Đêm tối, Triệu Hoài lại tiếp tục mà thăm dò. Mặc dù trong nhà giam này, ngày đêm đều như nhau, tối đen như mực. Nhưng thời gian hành động về đêm của hắn ta liền được tăng lên không ít. Nói cho cùng, làm việc xấu ban đêm vẫn là thích hợp nhất.
- Tầng 5, phòng cuối. Xem ra là ở đây rồi!?- Triệu Hoài không tốn chút công sức, đã có thể thâm nhập vào trong.
- Chuyện quỷ quái gì đây? Sao lại có lão già nằm ở đây thế?- Mắt thấy, là một bệ đá. Trên bệ đá là một lão già râu tóc bạc phơ, người ốm như ma que đang nằm. Tướng mạo, còn là có đôi phần giống với Mạc Can. Nhưng khí tức tỏa ra, lại cực kì khủng bố.
- Triệu Hoài, cẩn thận! Người này nhìn như đ·ã c·hết nhưng không biết là dựa vào cái gì mà giữ được hơi tàn, tạm thời ngủ say. Đừng kinh động đến lão ta, bằng không ngươi c·hết không chỗ chôn đấy!- DG cất tiếng nhắc nhở, người này đem đến cho nó cảm giác không bình thường một chút nào cả.
- Thứ đó mà lão già kia nói tới chính là lão già này sao? Có lộn không vậy? Thứ ta cần là Long Hồn cơ mà, cần lão già này làm gì? Đem mai táng sao?- Khoé môi Triệu Hoài không ngừng co giật, trông khó coi vô cùng.
- Triệu Hoài, dưới bệ đá đó có ẩn tình. Ta cảm nhận được, ngươi nhanh xem thế nào!- DG mơ hồ cảm nhận điều bất thường đâu đây, liền hướng hắn ta mà thúc giục.
- Cảm nhận được rồi sao? Xem ra ngươi cũng không phế như ta tưởng, còn có chút hữu dụng!- Triệu Hoài lại một lần nữa khơi mào cãi vả giữa cả hai, hắn hình như không gây sự là không chịu được mà.
- Ha, ngươi thì giỏi rồi. Chắc đây là chuyện nhỏ nên không cần ta giúp đâu nhỉ? Tự mình làm đi nhé!- DG ăn miếng trả miếng, không chút kém cạnh.
- Wa, đừng có nhỏ nhen như vậy có được không? Không ngươi làm chuyện nhỏ, ta sao làm chuyện lớn được!- Triệu Hoài cho đến nước này, vẫn là bỡn cợt cho được.
- Ngươi vẫn là nói chuyện khó nghe đến như vậy. Thay vì xàm ngôn với ta, ngươi nên giải quyết lão già đó thì hơn. Có như vậy, ta mới có thể thăm dò thực hư của nơi đây!- DG nghiêm giọng, thái độ cũng nghiêm túc hơn hẳn.
- Giải quyết? Ngươi bảo ta làm sao giải quyết lão già đó. Một đao đ·âm c·hết có được không hả? Đao còn chưa kịp đâm, lão già này đã g·iết c·hết chúng ta rồi!- Triệu Hoài trề môi, hắn đang tính xem xem, làm như nào mới là thích hợp nhất.
- Nói ta vô dụng, ngươi không phải cũng rất vô dụng sao? Chút chuyện nhỏ này mà còn làm không được, thì đừng hòng mơ đến Long Hồn nữa!- Đổi lại là lần này, DG chế giễu lấy hắn.
- Đây mà là chút chuyện nhỏ sao? Lão già này xem chừng còn mạnh hơn cả cái tên Sử Thi giả của Học viện Ngự Quy nữa. Muốn hai ta bỏ mạng ở đây hay gì!- Triệu Hoài xua xua tay, nhăn mặt mà nói.
- Ngươi nói nhiều đến như vậy, là không muốn làm gì chứ gì. Vậy thôi chúng ta về, Long Hồn gì đó, cũng đừng nghĩ tới nữa vậy!- DG liền ra chiêu khích tướng, còn không sợ không khích được hắn hay sao.
- Ha, đùa đấy! Lí nào miếng ăn dâng tới miệng rồi còn từ bỏ. Đem tất cả thuốc mê ra đây, lão già này đã ngủ, ta cho lão ngủ đã luôn!- Triệu Hoài nở ra nụ cười gian tà, thiếu dần đạo đức chuẩn mực xã hội.
( Tên này chắc không biết, tiểu xảo không dùng được với cường giả đâu nhỉ? Nếu như ngươi đã thèm đòn, ta giúp ngươi toại nguyện vậy!) Theo đó, DG cũng nở ra nụ cười gian xảo cũng không kém.
Triệu Hoài đeo lên một cái mặt nạ phòng độc. Lấy ra hơn mười loại hương mê, trực tiếp đốt lấy. Chẳng mấy chốc, căn phòng đã tràn ngập hương khói. Này có khác gì, muốn dùng khói hung c·hết người khác đâu.
