Trước thái độ vô lại của Triệu Hoài, Long Hồn chỉ hận không ăn tươi nuốt sống được hắn. Đã từng là nhất thế Quân Chủ, nay lại chịu cảnh này . Nó làm sao chịu cho thấu nhưng cũng chỉ đành miễn cưỡng cắn răng mà chịu đựng.
Triệu Hoài vỗ mạnh vào đầu Long Hồn một cái, rồi quát lớn: 'Kêu kêu kêu, kêu cái bíp ấy. Im lặng một chút nào! Còn kêu nữa, có tin là ta đem ngươi xào lăn không hả?'
- Ngươi là cái thá gì, lại dám nói chuyện với ta như vậy? Cho dù là ông trời cũng không dám nói chuyện với ta như thế. Có biết không hả, hỡi con người đáng c·hết kia?- Trước thái độ không mấy tôn trọng của đối phương, Long Hồn càng là bội phần căm phẫn. Liền phát động khí tức, thị uy sức mạnh của bản thân.
Triệu Hoài cảm nhận được một cổ sức mạnh đang ghì chặt lấy bản thân, nghiền ép lấy hắn. Tràn ngập hơi thở của rồng, cực kì bá đạo. Nhưng loại chuyện này, hắn sớm đã quen thuộc. Đối với hắn mà nói, cũng chẳng tạo thành uy h·iếp gì lớn cả.
Ngược lại, hắn càng tự tin mà phách lối: 'Ta là cái thá gì à? Ta cũng không biết nữa. Nhưng mà ta đảm bảo với ngươi, ta đủ năng lực chơi c·hết ngươi đấy. Bây giờ, ta hỏi ngươi trả lời. Ngoan ngoãn thì có thưởng, còn không ngoan là chịu phạt đấy nhé!'
- Tên khốn này,...- Long Hồn còn chưa kịp nói hết câu, đã bị hắn trực tiếp cắt ngang.
- Đã bảo là im lặng cơ mà, sao lại không nghe thế? Ngươi làm ta mót tè rồi đây này. Tệ thật, không biết phải giải quyết sao đây? Hừm, trên đây cũng không tệ nhỉ? Vừa cao vừa mát, thử cảm giác mới lạ xem nào!- Triệu Hoài đứng dậy, vừa nói vừa huýt sáo. Chỉ còn mỗi việc kéo quần xuống là chưa làm thôi.
- Tên khốn kia, nếu như ngươi dám. Cho dù có tan xương nát thịt, ta nhất định cũng phải g·iết ngươi! (Tên này, tại sao lại khó đối phó đến vậy? Dưới Long uy của ta, vậy mà lại không sao cả!??)- Những động thái đó của hắn, doạ cho Long Hồn được phen phát hoảng. Hắn mà làm thật, thì còn gì mặt mũi của nó nữa.
- Tan xương nát thịt? Xương cốt đã không còn, chỉ là hồn thể lại dám nói lời này với ta. Hay là ta giúp ngươi, đến ngay cả hồn thể cũng không thể làm nhé!- Triệu Hoài cười khẩy, nhàn nhạt mà nói. Nhưng lời này lại không giả chút nào.
- Một tên còn chưa đến Siêu Việt giả như ngươi, lại có năng lực đó sao? Nực cười, hạng tôm tép kia, ngươi có biết tự lượng sức hay không vậy?- Mặc dù là có gia khí phòng thân nhưng Long Hồn vẫn mơ hồ cảm nhận được cấp bậc thực lực của hắn, liền lớn tiếng mà mỉa mai.
- Không thử làm sao biết được!- Triệu Hoài dùng tay trái chạm vào đầu của Long Hồn, cùng với đó là phát động khí tức của bản thân kết hợp với Thanh tâm tịnh nguyên pháp tầng 2. Một nguồn năng lượng bao trùm lấy nó, vừa xa lạ vừa thân thiết. Khiến cho Long Hồn cảm giác được sự uy h·iếp chưa từng có.
- Cái cảm giác này?- Long Hồn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, nguồn năng lượng đó của hắn có thể giúp bản thân gia tăng sức mạnh hồn thể nhưng đồng thời năng lượng đó cũng có thể triệt để hấp thu nguyên hồn của nó. Nó liền biết rằng, hắn ta không đơn giản.
- Sao nào? Tin chưa hả? Vậy bây giờ, ta hỏi ngươi đáp được chưa?- Triệu Hoài giờ đây, một mặt trang nghiêm, khác xa hoàn toàn với cái dáng vẻ bỡn cợt trước đó.
- Được rồi, ngươi có gì thì hỏi đi!- Trước tình thế này, Long Hồn không còn cách nào khác, chỉ đành thỏa hiệp.
- Nói đi, thực lực ngươi thế nào?- Triệu Hoài một lần nữa ngồi xuống, nghiêm giọng mà hỏi.
- Nếu dựa theo cấp bậc của con người các ngươi mà nói. Trước kia là đỉnh cao Truyền Kì, còn bây giờ có lẽ là đỉnh cao Sử Thi. Sao nào, có sợ không hả?- Long Hồn bị hắn chèn ép lâu đến như vậy, liền nhân cơ hội này mà hù dọa lấy hắn.
