Long Cơ Chiến Hồn

Chương 467: Bích Hạ đến thăm Cảnh Hoà



Chương 467: Bích Hạ đến thăm Cảnh Hoà

Một bên khác, Cảnh Hoà đang nhàn nhã dưỡng thương. Mặc dù như thế, hắn nắm bắt được cũng không ít là chuyện. Đến giờ, đã có thể đi lại bình thường. Nhưng vận động mạnh thì vẫn chưa được. Tốc độ hồi phục này, đã là không tệ rồi.

- Cảnh Hoà, ngươi có đây không?- Diệp Ninh tìm không được chỗ ở của Triệu Hoài, liền tìm đến Cảnh Hoà mà thăm dò tình hình.

- Là cô à, đến tìm ta có chuyện gì?- Cảnh Hoà thấy cô ta, liền dự cảm có chuyện không lành.

- Tìm ngươi, tất nhiên là có việc rồi. Ngươi đó, có biết chỗ ở của Triệu Hoài anh ấy ở đâu không?- Diệp Ninh tránh mất thời gian, liền đi thẳng vào vấn đề chính.

- Chuyện này sao? Người... Người hiện tại đang có việc cần làm, cô không nên tìm gặp thì hơn! (Tìm ta, ta thì có thể nói gì cơ chứ? Cô còn chưa biết chuyện người b·ị b·ắt giam vào ngục sao? Đừng hỏi ta mà, ta không thể tiết lộ chuyện của người được!)- Ngoài mặt Cảnh Hoà toả ra bình thường nhưng nội tâm thì lại, không ngừng gào thét.

- Lại là có việc? Hừ, có việc gì mà lại không cho ta biết. Ngươi đó, nếu như không nói rõ. Thì đừng trách ta ra tay độc ác. Nói cho ngươi biết, bây giờ tâm tình của ta cực kì tồi tệ đấy!- Diệp Ninh một mặt ưu ám, trông đáng sợ vô cùng.

- Chuyện này... Chuyện này, là người dặn ta không nói cho cô biết. Tránh cô lại làm hỏng 'chuyện tốt' của người. Cô đừng khiến ta khó xử có được không hả?- Cảnh Hoà cảm nhận được mối nguy hiểm tiềm tàng nên lui người về sau một bước, cẩn thận mà đề phòng cô ta.

- Vậy là ngươi chọn ăn đòn sao? Vừa hay, tâm tình ta không biết vì sao lại không tốt. Lấy ngươi ra trút giận vậy!- Diệp Ninh đặt hồ ly nhỏ qua một bên, từng bước mà áp sát đối phương. Trong mơ hồ, còn có chút giống Triệu Hoài.



- Đừng mà! Ta không phải không muốn nói cho cô biết mà là không nói được, tha cho ta đi!- Theo đó, là từng tiếng thét rền trời vang lên.

- Đi nào bé yêu, chúng ta tiếp tục tìm Triệu Hoài anh ấy nào!- Diệp Ninh bước khỏi cửa, tâm tình phần nào vui vẻ. Chỉ tội cho Cảnh Hoà, thảm thương phải biết, cả người tàn tạ đi không ít.

Sau khi Diệp Ninh rời đi, lờ mờ hai bóng người xuất hiện. Nhìn kĩ, hoá ra đó là Bích Hạ và Nhược Tuyết. Chỉ là mỗi người một hướng, nên bọn họ mới không gặp nhau. Bích Hạ là vì nghe Nhược Tuyết kể về chuyện của Cảnh Hoà, nên mới đến để xem sao.

- Bích Hạ, cậu kéo mình đi đâu thế. Hướng này, không phải là muốn thăm Cảnh Hoà đấy chứ?- Nhược Tuyết nhìn bộ dạng gấp gáp này của đối phương, liền phần nào đoán được tâm tình của cô ta.

- Nếu như không phải nghe cậu nói hắn b·ị t·hương nặng, tớ còn lâu mới thèm đi thăm hắn!- Bích Hạ hất mặt qua một bên, cao giọng mà nói. Nhưng thấp thoáng trên khuôn mặt đó, là một sự quan tâm hiếm thấy.

- Biết lo lắng cho người ta rồi à, không nhìn ra đấy!- Nhược Tuyết thấy vậy, liền buông lời trêu chọc đối phương.

- Lo lắng gì chứ? Có quỷ mới lo cho hắn!- Bích Hạ mạnh miệng mà đáp nhưng bước chân thì lại rất nhanh.

- Âyda, đau c·hết đi được! Không ngờ cô ta lại ra tay nặng đến như vậy. Sớm biết như này, đã không cùng người hợp mưu rồi. Chưa gì hết đã b·ị đ·ánh, không biết sau này sẽ ra sao đây?!- Cảnh Hoà lom khom đứng dậy, mặt mũi thì sưng tấy cả lên.

- Cảnh Hoà, sao ngươi lại ra nông nổi này? Ai đánh ngươi thế?- Bích Hạ chỉ mới vừa bước vào cửa, mắt thấy chính là cái dáng vẻ tả tơi của hắn. Nhịn không được mà hoảng loạn hét lớn.



