Mười người đứng đầu bảng, trong lần tiếp nhận Lễ tẩy rửa này đều có mặt đủ. Ai nấy, cũng đều một mặt hào hứng. Cơ hội tốt để nâng cao thực lực như này, không phải là lúc nào cũng có. Vậy nên, bọn họ đối với nơi này càng là hứng thú.
- Nói nhỏ một chút đi, đừng tỏa ra thèm khát thế chứ, người ta lại đánh giá cho!- Thanh Đạt nói nhỏ vào tai Cảnh Hoà, nhẹ cười phán xét.
- Ngươi cũng có hơn ta đâu mà nói, mắt thì láo liên mặt thì láo toét. Trông cũng chả ra làm sao!- Cảnh Hoà mạnh mẽ phản bác, còn đâu dáng vẻ cam chịu ngày xưa.
- Cái tên này, định làm ta bẻ mặt đấy à? Vậy thì ta cho ngươi biết, thế nào gọi là lễ độ!- Nói rồi, Thanh Đạt không ngần ngại dùng tay mà kẹp cổ đối phương ngang hông.
- Ặt ặt, buông tay! Ngươi đừng có thấy ta b·ị t·hương mà bắt nạt, ta liều mạng với ngươi luôn!- Cảnh Hoà cũng không chịu thua kém, liền ra chiêu đáp trả. Thế là hai người bọn họ quấn lấy nhau, kẹp cổ, móc mũi, nắm tóc, kéo miệng đều có cả, quằn quại mà nằm ra đó.
- Hai cái tên này, làm trò con bò gì thế? Không cảm thấy mất mặt sao?- Gia Kiệt nhìn một màn đó của bọn họ, lắc đầu ngao ngán không thôi.
- Sớm đã nghe nói phần thưởng lần này rất hậu hĩnh, không ngờ lại hậu hĩnh đến như vậy. Một ngày tu luyện trong đây bằng ba tháng bên ngoài, phải nói là làm ít ăn nhiều. Không chỉ như vậy, cơ thể và tinh thần sau khi tẩy rửa còn được tăng cường không ít. Nói nơi đây là một trong những thiên đường tu luyện thì cũng không ngoa!- Văn Thành không vì trò con bò đó mà bị làm phiền, mà ngược lại là chuyên tâm nghiên cứu nơi này.
- Đến rồi, các vị vào đi. Mỗi người một phòng, thời gian chỉ có hai ngày, mong các vị nắm bắt!- Trần Hào mở ra một cánh cửa lớn, bọn họ liền được phen kinh ngạc.
Đưa mắt nhìn tới, là một căn phòng lớn với mười phòng nhỏ bên trong. Mỗi phòng đều được làm bằng hợp kim đặc biệt, trông bóng loáng vô cùng. Hào nhoáng khác hẳn với vẻ tăm tối bên ngoài. Không những vậy, khí nơi đây càng là mãnh liệt so với bên ngoài gấp bội phần.
- Sao thời gian chỉ có hai ngày thế? Không thêm được nữa à?- Văn Thành đối với món lợi này, không khỏi để tâm.
- Khụ khụ, hai ngày đã là nhiều rồi. Muốn ở lại thêm lâu e là cũng không được. Đến cả người của chúng ta, muốn vào đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Mong là các vị hiểu cho!- Trần Hào lời nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần ẩn ý.
- Còn nữa, hai vị đây buông nhau ra được chưa? Nơi này, không được gây chuyện đâu đấy. Cho dù có là khách quý, cũng nên tuân thủ theo quy tắc của nơi đây. Hai vị còn làm loạn, thì đừng trách ta không khách sáo mà mời hai vị ra khỏi đây!- Trần Hào hướng hai cái tên đó, cảnh cáo qua một lượt.
- Khụ khụ, làm xấu mặt rồi!- Đến lúc này, Cảnh Hoà và Thanh Đạt mới chịu buông nhau ra. Một ngày một hướng mà chỉnh chu lại quần áo.
- Vậy thì bây giờ, xin mời các vị vào trong, ta sẽ đích thân canh gác ở đây. Giờ này hai ngày sau, hẹn gặp lại các vị!- Sau khi giải quyết xong chuyện của hai người bọn họ, vì tránh mất thời gian Trần Hào liền đi thẳng vào vấn đề chính.
( Còn có canh gác nữa à? Xem ra là không thể làm càn được rồi. Cẩn thận hành động vậy!) Thanh Đạt trầm ngâm suy tính, nhưng ánh mắt lại lộ ra một tia sắc sảo.
- Còn đợi gì nữa, vào thôi!- Cảnh Hoà ngập tràn phấn khởi, bước vào căn phòng nhỏ đầu tiên. Mấy người kia thấy vậy, cũng theo thứ tự mà lần lượt bước vào căn phòng của riêng mình.
Đúng lúc này, ngoài biển. Sau khi người của học viện rời đi gần hết, trong đó có cả Khâm Đàn. Thì mây đen kéo tới, đen nghịt cả bầu trời. Sấm chớp nổi lên liên hồi, rền vang khắp nơi. Ẩn hiện trên mặt biển, là một thân hình to lớn đến đồ sộ. Cảnh tượng trước mắt, khiến người dân đảo quốc hoang mang không ít.
