Đang lúc Triệu Hoài và Long Hồn trò chuyện, đại trận phong ấn lại khởi động. Gọi là đại trận phong ấn nhưng thật chất nó thiên về dưỡng hồn nhiều hơn. Nếu như không có nó, Long Hồn cũng khó mà tồn tại, trở thành cái dáng vẻ như hiện tại.
Thiên ma dưỡng yêu đại trận bao gồm: Một vòng tròn lớn chứa đầy văn tự cổ quái, xiềng xích thì nối chín cột trụ bằng đá lại với nhau. Bên trong có một vòng tròn nhỏ, dẫn dắt tinh huyết người cá nuôi dưỡng lấy Long Hồn nhưng cũng phần nào kiềm hãm lấy nó.
- Dùng máu người cá để nuôi dưỡng Long Hồn, lại dùng Long Hồn nuôi dưỡng lão già kia. Đào Hoa Đảo Quốc này, là muốn làm gì đây? Lẽ nào là... Sợ Long Hồn trở nên lớn mạnh nên tìm cách tiêu hao sức mạnh của nó?- Triệu Hoài đưa tay sờ cằm, thử suy diễn một số thứ.
- Nếu nói như vậy, lão già Mạc Can kia cũng không phải dạng mu muội gì. Chậc, một khi sự thành, phải chạy càng nhanh càng tốt mới được!- Triệu Hoài sau khi suy tính, suy cho cùng chạy vẫn là thượng sách.
Triệu Hoài cũng muốn thử xem, đại trận này lợi hại ra sao. Liền thử cảm nhận một chút, hắn ta liền được phen kinh ngạc. Nó vỗ về lấy tinh thần của hắn, nhẹ nhàng và đầy thỏa mái. Cùng với đó, là sinh cơ trong người không ngừng gia tăng. Như thể, chồi non đâm mầm nảy lá.
- Thế nào, tên con người kia. Ngươi đã cảm nhận được chưa hả? Đây chính là thứ mà bọn họ dùng để nuôi dưỡng ta, ngươi có không hả?- Lời này nói ra, Long hồn còn là có chút đắc chí.
- Vậy là ngươi đánh đổi sự tự do, để có được nguồn năng lượng này đó à? Ta đúng thật là không có gì để có thể sánh với nó cả. Vậy thôi chúc ngươi vui vẻ, ở lại đây làm sủng vật nuôi nhốt cho người ta vậy!- Triệu Hoài nhảy đáp đất, nhẹ lắc đầu mà nói.
- Lại đi như thế, ngươi không ý định thuyết phục ta thử sao?- Thứ mà Long Hồn nhìn thấy, cũng chỉ có mỗi bóng lưng của hắn ta. Sự tò mò đối với hắn, càng là trào dâng trong lòng.
- Thuyết phục ngươi? Hư, ta cũng đâu có rảnh đến vậy. Cưỡng cầu à? Ta cũng chẳng có hứng thú. Ngươi ở đây, ngoan ngoãn mà trở thành đồ chơi cho bọn họ đi!- Triệu Hoài bước từng bước chậm, thong thả mà đi. Hắn đây là đang muốn, bản thân không gấp, đối phương nhất định phải gấp.
- À, lần đầu gặp mặt, ta có quà cho ngươi đây!- Triệu Hoài quay người lại, từ trong người lấy ra một con gà quay thơm phức. Canh cho khoảng cách vừa tầm mà Long Hồn với không tới. Đặt nó xuống, miệng cười nham hiểm.- Ta đi đây!
- Tên này, tại sao lại mang đến cho ta cái cảm giác khó lường thế không biết. Nhưng mà, cái tên khốn kia. Ngươi đặt gà quay ở đó là có ý gì hả? Muốn đem ta, nhìn được mà không ăn được sao?- Long Hồn gầm lên một tiếng đầy dữ dội, nghe ra còn là tức giận không ít.
- DG thì không thấy đâu, đại trận thì lại mở ra. Không chạy nhanh một chút, bị nhốt luôn ở trong đó cũng không chừng. Có thời gian, từ từ chơi với nó vậy. Ta không tin, là ngươi không khuất phục trước độ đẹp trai này của ta!- Triệu Hoài cười gian manh, khoái chí mà nói.
Triệu Hoài một lần nữa trở lại với buồng giam. Bày ra một mâm rượu thịt ê hề. Mục đích chính là muốn thả dây dài câu cá lớn. Sự tình hiện tại, hắn đã có thể tự mình nắm bắt một số thứ. Nhưng còn một số chuyện nghĩ mãi vẫn chưa thông, liền tìm người mà thăm dò một chuyến xem sao.
- Thế nào, mọi chuyện đã đến đâu rồi? Có gặp được thứ cần gặp chưa? Có phải là rất oách xà lách không?!- Không biết từ lúc nào, Phạm Tuân đã xuất hiện sau lưng hắn ta.