- Là cô à, Bích Hạ? Ta có phải nằm mơ không vậy? Cô vậy mà lại đến thăm ta!- Đưa mắt nhìn tới, thấy người đến là cô ta, Cảnh Hoà vui mừng khôn xiết.

- Đừng nói chuyện này nữa, là ai đánh ngươi thế này? Có đạo đức không vậy, người bệnh cũng đánh?- Bích Hạ ngay lập tức dìu lấy hắn, thương xót không thôi.

- Chuyện này, xem như ta tự té ngã đi!- Cảnh Hoà thuận thế, liền giả vờ yếu đuối mà ngã vào lòng đối phương. Đi theo Triệu Hoài lâu đến như vậy, gì cũng không học được chỉ có hối hư tật xấu là bị nhiễm không ít.

- Té ngã? Té ngã sao lại ra nông nổi này, mặt mũi bầm dập hết cả? Ngươi nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi. Lẽ nào là, v·ết t·hương trước đó chưa lành?- Trong giây lát, sự tức giận trước đó của Bích Hạ gần như đã biến mất. Chỉ còn lại, là vô vàn câu hỏi quan tâm.

- Ta đâu biết đâu à, chắc là do mặt đất cứng ấy mà!- Cảnh Hoà nước dãi chảy dài, đắm chìm trong khoái lạc. Trời trăng gió mây là gì, hắn nào đâu để ý đến nữa.

- Sao ướt ướt vậy? Cái tên khốn kiếp này, nước dãi của ngươi dính lên người ta hết rồi. Cút!- Bích Hạ đưa mắt nhìn xuống là một mặt dâm dê của đối phương dựa vào người mình, cô ta liền đẩy hắn ta ra xa. Chút thương cảm trước đó, liền tan biến sạch.

- Âyda, đau quá đi mất!- Cảnh Hoà chỉ vừa cảm nhận được trái ngọt, giờ liền nhận trái đắng. Đầu va vào tường, u lên một cục.



- Cảnh Hoà, ngươi có đây không?- Giữa lúc này, Mạc Hảo lại đúng lúc xuất hiện, theo sau là Thị.

Năm người mười cặp mắt nhìn nhau, bầu không khí liền chững lại một nhịp. Mạc Hảo cũng như Bích Hạ, đều là nghe tin Cảnh Hoà b·ị t·hương nặng nên mới cất công đến thăm. Chỉ có điều là, không ngờ lại gặp phải tình cảnh này.

( Wa, sao lúc cần thì không có ai mà lúc không cần thì lại đông thế này? Giờ biết nói sao mới phải đây? Hay là tiếp tục im lặng? Không! Vậy c·hết càng nhanh nữa. Aaa, phải chi có người ở đây thì tốt biết mấy!) Cảnh Hoà lòng rối như tơ vò, tình thế này hắn ngàn lần cũng không ngờ tới.

- Ha, có người đến thăm ngươi kìa. Xem ra là không cần ta ở đây nữa rồi. Nhược Tuyết, chúng ta đi!- Bích Hạ là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí. Cũng là người đầu tiên rời đi, đầu không ngoảnh lại.

- Đi thật sao?- Nhược Tuyết còn chưa nói lời nào, đã bị đối phương trực tiếp cầm tay kéo đi.

- Bích Hạ, đừng đi mà! Cô nghe ta ngụy biện đi... À không phải, nghe ta giải thích đi! Ta... Ta...- Cảnh Hoà vội vã đuổi theo Bích Hạ, 'vô tình' lướt qua Mạc Hảo, hoàn toàn không để tâm tới.

- Công chúa, tên đó còn chẳng thèm nhìn đến người lấy một cái. Người cần gì phải tự làm khổ mình, chúng ta trở về đi!- Thị cất tiếng, càng khiến cho bầu không khí trở nên trầm mặc hơn.

- Thị, chúng ta trở về thôi! Em nói đúng, có lẽ... Chuyện này cũng nên kết thúc rồi!- Mạc Hảo cuối gầm mặt, tâm tình như lá mùa thu, ưu uất không nói nên lời.

- Cút, ngươi về đó mà tiếp đãi cô ta đi. Theo ta làm gì?- Mắt thấy Cảnh Hoà theo sau, Bích Hạ liền lớn tiếng quát tháo. Cô ta giờ đây như ngọn núi lửa, bất kì lúc nào cũng có thể phun trào.

- Ta thật là không có mà, cô nghe ta nói đi. Cô ta cũng như cô thôi, có gì đâu mà giận. Trở lại đi, ta đãi cô ăn bánh uống trà!- Cảnh Hoà ra sức nếu kéo, nhưng càng nói thì nó lại càng sai.

- Cũng như à? Hay lắm! Ngươi còn đi theo ta nữa, ta la lên đấy!- Nghe được lời đó, cơn giận của Bích Hạ liền bùng phát dữ dội.

- Ông trời ơi, tại sao lại đối xử với ta như này? Khó khăn lắm nàng mới để ý đến ta một lần, tại sao kết cục lại như này?- Cảnh Hoà ngước mặt lên trời cao, lớn tiếng mà oán than.