- Chuyện gì thế kia? Bão đến à?
- Không, đó hình như là yêu ma thì phải!
- Yêu ma t·ấn c·ông rồi, chạy thôi!
- Còn chạy đi đâu được? Đây là đảo quốc đấy! Nhảy xuống biển sao? Đùa chắc???
Ngay lúc này, ba Siêu Việt giả là ba vị đảo chủ đảo phụ của Đào Hoa Đảo Quốc xuất hiện. Bay giữa không trung, hiên ngang mà đứng giữa bầu trời đen kịt đó. Mắt nhìn chăm chăm, không dám lơ là. Nhìn tình hình này là biết, đối phương đến hoàn toàn không mang theo một chút thiện ý nào cả.
- Kẻ đến là ai, còn không mau cút ra đây! Đào Hoa Đảo Quốc, không phải là nơi ngươi nên đến để gây sự!- Một trong ba người bọn họ lên tiếng, khí thế cực kì oai hùng.
Đáp lại lời đó, là một tiếng rầm vang trời 'GRỪƯƯ'. Sấm chớp thì 'Đùng đùng đoàng đoàng' không ngừng đánh tới, ép lui ba Siêu Việt giả. Có thể cảm nhận rõ, sự tương quan thực lực giữa hai bên. Như thể, ba chú gà trống đối đầu với một con trăn khổng lồ vậy.
- Yêu ma gì thế kia, điều khiển được cả sấm chớp? Thực lực này, hoàn toàn không phải là yêu ma bình thường có thể làm được!- Trước một màn thị uy đó, người dẫn đầu liền cảm thấy một sự uy h·iếp chưa từng có.
- Không lẽ là nó, Thuồng Luồng! Thứ này, sao lại xuất hiện tại đây cơ chứ?- Một trong số hai người còn lại hét lớn, khuôn mặt lộ rõ biểu cảm kinh ngạc.
- Con người ngu ngốc kia, biết được ta là ai còn không mau khôn hồn tránh qua một bên. Bằng không, ta không ngại tiêu diệt tất cả các ngươi!- Cùng với âm thanh vang trời, Thuồng Luồng dần dà hiện diện.
Mắt thấy, là một thân hình to lớn trồi lên từ mặt biển. Đầu rồng đuôi rắn, lớp vảy bóng bẩy. Hai mắt đỏ ngầu như ánh lửa, miệng phì phà khói. Cặp sừng thì chỉ mới vừa nhô lên nhưng lại sừng sững như một ngọn núi lớn. Khiến cho nó, vừa trông dữ tợn lại vừa bội phần uy mãnh.
Lần trước đó, hơn mười Siêu Việt giả của học viện còn không đánh bại được nó. Lần này chỉ có ba người, e là lành ít dữ nhiều. Nhưng trước khí tức áp bức của đối phương, bọn họ lại không hề nao núng.
- Chỉ dựa vào một yêu ma như ngươi cũng muốn làm càn tại đây, nằm mơ đi. Chúng ta lên, để nó biết Đào Hoa Đảo Quốc chúng ta không dễ chọc!- Bọn họ chỉ thẳng mặt đối phương, lớn giọng nói.
- Ngu ngốc, lại tự mình nộp mạng. Vậy thì ta, giúp các ngươi toại nguyện vậy!- Mỗi lần Thuồng Luồng cất tiếng, là mặt biển lại dậy sóng.
Nói rồi, hai bên giao chiến với nhau một cách kịch liệt. Vô số chiêu thức được tung ra, mặt biển cũng vì đó mà ngập tràn khói lửa. Nhưng chưa được bao lâu, ba Siêu Việt giả kia đã rơi vào thế yếu. Bị Thuồng Luồng đánh lui, người đầy thương tích.
- Khốn kiếp, lại mạnh đến như vậy. Con súc sinh đó, ta phải g·iết nó cho bằng được!- Một trong hai người phía sau định lao lên chiến tiếp, liền bị người dẫn đầu ngăn lại.
- Đừng làm càn, hợp lực đi!- Nhận thấy yêu ma trước mắt là một mối uy h·iếp cực lớn, người dẫn đầu liền xuất đại chiêu.
- Đào Hoa Hoả Pháo!- Người đứng đầu hai tay tạo thành họng pháo, không ngừng tụ khí vào đó. Hai người phía sau thì dồn khí cho người phía trước, đạn pháo càng ngày càng lớn. Dưới sự hợp lực của ba người, rất nhanh cái gọi là Đào Hoa Hoả Pháo đã được hình thành.
- Khai pháo!- Ngay lập tức, bọn họ liền hướng nó mà ra đòn t·ấn c·ông.
Thuồng Luồng thấy thế, cũng ra chiêu mà đáp trả. Ngậm vào một ngụm nước, ngưng khí vào đó, rồi bắn mạnh về phía bọn họ. Chiêu thức hai bên giao nhau, 'Bùm' một tiếng. Tạo ra một v·ụ n·ổ cực lớn, mặt biển chấn động cực kì dữ dội.