ít mà. Nhưng mà có điều, tại sao ông lại giúp ta? Chỉ là một con gà quay, có đáng giá hay không?- Triệu Hoài lòng thầm nghi hoặc, cảnh giác cũng không kém.

- Không phải đã nói trước đó rồi sao? Ta có lòng tốt, thấy ngươi đáng thương tội nghiệp nên giúp đỡ một chút. Ngươi không cần thì thôi vậy, ta về đây!- Lời vừa dứt, bóng dáng của Phạm Tuân đã không thấy đâu.

- Lòng tốt à? Nghe giả tạo thật đấy!- Triệu Hoài khoé môi nhếch lên nụ cười, nhưng nụ cười này lại tràn đầy châm biếm.

- Triệu Hoài, chuyện này ngươi tính thế nào? Lời lão già đó, có đáng tin không? Có khi nào là cái bẫy?- DG đối với chuyện này, quan ngại không ít.

- Có phải là cái bẫy hay không, thì phải đi xem mới biết được. Tối nay, chúng sẽ hành động!- Triệu Hoài mắt nhìn xa xăm, nông sâu trong đây thật là khó lường trước được điều gì.