Phạm Tuân đối với Triệu Hoài, cũng chỉ là một người xa lạ. Nhưng người xa lạ này, lại giúp đỡ hắn không ít. Đó là lý do, khiến hắn ta không thể nào hoàn toàn tin tưởng đối phương. Chỉ có thể thông qua biểu hiện của lão ta mà phần nào phán đoán sự tình.
- Lão nói nhiều với ta như thế, lão lại nói bản thân không có ý đồ gì. Lão nói thử xem, ta có nên tin lão hay không đây?- Triệu Hoài một mặt tươi cười nhưng cảm giác mang lại, nham hiểm không ít.
- Nhóc con nhà ngươi, vẫn là cảnh giác đến như vậy. Tin hay không thì tùy ngươi vậy. Dù sao chuyện này, ta cũng chỉ là một người ngoài!- Phạm Tuân dựa người vào tường, thờ ơ mà nói.
- Người ngoài sao? Có người ngoài nào lại biết nhiều đến thế cơ à? Lão định lừa con nít sao?- Triệu Hoài cũng ngã ra đó, vờ như kẻ say. Say rồi, thì sẽ không sợ đối phương đề phòng nữa.
- Đưa cơm đây, tới giờ cơm rồi!- Tiếng của người đưa cơm vang lên, cũng trực tiếp đem cuộc trò chuyện của bọn họ cứ thế mà cắt ngang.
- Lão già,... Chậc, biến mất rồi sao? Nhanh đấy!- Triệu Hoài chỉ mới vừa bị tiếng của người đưa cơm làm phân tâm, đến khi nhìn lại đã không thấy Phạm Tuân đâu.
Một bên khác, Diệp Ninh ôm theo hồ ly nhỏ, đi vòng vòng tìm Triệu Hoài. Đổi lại là vất vả một ngày, một chút manh mối cũng không. Trung cũng chỉ có thể, âm thầm theo dõi phía sau. Tránh cho cô ta, gây ra rắc rối không đáng có.
- Triệu Hoài à, rốt cuộc là anh ở đâu vậy? Tại sao người ta tìm lại không thấy? Lại là không từ mà biệt, đồ khốn kiếp!- Diệp Ninh ngửa mặt lên trời mà hét lớn, trong lòng không khỏi khó chịu.
- Tiểu thư, người cần gì phải như vậy!- Trung nhìn về phía cô ta, ánh mắt tràn ngập quan tâm.
Trong một căn phòng nào đó của Vương Cung, đang diễn ra một cuộc hội họp nhỏ giữa Mạc Can và Mạc Khải, Trần Hào. Nội dung chính, là có phần nào liên quan đến vụ việc của Triệu Hoài. Nhưng đó, cũng không phải là tất cả.
- Phụ vương, người định giải quyết cái tên Triệu Hoài đó thế nào?- Mạc Khải nép mình một bên, cung kính mà nói.
- Đợi ba ngày nữa, Ông Ba ra ngoài, thì giao trả lại cho Ông Ba đi!- Mạc Khải ngồi ở vị trí chủ tọa, điềm đạm mà cất tiếng.
- Nhưng, hắn đối với chúng ta không mấy tôn trọng. Cứ thế mà thả ra sao? Còn gì là uy nghiêm của chúng ta nữa?- Nghe được kết quả đó, Mạc Khải trong lòng có chút không cam.
- Thì sao? Không lẽ chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt với Ông Ba? Không đáng và cũng không cần thiết! Nếu như vì hắn mà tổn thất đến lợi ích giữa hai bên. Con nghĩ có đáng hay không? Đừng quên, chúng ta có một ngày hôm nay là dựa vào cái gì!- Mạc Can nheo mắt lại, âm trầm mà nói tiếp.
- Con trai đã hiểu!- Mạc Khải phần nào, đã có thể hiểu rõ cái gì gọi là thuật vương quyền thật sự.
- Nhưng mà, chuyện dạy dỗ hắn không phải là không có. Trần Hào, ngươi giải quyết chuyện này đi. Nhớ lấy, dạy dỗ hắn ta một chút là được. Đừng để hắn sinh ra oán hận, ảnh hưởng đến việc lớn của ta!- Mạc Can suy đi tính lại, vẫn là dạy dỗ hắn ta một chút thì hơn.
- Thuộc hạ tuân mệnh!- Trần Hào cúi người nhận lệnh, theo đó mà biến mất.
- Đợi cho sự việc lần này lắng lại, ta sẽ bế quan một khoảng thời gian. Thứ đó, cũng nên phát huy tác dụng của mình rồi!- Thoạt nhiên, ngữ khí Mạc Can trở nên khác lạ, khó mà rõ nông sâu.
- Phụ vương, lẽ nào là người muốn...- Mạc Khải biết rõ đối phương muốn làm gì nhưng lại không dám trực tiếp nói ra.
