Đại Tràng sau khi bị Triệu Hoài mắng xối xả thì thu mình vào một góc, thúc tha thúc thích. Trông to con mà rõ yếu đuối, cực kì mong manh. Nhưng cho dù có như vậy đi chăng nữa, thì mùi hương trên cơ thể hắn ta vẫn rất đáng sợ.
- Ây, lại có người bị ngươi làm cho tổn thương rồi. Hazz, đáng thương thật đấy!- DG cất tiếng, mỉa mai như thường.
- Xì, đều là tù tội với nhau cả, ngươi mong chờ gì ở ta? Đối xử tốt với hắn à? Nói không chừng, hắn là do đám người kia sắp xếp vào đây để giá·m s·át ta nữa là. Không đề phòng một chút là không được mà!- Triệu Hoài nằm vắt chân lên gối, rung đùi mà nói.
- Cũng phải, vì sự hiện diện của hắn mà hành động của chúng ta bị hạn chế đi rất nhiều. Hiện tại, đã không còn tự do như trước được nữa. Xem ra, phải đành đánh nhanh rút gọn vậy!- DG giờ đây, cũng phần nào đề phòng Đại Tràng.
- Nói đi cũng phải nói lại, ngươi có cách nào thu phục được Long Hồn không? Dù sao nhiệm vụ được giao cũng đã hoàn thành. Nếu như có thể, ta cũng muốn thử xem sao. Nghĩ đến cái cảnh cưỡi rồng dạo phố, ta nói nó oai. Còn không, thì tìm cách rút lui vậy. Chứ ở đây hoài, ta chịu không nổi. Mũi ta, nó sắp điếc rồi!- Đối mặt với hai lựa chọn đó, Triệu Hoài chần chừ mãi mà không quyết định. Bỏ thì thương mà vương thì tội.
- Ngươi đó, chưa gì hết đã tính trước rồi. Muốn thu phục được Long Hồn, dựa vào thực lực hiện tại của ngươi e là quá sức. Nhưng có ta hỗ trợ, không phải là không thể. Chỉ là, quá trình đó sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian. Mà thứ chúng ta thiếu nhất, lại chính là thời gian!- DG sau khi tính toán qua một lượt, nhận định rằng tình hình vốn không khả quan với bọn họ. Và hơn hết thảy, còn có một lí do nguy hiểm khác nữa. Nhưng mà Long Hồn kia, bỏ qua thì thật là đáng tiếc.
- Vậy sao? Sao nghe tương lai mù mịt thế? Không biết là có cơ hội hay không đây. Tính mạo hiểm cao quá, để ta từ từ tính vậy!- Nghe được lời đó, Triệu Hoài cũng trở nên dè dặt hơn.
- Giờ cơm tới rồi, ăn cơm đi!- Đúng lúc này, người đưa cơm lại xuất hiện. Có điều là, Kim Hợi lại đích thân đưa cơm đến.
- Có lộn không vậy? Thức ăn hôm nay phong phú đến thế này cơ à?- Triệu Hoài đưa mắt nhìn tới, liền thấy một mâm thức ăn ê hề. Nào là heo quay, gà luộc, vịt nướng, cá hấp, bò xào... Món ngon, đều có đủ cả.
- Có phải cho ngươi đâu mà ham, là dành cho Đại Tràng đó. Ngươi đấy, đừng có mà léng phéng đụng vào. Phần của ngươi đây này, như cũ!- Ngay lập tức, Kim Hợi đã dội cho đối phương một gáo nước lạnh.
- Cái gì? Tên này mà được ăn ngon thế à? Còn ta, chỉ mỗi cơm nguội và canh lã thế này? Các ngươi đối xử với 'khách quý' như này đó à?- Triệu Hoài nhìn vào phần thức ăn của mình, trề môi chê bai.
- Đừng có mở miệng ra là khách quý này khách quý nọ. Hỡi tên cầm thú kia, biết thân biết phận đi. Haha, lấy việc công báo thù riêng, sướng quá đi thôi!- Theo đó, là một tiếng cười giòn tan vang vọng hành lang.
- Khốn kiếp, dám chơi ta. Đợi đó đi, có cơ hội ta nhất định sẽ trả thù ngươi!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, mắng thầm đối phương.
- Hề hề, tới giờ cơm rồi sao? Ăn thôi, ăn thôi!- Nghe tới ăn, Đại Tràng cũng trở nên vui vẻ hơn.
- Mẹ nó, ta xém tí là quên mất tên này ở đây. Có hắn, cơm canh đã tệ rồi, nay lại càng tệ hơn!- Triệu Hoài một mặt chầm dầm, ưu ám mà ngồi vào một góc.
- Cái này... Ngươi có muốn ăn cùng với ta không?- Đại Tràng quay người nhìn về phía hắn, thân thiện mời chào.
- Không cần đâu, miếng ăn là miếng nhục!- Triệu Hoài một thân khí phách, lắc đầu từ chối.
