Triệu Hoài đi vào bên trong thông đạo, một màu tối đen như mực. Nhưng mỗi một bước đi, khí tức trước mắt càng là trở nên mạnh mẽ hơn. Cộng hưởng giữa hắn và nơi đây, cũng theo đó mà không ngừng gia tăng. Chẳng mấy chốc, đã thấy điểm sáng cuối con đường.
- Đến rồi sao? Thật là muốn xem Long Hồn kia, rốt cuộc ra sao mà!?- Triệu Hoài từng bước từng bước tiến tới, mười phần hào hứng.
Trước mắt hắn ta giờ đây, là một con cự long màu trắng vô cùng to lớn. Thân hình đồ sộ như cổ thụ chọc trời, trăm thước có hơn. Nhìn trông dáng vẻ, cực kì uy nghiêm. Thần sắc hung mãnh, nhìn trông đã sợ. Cùng với đó là khí tức nó tỏa ra, đủ để khủng bố người nhìn. Triệu Hoài so với nó, cũng chỉ là hạt cát giữa sa mạc.
Chỉ có điều là, xiềng xích trên người nó, nhiều vô số kể. Dưới chân thì có đại trận phong ấn, xung quanh là chín cột trụ lớn. Đem nó, hoàn toàn ghim xuống mặt đất, khó mà nhúc nhích. Nó lại không cử động gì, có lẽ là đang ngủ say. Nếu không, sẽ còn oai nghiêm hơn nữa.
- Ủa, sao lại là màu trắng? Ta nhớ Long Cơ chiến giáp là được chế tạo từ Ngũ Trảo Kim Long cơ mà. Sao bây giờ, lại trở thành Bạch Long thế này? Lẽ nào không có ánh sáng, nên đổi màu rồi sao?- Triệu Hoài nhìn vào Long Hồn trước mặt, tâm tình liền trào dâng cảm giác khác lạ. Nhịn không được mà càng đến gần nó hơn.
- Ngươi có thể nào nghiêm túc có được không hả?- Có điều là, DG lại không mấy vui vẻ.
- Nghiêm túc? Ta đang rất nghiêm túc mà, ngươi nói gì thế?- Triệu Hoài thờ ơ mà đáp, chẳng giống với người làm đại sự chút nào cả.
- Vậy ngươi lấy cây chọt nó làm gì vậy, muốn đem nó đánh thức hay sao? Tìm c·hết à?- DG nghiến răng nghiến lợi, tức đến độ xì cả khói mà nói.
- Ngươi không phải là cùng với nó là một thể hay sao? Không lẽ nó lại làm hại ta à?- Nghe được lời đó, Triệu Hoài không khỏi nghi hoặc. Nhưng tay thì vẫn cứ cầm cây mà chọt chọt vào người Long Hồn.
- Một thể? Ha, hơn trăm năm trước sớm đã tách ra rồi. Ta là trí tuệ nhân tạo tạo nên, nó là do hồn phách của Kim Long hoá thành. Ngươi nói xem, nó có thù hận các ngươi hay không? Đừng quên, nó tại sao lại ra nông nổi này!!- DG đem chuyện xưa, một hơi kể lại. Cũng phần nào nói rõ, tình thế hiện tại của hắn.
- Ờ, ta cảm thấy cách xa nó một chút mới tốt! (Mẹ kiếp, tại sao lại không nói sớm chứ. Xém tí là chơi ngu lấy tiếng rồi!)- Ngay lập tức, Triệu Hoài đã lùi về sau mấy mét, giữ lấy khoảng cách an toàn.
- Hấp thụ nó! Hấp thụ nó!- Bất chợt, trong đầu Triệu Hoài lại truyền đến một âm thanh khác lạ.
- Hả? Cái gì? Ai nói thế?- Triệu Hoài nhìn quanh một lượt, lại chẳng thấy ai. Nhưng những lời nói đó lại cứ như tiếng muỗi kêu, vo ve vo ve, làm phiền tâm trí hắn. Hắn liền biết rằng, chuyện này có điểm bất thường.
- Triệu Hoài, đừng đùa nữa. Tranh thủ thời gian, làm việc nên làm đi. Ngươi đứng ngây ra đó làm gì thế?- DG thì vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn là hối thúc như thường.
- Hấp thụ nó! Hấp thụ nó!- Âm thanh đó lại tiếp tục vang lên, quấn lấy Triệu Hoài không buông.
- DG, ngươi có nghe thấy gì không? Tại sao trong đầu ta lại có, lại nữa rồi. Đầu ta, đau quá! Cái cảm này, khó chịu thật đấy!- Triệu Hoài đầu đau như búa bổ, mặt mày choáng váng hết cả lên. Hắn phải dựa vào vách đá mới tránh việc bị ngã.
- Ngươi nghe thấy gì trong đầu sao? Sao lại là lúc này cơ chứ? Ta có chuyện cần phải giải quyết, tạm thời sẽ ngắt liên kết với ngươi. Chuyện ở đây, ngươi đừng làm loạn đấy, nhất định phải đợi ta trở lại!- Sau khi dặn dò xong, DG liền im hơi lặng tiếng.