- Đỉnh cao Sử Thi cái con khỉ ấy! Dưới đại trận phong ấn này, ngươi cùng lắm bây giờ là đỉnh cao Siêu Việt giả thôi. Tương đương với đỉnh cao cấp Thống Lĩnh. Hừm, ngươi tốt nhất là thành thật một chút đi, bớt giả vờ giả vịt với ta!- Nào ngờ, Triệu Hoài sớm đã nhìn thấu tất cả. Nếu không, hắn cũng không ngạo mạn đến như vậy.
- Câu hỏi tiếp theo này, tại sao ngươi lại bị giam cầm ở đây? Là ai làm?- Triệu Hoài một tay chống cằm, tiếp tục mà tra hỏi.
- Hừ, chuyện này phải kể đến một trăm năm trước, cái ngày mà ta bị trảm sát. Hồn và xác, mỗi nơi một ngả. Ta chỉ nhớ là, lúc hồn phách ta gần như tiêu tan. Thì Quốc Vương lúc đó của cái đảo rách này là Mạc Hành, đã bày ra cái gọi là Thiên ma dưỡng yêu đại trận này. Đem ta phong ấn tại đây, tái tạo sinh cơ. Trở qua trăm năm dài đằng đẵng, mới trở thành cái dáng vẻ hồn thể như hiện tại!- Long Hồn đem nội tình mà nó nhớ được, từng chút từng chút kể lại.
- Khoan đã, nếu nói như vậy. Đào Hoa Đảo Quốc này là đang nuôi yêu sao? Lại là một cự long nữa chứ! Chuyện này, chậc chậc chậc, không đơn giản rồi đây. Nhưng mà nuôi từ Ngũ Trảo Kim Long trở thành Bạch Long thế này, đúng là phí của trời mà. Nhưng không sao, ta miễn cưỡng thu nhận vậy!- Triệu Hoài trầm tư suy ngẫm, khoé môi bất giác mà nhếch lên nụ cười đầy nham hiểm.
- Tên kia, ngươi hỏi nhiều đến như vậy? Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?- Đối với sự dò hỏi không ngừng của hắn, Long Hồn giờ đây mới có sự cảnh giác.
- Mục đích là gì sao? Nếu như ta nói, là ta thấy ngươi đáng thương. Nên cất công đến đây giải cứu ngươi, ngươi có tin không?- Triệu Hoài giả vờ thiện lương mà nói, lại bịp.
- Thật không?- Nghe được lời đó, Long Hồn không khỏi vui mừng.
- Có cái bíp ấy! Anh đây đâu có rảnh đến vậy! Nói cho ngươi biết, đem ngươi ra khỏi đây không phải là không thể. Nhưng mà...- Triệu Hoài thật là đem đối phương xoay vòng, chơi đùa trong lòng bàn tay.
- Nhưng mà cái gì? Ngươi nói rõ một chút xem nào, ấp a ấp úng, muốn gì đây?- Long Hồn gấp gáp mà nói, nó bị nhốt ở đây đã hơn trăm năm. Trên người thì xiềng xích, dưới chân là đại trận phong ấn. Nó sớm đã khao khát tự do.
- Hừm, trừ khi... Ngươi trở thành một phần sức mạnh của ta. Chỉ có như vậy, ta mới mạo hiểm đắc tội với Đào Hoa Đảo Quốc mà đem ngươi cứu ra ngoài!- Triệu Hoài tươi cười mà nói, nhưng lại sặc mùi âm hiểm. Nói tới nói lui, đây mới thật sự là mục đích chính của hắn. Còn về nhiệm vụ gì đó, thì bàn giao sau vậy.
- Làm vậy thì có khác gì ta bị giam cầm tại đây? Thậm chí, chỉ thiệt chứ không lợi!- Long Hồn nghe đến cái giá phải trả, liền lớn tiếng mà từ chối. Nó cảm thấy, chuyện này không thỏa đáng một chút nào cả.
- Bậy, ít nhiều gì ngươi cũng ngắm nhìn được thế giới ngoài kia, thoát khỏi cái hang động tối tăm này. Tâm trạng ta vui, còn có thể cho ngươi ăn ngon mặc đẹp nữa. Sao nào? Lợi ích như vậy có đủ mê người không?- Triệu Hoài dùng lời ngon tiếng ngọt mà dụ dỗ đối phương, nhưng ẩn sâu trong đó là gian trá c·hết người.
- Vậy ngươi có biết, thứ bọn họ nuôi dưỡng ta là gì không? Máu của người cá, là vật đại bổ đấy. Một tên như ngươi, lấy đâu ra thứ đồ tốt đến như vậy!- Long Hồn khinh thường mà nói, hoàn toàn không đặt đối phương vào trong mắt.
- Cái gì?- Triệu Hoài nhất thời sửng sốt nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Chuyện này, hắn phần nào đã đoán được từ lúc đại lễ. Nhưng không ngờ nó lại là sự thật. (Đào Hoa Đảo Quốc, chịu chơi thật!)