- Ngươi nói không cần, tại sao tay lại bóc liên tục thế?- Miệng thì chê nhưng hành động thực tế của hắn thì lại trái ngược hoàn toàn, mồm nhai tay bóc liên hồi. Một màn này, dọa cho Đại Tràng ngơ cả người.
- Ngươi không nghe câu sau ta nói à? Miếng ăn là miếng nhục, như này còn chưa đủ nhục sao? Mà nói này, tại sao bọn họ lại đối xử với ngươi tốt thế? Trong đây, ắt hẳn là không đơn giản nhỉ?- Triệu Hoài vừa ăn vừa nói, miệng nhai nhồm nhoàm. Ăn chùa uống chùa, vẫn mãi là chân lí.
- Chuyện này hả, thì phải kể đến...- Đại Tràng lại một lần nữa hít lấy một hơi dài, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị đối phương chặn đứng.
- Thôi được rồi, ta không muốn nghe, đừng kể!- Triệu Hoài phũ phàng từ chối, chẳng buồn mà để tâm tới.
- Vậy tại sao ngươi lại hỏi? Ta còn... Còn định...- Đại Tràng ủ rũ mày chao, hụt hẫng mà cất tiếng.
- Ta thích! Không được à? Nhìn mặt ngươi thế kia, ắt hẳn cũng không phải là chuyện tốt gì. Mất công, làm mất nhã hứng ăn uống của ta nữa!- Triệu Hoài hất mặt, đáp lời một cách rất chi là gợi đòn.
- Vậy sao? Hả, ta còn chưa ăn nữa mà, sao ngươi lại ăn hết rồi?- Đại Tràng chỉ mới vừa lơ là trong giây lát, thức ăn đã được đối phương giải quyết hơn nửa.
- Không phải ngươi mời ta ăn sao? Ăn mới có một tí mà đã la làng, keo kiệt thế? Xì, không ăn nữa là được chứ gì?- Triệu Hoài sau khi ăn uống no say, thì phủi mông mà nằm ra đó.
- Nhưng mà, thường là ở cạnh ta. Mọi người nôn còn không kịp, đâu có ai ăn nhiều như ngươi vậy. Ta...- Đại Tràng ríu ra ríu rít mà nói, trong vui có buồn, trong buồn có vui.
- Bọn họ là bọn họ, ta là ta, đừng có mà đánh đồng ta với bọn họ. Ý ngươi là muốn nói, ngươi mời lơ nhưng ta lại ăn thật chứ gì? Được rồi, để ta ói trả ngươi vậy!- Nói rồi, Triệu Hoài vờ đưa tay móc họng.
- Đừng đừng đừng! Ta chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì cả!- Thấy vậy, Đại Tràng liền lớn tiếng mà ngăn cản.
- Ta cũng làm vậy thôi, chứ ngươi tưởng ta móc thật hả? Ai đời miếng ăn đã vào miệng lại ói ra bao giờ!- Triệu Hoài dựa lưng vào tường, cười đùa mà đáp.
Nghe đến đây, Đại Tràng cũng không biết nói gì hơn nữa. Chỉ đành cắm cúi mà ăn phần thức ăn còn xót lại. Triệu Hoài cũng chỉ nhìn mà không nói thêm lời nào nữa. Bầu không khí cứ thế mà rơi vào trầm lắng.
Một bên khác, lại nói đến sự tình của mười người đứng đầu bảng. Theo đó, bọn họ dưới sự dẫn đường của Trần Hào đã đi đến cấm địa của Đào Hoa Đảo Quốc. Một tầng hầm tối tăm nhưng khí ở đây thì lại cực kì nồng đậm, khiến cho con người ta không thể không hiếu kì.
- Là ai?- Bất chợt, lại có hai Siêu Việt giả đứng chặn trước mặt bọn họ.
- Ta theo lệnh quốc vương đưa người đến, mong hai vị nhường đường!- Trần Hào hướng hai Siêu Việt giả kia, giải thích sơ qua một lượt.
- Đến rồi đó à? Vậy vào căn phòng kế bên đi!- Một trong hai Siêu Việt giả đáp lời, rồi đưa tay chỉ về phía bên trái.
- Đây là đâu thế? Sao nhìn cứ thấy gợn người thế nào ấy?- Thanh Đạt nhìn quanh một lượt, giả vờ ngu ngơ không biết gì. Chứ thật ra, hắn đã từng đến đây một lần với Hồ Sở. Lần ấy, lại bị hai Siêu Việt giả đó đánh chặn, chỉ đành rút lui. (Không ngờ, ta lại đến đây một lần nữa. Xem xem lần này, có thu hoạch gì không đây!)
- Lẽ nào là nói, nơi đây chính là cấm địa tuyệt mật của Đào Hoa Đảo Quốc, Địa Hào. Nơi mà chỉ cần ai tu luyện qua, đều có biến hóa khôn lường!- Cảnh Hoà vui sướng mà nói, lòng thầm phấn khởi. Đây là một cơ hội tốt, để hắn hoàn toàn lột xác. Không uổng công v·ết t·hương chưa lành hẳn, hắn đã cất công đến đây, không thì lại bỏ lỡ một cơ hội tốt.