- Như này, lão muốn tỉnh lại cũng khó à? Haha! A, mắt ta, cay quá!- Triệu Hoài hại người lại hại luôn chính mình, cay đến đỏ mắt, xém tí là mù luôn. Hắn chỉ chăm chăm đeo mặt nạ phòng độc mà lại quên mất, đôi mắt cũng cần bảo vệ.
Nhưng trước mắt lại có chuyện quan trọng khác. Bất chợt, lão già đó lại mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào hắn. Đem đến áp lực cực kì khủng bố, như thể có thể nhìn thấu hắn vậy. Một màn này, dọa cho hắn ta s·ợ c·hết kh·iếp. Bất giác mà lui về sau một bước, phòng bị không thôi. Thở mạnh, còn không dám nữa là.
- Ta đã gia khí phòng thân rồi, lão già này còn có thể thấy ta sao? C·hết tiệt! DG chuẩn bị đi, đánh không được thì chúng ta chạy!- Triệu Hoài mắt đối mắt với đối phương, cẩn thận mà quan sát tình hình.
- Ư ư ử, ừmm!- Lão già đó rên rỉ vài tiếng, rồi lại gục xuống mà ngất đi.
- Vậy thôi đó hả? Lão già này, không phải giả vờ đấy chứ? Đúng là biết dọa người mà!- Triệu Hoài mắng thầm trong miệng, nhưng ánh mắt thì lại không rời lão ta.
- Đừng nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian đi! (Tên này vậy mà lại không b·ị đ·ánh, cũng tốt số quá đi!)- DG được phen mừng hụt, nhưng vẫn cố tỏa ra điềm tĩnh.
- Biết rồi, nói mãi! Ta không phải là đề phòng lão ta sao? Lỡ như lão ta bật dậy, ra tay với chúng ta thì sao? Đến lúc đó, lấy gì mà trở tay!- Triệu Hoài lời nói bông đùa, nhưng lời này lại không sai một chút nào cả.
- Không! Lão ta ngất thật rồi. Không phải, phải nói là lão ta hiện tại đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa mới đúng!- DG thay đổi ngữ khí, bỗng chốc lại trở nên âm trầm hiếm thấy.
- Wa, lão già này bị chúng ta chơi c·hết rồi sao? Không lí nào lại vậy! Ta cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản một chút nào cả. Trong đây nhất định có ẩn tình. A, phiền phức thật đấy! Kệ đi, liều vậy!- Triệu Hoài vò đầu bứt tai, sau khi suy tính thiệt hơn kĩ càng mới quyết định làm liều một phen. Mặc kệ lão già đó mà đặt tay trái lên bệ đá, tìm kiếm lấy sự thật về bí mật của nơi đây.
Đầu tiên, DG đem sức mạnh của mình phong bế không gian nơi này lại. Tránh cho người khác phát giác ra hành động của bọn họ. Tiếp theo đó, đem bệ đá ấy nghiên cứu qua một lượt. Mất không ít thời gian, mới có thể đem bí mật nơi đây khai phá.
Chỉ thấy, cơ quan được khởi động. Bệ đá dịch qua một bên, mở ra một thông đạo nằm dưới lòng đất. Khí tức bên trong thoát ra, cực kì mãnh liệt, cuồn cuộn không dứt. Nếu như không phải sớm đã phong bế nơi đây. Thì thật là không biết, chuyện gì sẽ xảy ra.
- Ồ wao, thứ sức mạnh này cũng bá đạo thật đấy. Không chỉ mạnh mẽ mà còn mang theo sinh cơ nữa. Lẽ nào là lão già này, dựa vào nó để mà kéo dài sự sống sao?- Triệu Hoài đưa tay sờ lấy khí tức tỏa ra đó, khí tức của hắn ta cũng theo đó mà giao thoa với nó. Cơ thể hắn liền cảm nhận được sự sảng khoái chưa từng có trong trước đây.
- Theo suy đoán, có lẽ là như vậy. Xem ra, Long Hồn rất có thể ở bên dưới!- Cảm ứng của DG đối với Long Hồn, ngày càng rõ ràng hơn.
- Vậy thì còn chờ gì nữa, đi thôi!- Triệu Hoài không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đi vào bên trong. Thông đạo cũng theo đó mà đóng lại.
- Thằng nhóc đó đã tìm cửa vào rồi sao? Thật là mong biểu cảm của nó khi gặp thứ đó quá đi, đáng tiếc là cơ hội này ta lại không có!- Phạm Tuân trong buồng giam của mình, có thể cảm nhận rõ mọi chuyện đang xảy ra ngoài kia. Nhẹ cười thích thú, nhưng không kém phần mong chờ. Có điều là, lão ta lại không thể chứng kiến được tất cả.