- Way, ngươi có chuyện gì giấu ta thế? Nói rõ ra xem nào! Sao lại không có hồi âm thế này?- Trong giây lát, liên kết giữa Triệu Hoài và DG đã đứt đoạn. Hắn ra sức liên hệ nhưng đổi lại là không một lời hồi âm.
- Hết rồi? Chậc, xem ra DG này còn có chuyện giấu ta. Bị dắt mũi à? Chuyện này còn khó chịu hơn là bị bò đá nữa. Aaaaa, ta ghét cái cảm giác này. Cái cảm giác bị người khác tính kế nhưng lại không làm gì được này, khó chịu quá đi mất!- Triệu Hoài một mặt biến sắc, cảm xúc dần mất ổn định. Hắn phải hít lấy một hơi dài, mới phần nào xoa dịu được tâm tình bản thân.
Triệu Hoài không có gì làm, liền đánh chủ ý lên người Long Hồn. Trực tiếp ngồi trên đầu nó, thuận miệng mà kể lại một câu chuyện xưa: 'Giờ còn mình ta với ngươi, ta tâm sự ngươi nghe nhé! Thuở xa xưa có một thiếu niên đẹp trai, người người ngưỡng mộ. Hắn tài hoa hơn người, cái gì cũng biết, chỉ duy có biết điều là không. Đem lòng yêu người không nên yêu, ngươi biết kết cục là như nào không? Chậc chậc chậc, mỗi lần nghĩ đến là mỗi lần cảm thấy tiếc thương mà. Là...'
- Phì phì phì!- Câu chuyện Triệu Hoài kể hay đến mức, Long Hồn không thể không phản ứng. Thở mạnh vài hơi, ngụ ý kêu hắn ngậm mẹ mồm vào, nói nhiều quá đi.
- Wa, ngươi còn biết cảm động nữa à? Tốt đấy! Đợi ta thu phục được ngươi, nhất định sẽ đối xử với ngươi không tệ!- Triệu Hoài từ lúc biết được bí mật của Đào Hoa Đảo Quốc là Long Hồn. Hắn liền có một chủ ý vô cùng to gan. Chính là đem Long Hồn này, thu về trong tay.
- Là tên nào to gan, dám làm phiền giấc ngủ của ta vậy? Chán sống rồi sao?- Bất chợt, Long Hồn lại gầm lên một tiếng thật lớn mà thị uy.
- Kêu lớn như vậy làm gì? Điếc lỗ tai quá đấy, kêu nhỏ lại một chút xem nào!- Ngược lại, Triệu Hoài không chút sợ hãi. Vỗ vỗ vào đầu nó, lớn giọng mà ra lệnh.
- Là ai? Dám ăn nói với ta như này, lại còn dám ngồi trên đầu ta nữa. Còn không mau cút xuống!- Long Hồn hét lên đầy giận dữ, điên cuồng vùng vẫy nhưng lại bị pháp trận hạn chế. Chỉ có thể, nằm yên chịu trận. Hắn cũng là dựa vào điểm này mà bỡn cợt nó. Nếu không chỉ với một đòn, đã đủ để nó nghiền ép hắn dưới móng vuốt của mình.
- Ài ái ai, ngươi đoán xem!- Đối diện với một màn đó, Triệu Hoài chẳng chút bận tâm, còn thuận thế mà đem Long Hồn trêu đùa xoay vòng.
- Tên to gan nhà ngươi, dám giỡn mặt với ta à? Có biết ta là ai không hả?- Long Hồn gầm gừ, vẻ mặt không khỏi dữ tợn.
- Biết chứ! Vậy ngươi có nhìn lại mình chưa? Lớn tiếng như vậy là muốn lớn tiếng với ai? Thèm đòn à? Không nhìn lại mình đi, bị nhốt ở đây có khác gì con chó bị xích lại không hả? Không đúng, con chó người ta còn có tự do, còn ngươi thì không. Tội nghiệp thật đấy!- Triệu Hoài thư thái mà ngồi trên đầu nó, đem nó sĩ nhục đến tột độ. Hắn đây là đang muốn, đem ngạo ý của đối phương hoàn toàn chấn áp xuống. Chỉ có như vậy, hắn mới có cơ hội khuất phục được nó.
- Tên khốn kiếp kia, có gan thì đến trước mặt ta đi. Ta sẽ cho ngươi biết, thế nào gọi là c·hết không toàn thây!- Long Hồn buông lời đe doạ, khí tức tỏa ra càng là trở nên hung mãnh dị thường.
- Sao nào? Cay cú à? Đến đây mà cắn ta này! Ngươi giờ động đậy còn không được, ở đó mà mạnh miệng với ta. Nói cho ngươi biết, ngươi có tin là ngươi nói một tiếng nữa. Là anh đây, tè trên đầu ngươi tè xuống không hả?- Triệu Hoài đưa tay móc mũi, còn tiện tay mà trây trét lên trên người Long Hồn.
- Tức c·hết ta mà! Tên khốn kia!- Long Hồn gầm lên một tiếng thật lớn, nếu như không phải có đại trận phong ấn thì e là cả đảo quốc này đều sẽ vì nó mà chấn động.