- Là lão à? Ta thật thắc mắc, tại sao mọi chuyện lão đều nắm bắt trong lòng bàn tay thế? Nói đi, có phải là lão rình lén ta không hả?- Triệu Hoài cười đùa mà nói, nhưng tâm tư không hề đơn giản.
- Cái thằng nhóc này, sao nói chuyện khó nghe thế? Ta đây mà thèm rình lén ngươi sao?- Phạm Tuân thờ ơ nhìn hắn, nhưng ánh mắt này khiến người ta không thể không đề phòng.
- Vậy có khi nào, lão tính kế ta không? Trên đời này, làm gì có miếng bánh nào là miễn phí. Nhất là, mấy lão già trên trăm tuổi như lão!- Triệu Hoài đối với đối phương, vẫn là không ngừng thăm dò như cũ.
- Tính phòng người của ngươi, cũng cao quá rồi đấy. Ta nếu như muốn, thì có thể bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với ngươi. Ngươi có phòng bị cũng là điều vô ích mà thôi!- Phạm Tuân nâng li rượu trong tay, gõ nhẹ một cái liền tạo ra chấn động không nhỏ.
- Vậy sao? Lão làm ta sợ đấy! (Lão già này, xem chừng còn mạnh hơn cả Sử Thi giả nữa. C·hết tiệt, sao toàn để ta gặp thứ gì đâu không vậy!) Ha ha, nào nào, chuyện đó cứ để qua một bên đi. Chúng ta cơm no rượu say vậy!- Triệu Hoài biết đối phương cũng không phải dạng tầm thường, liền cung kính đối đãi.
- Coi như thằng nhóc nhà ngươi biết điều! (Haha, muốn chuốc say ta, thằng nhóc nhà ngươi làm gì có tuổi đó!)- Phạm Tuân đã phần nào đoán được ý đồ của hắn, nhưng lại không vạch trần. Cơ hội ăn chùa uống chùa thế này, bỏ đi thì phí quá, vui vẻ tận hưởng có phải tốt hơn không.
- Lão này, lão có biết cách nào thu phục được thứ kia không?- Ăn uống hơn nửa, Triệu Hoài mới nói đến vấn đề n·hạy c·ảm này. Hiện tại không có sự trợ giúp của DG, hắn cũng chỉ có thể thông qua đối phương mà tìm hiểu sơ lược tình hình.
- Hử, ngươi thật là có ý muốn này? Gan không nhỏ nhỉ?- Phạm Tuân chăm chăm nhìn hắn, ánh mắt cũng trở nên khác lạ. (Đợi lâu đến như vậy, thằng nhóc nhà ngươi cuối cùng cũng mở miệng!)
- Gan ta mà nhỏ, ta dám ngồi đây với lão sao? Vả lại, nếu như ta đoán không nhầm. Đây chắc hẳn cũng nằm trong mục đích của lão nhở? Còn cụ thể là gì thì ta không biết. Điều là m·ưu đ·ồ, chi bằng hợp tác với nhau đi!- Triệu Hoài bởi vì không biết lão ta đang nghĩ gì, nên mới không ngừng mạo hiểm mà thăm dò. Bằng không, đến lúc bản thân c·hết như thế nào lại không biết thì lại khổ.
- Ai nói là ta có m·ưu đ·ồ riêng? Ngươi đừng có mà suy bụng ta ra bụng người!- Phạm Tuân vừa gắp thức ăn vừa đáp, chẳng buồn quan tâm đến lời mà hắn ta nói.
( Không có sao? Lẽ nào là ta đoán nhầm? Lão già này, sao khó đối phó thế không biết nữa!)- Vậy là ta quá đường đột rồi! Không nói đến vấn đề này nữa, chúng ta uống thôi. Ta rót rượu cho lão!- Triệu Hoài tươi cười rót rượu, nhưng hắn nghĩ gì cũng khó ai mà biết được.
- Muốn thu phục được thứ đó, có hai cách. Cách thứ nhất, dùng tinh thần lực cường đại của bản thân cưỡng chế mà thu phục nó. Cách này, dựa vào thực lực hiện tại của ngươi e là khó mà làm được. Cách thứ hai thì đơn giản hơn, nhưng khó khăn cũng không kém. Đó là, nó phải cam tâm tình nguyện đi theo ngươi. Có như vậy, mới dễ dàng dung hòa sức mạnh của cả hai. Nhưng mà điều này, nói thì dễ mà làm thì khó. Trời sinh cao ngạo, nào đâu có dễ khuất phục như thế!- Bất chợt, Phạm Tuân lại nói một tràn dài. Sau đó thì uống cạn ly rượu trong tay.
Nghe đến đây, Triệu Hoài liền khựng lại một nhịp. Đường nét biểu cảm trên khuôn mặt cũng thay đổi. Cách thức này, hắn không phải là không biết. Nếu như là trước đó, lão ta không nói. Hắn còn có thể uống rượu trò chuyện bình thường với lão. Còn bây giờ, lão lại nói ra. Chứng tỏ một điều, lão muốn hắn ra tay với Long Hồn. Như vậy, càng phải đề phòng.