- Đúng vậy, cũng đã đến lúc chúng ta vươn mình trỗi dậy rồi. Một đảo quốc, cũng nên có uy nghiêm của một đảo quốc. Bị bọn họ chèn ép lâu đến vậy, chúng ta cũng nên trở mình rồi!- Mạc Can nói một cách bình thản, nhưng khí chất quân vương trên người lại trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Trong nhà giam, Triệu Hoài không có DG, hắn cũng không tiếp tục mà thăm dò nữa. Dù sao muốn mở được thông đạo, DG là thứ không thể thiếu. Hiện tại, hắn thong thả mà nằm nghỉ. Hưởng thụ một chút, sự bình yên tĩnh lặng này.
- Bắt con kiến bỏ vào lòng, bắt con công bỏ vào kiềng. Í a í à! Bắt con chiên thổi lửa, bắt bà già nấu cơm. Í ô í ồ!- Triệu Hoài vắt chân lên tường, cao hứng mà hát hò vài câu cho đỡ chán trường.
- Ngươi hát khó nghe quá đấy!- Đúng lúc này, DG lại xuất hiện.
- Là ngươi à, DG! Sao nào, đã xử lí xong chưa? Chuyện gì thế, mà trông ngươi cứ thần thần bí bí. Thế nào, có thể nói cho ta nghe không?- Triệu Hoài đối với sự tình DG đột nhiên mất liên lạc, tò mò cũng không ít liền dò hỏi một ít xem sao.
- Chuyện này, ngươi tạm thời không nên biết thì hơn. Đối với ngươi mà nói, nó không có lợi. Phải đợi đến khi ngươi đủ mạnh, ta sẽ nói cho ngươi biết sau!- DG tìm một cái cớ mà lấp liếm cho qua chuyện này.
- Đủ mạnh! Ha, lại là mấy câu cao thâm lừa người này. Ngươi dùng với người khác thì được, còn ta thì không. Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì. Còn nếu như không nói, ha, ngươi cũng biết tính ta rồi đấy. Đừng để ta trở mặt!- Triệu Hoài dùng cái giọng điệu nhẹ nhàng nhất để giở giọng uy h·iếp nhưng cảm giác mang lại, lại nặng nề không thôi.
- Ngươi cần gì phải cố chấp muốn biết? Thôi vậy,... Để ta nói! Chuyện này...- Trước tình thế này, DG cuối cùng cũng chỉ đành thỏa hiệp.
- Triệu Hoài, có người thăm tù này, ra đây đi!- Bất chợt, từ ngoài cửa lại truyền đến tiếng gọi.
- Hửm, ta mà cũng có người thăm tù nữa à? Chuyện lạ hiếm thấy thế!- Triệu Hoài ngồi phắt dậy, nghi hoặc mà nhìn về phía cửa chính.
- Ai đến thăm ta, nói đi!- Triệu Hoài ngồi yên tại vị trí cũ, cảnh giác mà hỏi.
- Ngươi ra đây là biết!- Kim Hợi đáp lời một cách, thần thần bí bí.
- Ngươi không lừa ta đấy chứ? (Lẽ nào là bọn họ đã phát hiện ra gì sao? Không lí nào, ta hành động rất cẩn thận mà. Hazz, lại là chuyện gì nữa đây, phiền phức thật đấy!) Triệu Hoài thở dài một hơi, vô vàn suy nghĩ xuất hiện trong đầu. Nhưng nghĩ mãi thì lại không thông, đành đi bước nào thì hay bước đó vậy.
- Ngươi không ra chứ gì, vậy ta cho người ta vào đó!- Còn chưa kịp để cho hắn ta phản ứng, Kim Hợi đã mở cửa ra, một người cao to đen hôi bước vào. Đặc biệt hơn cả, là mùi cơ thể của đối phương rất nồng nàn.
- Cái gì, ai thế kia? Hôi như cú vậy? C·hết mất!- Một mùi h·ôi t·hối sộc thẳng vào mũi Triệu Hoài, hắn thiếu điều như muốn ngất tới nơi vậy. Nó như mùi tanh nội tạng cá tươi để lâu ngày, lên men đến cực điểm.
- Bạn tù của ngươi đó, cẩn thận mà đối đãi đi. Từ nay về sau, hai người các ngươi sẽ ở chung với nhau! Haha!- Kim Hợi cười một cách khoái chí, sau đó thì rời đi.- Khụ khụ, hôi c·hết ta rồi!
- Cái gì? Ngươi đùa ta à? Thả ta ra, ta không muốn ở đây nữa. Mẹ kiếp, ta sắp c·hết tới nơi rồi đây này!- Triệu Hoài liên tục đập cửa, lớn tiếng mà gào thét. Mong sao bản thân, rời khỏi nơi càng sớm càng tốt.
- Hihi, xin chào! Ta là Đại Tràng, sau này mong ngươi chiếu cố!- Đối phương tươi cười mà nói, lộ ra hàm răng vàng khè. Không chỉ vậy mà còn cực kì hôi miệng. Như thể, chưa từng đánh răng trong đời vậy.
- Ôi trời, ngươi là thứ quái gì quỷ gì thế? Coi như ta cầu xin ngươi đấy, cách xa ta ra một chút đi, đừng đến gần đây! Oẹ oẹ!- Triệu Hoài sáng ăn bao nhiêu, thì bây giờ nôn hết bấy nhiêu.